Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 48




Dịch: Hanyustories

(Note: C49 tiktok đã cập nhập nhen cả nhà)

An Hiền hôm nay đặc biệt bi thương, xướng lên giọng khóc lóc như ma quỷ: “Hoàng Thượng giá đáo ——”

Hạ Hầu Đạm nắm tay Dữu Vãn Âm bước xuống long liễn. Giữa đêm khuya, gió lạnh thấu xương khiến Dữu Vãn Âm rùng mình.

Có thị vệ tiến đến báo cáo nhỏ: “Chưa phát hiện người của Đoan Vương.”

Ám vệ đã núp quanh tẩm cung của Thái Hậu từ lâu, chỉ chờ Thái Hậu trút hơi thở cuối cùng, Đoan Vương có thể hành động bất cứ lúc nào. Từ giờ trở đi, họ tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Hạ Hầu Đạm khẽ gật đầu, đi vào trong đại môn.

Bên trong, cung nhân đã quỳ đầy đất. Các phi tần cũng nhanh chóng đến, từng người mặt mày tái nhợt, thể hiện vẻ đau khổ như cha mẹ vừa mất. Nhưng nước mắt chưa tuôn ra, cho thấy Thái Hậu vẫn còn chút hơi thở.

Dữu Vãn Âm đi bên cạnh Hạ Hầu Đạm qua đám người, tiến về buồng trong, vô tình liếc nhìn mọi người một cái, hơi sững sờ vì nhận ra họ đều nhìn lén nàng.

Chính xác hơn, họ nhìn vào bụng nàng.

Ánh mắt soi mói khiến Dữu Vãn Âm khó chịu, nàng giơ tay áo che chắn bụng mình.

Lại càng nhiều ánh mắt chằm chằm bắn về phía nàng.

Dữu Vãn Âm: “?”

Một vài lão thái y từ buồng trong đi ra, theo sau là học đồ Tiêu Thiêm Thải, tất cả quỳ trước Hạ Hầu Đạm, nước mắt lưng tròng, khóc lóc: “Lão thần vô năng, lão thần tội đáng chết vạn lần…”

Hạ Hầu Đạm theo đúng nghi thức, đá lão thái y dẫn đầu, đau lòng như cắt xông vào trong, người chưa thấy tiếng đã vang to: “Mẫu hậu! Mẫu hậu ơi!”

Phòng trong không khí u ám, ngột ngạt, tràn ngập mùi khó chịu hoà quyện giữa mùi hôi của chất bài tiết và hơi lạnh của cái chết.

Trên giường, Thái Hậu đã mặc áo liệm, hình dáng tiều tụy, tứ chi bị cung nhân bày biện đoan chính chỉnh tề, tay giao trước ngực, như xác chết nằm đó, đôi mắt gần như lồi ra.

Tiểu Thái Tử quỳ trong góc, co rúm, như một con rối nước bị đứt dây, đến gần mới thấy cậu ta đang run rẩy.

Hạ Hầu Đạm: “A!”

Giọng hắn lớn đến mức thái quá, như muốn đảm bảo rằng tất cả mọi người bên ngoài đều có thể nghe thấy: “Mẫu hậu yên tâm, nhi tử đã đến!”

Dữu Vãn Âm: “……”

Hôm nay nàng coi như được chứng kiến kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao.

Hạ Hầu Đạm vừa nói bằng giọng nghẹn ngào, vừa nhìn người trên giường nở nụ cười đầy ác ý.

Thái Hậu bị hắn kích động đến run rẩy toàn thân, chỉ có thể phát ra tiếng “Ách a a”.

Hạ Hầu Đạm ngồi xuống bên mép giường, ân cần duỗi tay giúp bà chỉnh lại góc chăn: “Nhi tử đều hiểu, đều hiểu.”

Ánh mắt họ giao nhau, Hạ Hầu Đạm nhớ lại lần đầu gặp mặt, vị kế hậu lúc đó quyền quý trang trọng, uy nghi không ai bì kịp. Móng tay đỏ thắm của bà cào qua má hắn, đâm vào mí mắt hắn khiến hắn giật mình, nhưng không dám trốn tránh.

Lúc đó hắn như con cừu con đợi bị làm thịt, chỉ có thể chờ đợi người khác rủ lòng thương.

Nếu nói hơn mười năm qua Thái Hậu đã dạy hắn điều gì, đó chính là: Không cần chờ đợi.

Móng tay Thái Hậu đã bong tróc từng mảnh. Bà trừng mắt nhìn Hạ Hầu Đạm một lúc lâu, càng tức giận, hít thở càng khó khăn.

Hạ Hầu Đạm: “Cái gì? Tiểu Thái Tử?” Hắn cất cao giọng, “Mẫu hậu không cần lo lắng, trẫm tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho hắn.”

Sau tấm màn giường, hắn làm động tác cắt cổ với Thái hậu, cười càng thêm vui vẻ.

Thái Hậu: “……”

Hạ Hầu Đạm cho rằng lần này chắc chắn bà ta sẽ tức chết, nhưng bà ta vẫn khó khăn th ở dốc, đôi mắt vô thần nhìn thẳng vào hắn, môi hơi mấp máy.

Kỳ lạ là trong hoàn cảnh này, ánh mắt bà ta ngược lại không đầy sự hận thù, chỉ còn lại sự không cam lòng.

Hạ Hầu Đạm suy ngẫm về những hình ảnh có thể hiện lên trong tâm trí bà ta lúc này, nhưng không thể tìm ra câu trả lời.

Bà không có ái nhân - chính miệng bà đã nói với hắn, bà kiếp này hận nhất là tiên đế.

Bà không có tình nhân - bao năm qua, bà chưa từng nuôi dưỡng ai dưới váy.

Bà cũng không có con nối dõi - từ khi bà lên ngôi hậu, lão thái hậu đã đoạt đi khả năng thụ thai của bà.

Có lẽ từ khi đó, cuộc đời bà chỉ còn lại quyền lực.

Gi ết chết lão thái hậu, tiêu diệt tiên đế, khống chế Hạ Hầu Đạm, thao túng tiểu Thái Tử… Hà tất phải yêu người? Hà tất phải cầu tình? Đấu với người khác, mới là niềm vui vô tận. Hạ Hầu Đạm không chút nghi ngờ rằng, ngay cả khi bà thành công giế t chết hắn và Đoan Vương, bà cũng sẽ không biết mệt mỏi mà tiếp tục đấu tranh đến cuối đời.

Đáng tiếc, bà thua quá sớm.

Thái Hậu giãy giụa mãnh liệt như con cá hấp hối, khẩu hình liên tục biến đổi, phát ra những âm thanh mơ hồ.

Hạ Hầu Đạm không muốn cúi người nghe, chỉ nghiêng tai, không kiên nhẫn nói: “Cái gì?”

Thái Hậu đột ngột cười một chút.

Bà chậm rãi nói vài chữ.

Hạ Hầu Đạm dừng lại một chút.

Thái Hậu run rẩy nâng tay lên một tấc, rồi bất ngờ rơi xuống, đầu nghiêng sang một bên, không còn động đậy.

Không gian im lặng.

Thái y bên cạnh cảm thấy không ổn, vội vã quỳ xuống, vén màn giường, bắt mạch tượng trưng, rồi kiểm tra mí mắt bà, run giọng nói: “Bệ hạ… Bệ hạ…”

Hạ Hầu Đạm ngồi bất động.

Dữu Vãn Âm quỳ gối ở cuối giường, đợi mười mấy giây, không hiểu chuyện gì, bèn đứng dậy đi tới, kéo hắn đứng lên.

Hạ Hầu Đạm như bị kích hoạt, dồn khí đan điền, khóc lên tiếng đầu tiên: “Mẫu —— hậu ——”

Bên ngoài nhận tín hiệu, lập tức hưởng ứng, tiếng khóc tang nối tiếp vang lên. Dữu Vãn Âm nghe thấy từ buồng trong, chỉ cảm thấy tiếng khóc vang dội, có cả nam và nữ, dường như các đại thần cũng đã đến.

Không biết Đoan Vương có đến không.

Cô vừa qua loa khóc theo, vừa trong đầu nghĩ đến vị trí ẩn nấp của ám vệ.

Hạ Hầu Đạm không dừng lại sau một tiếng khóc, còn tiếp tục giúp Thái Hậu nhắm mắt, sửa sang áo liệm, diễn tròn vai.

Tiểu Thái Tử cũng bắt đầu khóc, có lẽ là người duy nhất trong phòng thật sự khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, đau lòng đến cực độ, cả người run rẩy như lên cơn sốt rét, bò tới bên mép giường, như muốn nhìn Thái Hậu lần cuối.

Dữu Vãn Âm thấp giọng hỏi Hạ Hầu Đạm: “Bà ta vừa nói gì vậy?”

Hạ Hầu Đạm quay đầu nhìn nàng, thần sắc đờ đẫn: “Bà ta nói bà ta sẽ chờ ta dưới địa ngục.”

Dữu Vãn Âm cảm thấy lạnh buốt từ gót chân: “Chết đến nơi còn muốn nguyền rủa người khác…”

Cô nhìn thấy tiểu Thái Tử bò đến gần, theo bản năng liếc nhìn hắn. Tiểu Thái Tử nhìn chằm chằm Hạ Hầu Đạm, khuôn mặt nhỏ căng cứng, ngũ quan biến dạng, hô hấp ngừng, như quả bóng sắp nổ.

Trong khoảnh khắc đó, Dữu Vãn Âm đột nhiên cảm thấy tim thắt lại.

Như một phản xạ sinh tử, cơ thể cô lập tức hành động.

Nàng đột nhiên nhào về phía Hạ Hầu Đạm, một tay đẩy hắn ra xa.

Cùng lúc đó, tiểu Thái Tử giơ cánh tay, từ trong tay áo phát ra một luồng sương đỏ, nhắm vào Hạ Hầu Đạm nhưng bị Dữu Vãn Âm chắn bớt hơn phân nửa.

Dữu Vãn Âm tưởng rằng đó là ám khí hoặc chủy thủ, không ngờ lại là loại này. Nàng vô tình hít phải một ngụm, lập tức ho sặc sụa.

Hạ Hầu Đạm bị nàng đẩy ra hai bước, ngây người một chớp mắt, rồi lập tức che miệng mũi, kéo nàng trở lại, xoay người đá mạnh vào ngực tiểu Thái Tử.

Tiểu Thái Tử bị đá bay, ngã xuống đất, phun ra một búng máu.

Dữu Vãn Âm ngã gục xuống mặt đất, ho đến thở hổn hển. Hạ Hầu Đạm chạm vào y phục nàng, đầu ngón tay dính đầy bột đỏ.

Ám vệ đã khống chế cung nhân và thái y trong phòng, còn chế trụ tiểu Thái Tử dưới đất: “Bệ hạ, nơi đây không nên ở lâu, xin ngài tạm lánh.”

Hạ Hầu Đạm tiến lên, bóp cổ tiểu Thái Tử: “Giải dược đâu?”

Tiểu Thái Tử thét lên chói tai.

Động tĩnh truyền ra từ buồng trong, tiếng khóc bên ngoài lập tức dừng lại.

Hạ Hầu Đạm siết chặt tay, cắt đứt tiếng thét của tiểu Thái Tử: “Giải dược.”

Tiểu Thái Tử giãy giụa, khuôn mặt tím tái. Ám vệ thấy tình thế không ổn, ý đồ ngăn cản: “Bệ hạ bớt giận!”

Hạ Hầu Đạm không để ý, siết tay càng chặt, gân xanh nổi lên, giữa mày xuất hiện một luồng hắc khí.

Dữu Vãn Âm cuối cùng cũng thở được, không cảm thấy bất ổn. Nàng nhìn thấy tiểu Thái Tử mắt trắng dã, vội vàng gỡ tay Hạ Hầu Đạm: “Dừng lại, ta không sao…” nhưng không gỡ nổi. Nàng hoảng sợ, tiến đến bên tai hắn, nhắc nhở: “Mọi người ở ngoài, chàng muốn chứng thực danh xưng bạo quân ngay lúc này sao?”

Hạ Hầu Đạm mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý.

Dữu Vãn Âm nhìn hắn chằm chằm, sợ hãi đến mức hô hấp ngừng lại. Hạ Hầu Đạm mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, trông như ác quỷ địa ngục, Tu La.

Trước đây, dù có nổi điên, hắn cũng chưa bao giờ lộ ra gương mặt này.

Dữu Vãn Âm bỗng nhớ đến thứ bột đỏ kia. Có lẽ Hạ Hầu Đạm cũng đã hít phải một chút?

Nàng cố gắng chế ngự nỗi sợ hãi, ra lệnh ám vệ: “Giúp ta cứu Thái Tử!”

Ám vệ do dự, không dám động.

Dữu Vãn Âm khàn giọng thúc giục: “Nhanh lên, chúng ta còn phải truy giải dược!” Nàng hít vào nhiều bột đỏ hơn Hạ Hầu Đạm, như có một quả bom hẹn giờ trong cơ thể, không biết khi nào sẽ phát tác. Nàng phải tranh thủ khi còn tỉnh táo, cố gắng ổn định tình hình.

Ám vệ cắn răng, dùng hai ngón tay điểm vào cánh tay Hạ Hầu Đạm khiến tay hắn tê liệt, buộc phải buông tiểu Thái Tử.

Ám vệ vừa kéo Thái Tử ra, Hạ Hầu Đạm rít lên: “Giết hắn.”

Ám vệ: “Bệ hạ…”

“Giết hắn!” Hạ Hầu Đạm rống lên như dã thú, vung quyền đánh tới. Ám vệ không dám đỡ, vội vàng tránh né.

Hạ Hầu Đạm nhào tới đoạt kiếm.

Ám vệ cố gắng ngăn cản.

Hạ Hầu Đạm sờ ngực, móc súng ra.

Tất cả những người biết đó là gì đều kinh hãi, đồng tử co rút——

Hắn nhắm vào ám vệ, họng súng bị một bàn tay chặn lại.

Dữu Vãn Âm toàn thân run rẩy: “Hạ Hầu Đạm.”

Hạ Hầu Đạm theo bản năng quay lại nhìn nàng, thấy nước mắt trong mắt nàng, sự hỗn loạn trong đôi mắt hắn tạm ngừng lại một chút, như cơn bão được chặn lại vài giây.

Dữu Vãn Âm gần như mất hết lý trí, ngón tay nàng chậm rãi vuốt theo thân súng, chạm vào mu bàn tay lạnh giá của hắn, không rõ ai lạnh hơn: “Buổi tối ăn lẩu nhé?”

Hạ Hầu Đạm đứng sững tại chỗ.

Trong khoảnh khắc đó, Dữu Vãn Âm nhẹ giọng nói: “Đánh ngất hắn.”

Ám vệ lần này không do dự, một chưởng đánh ngất hoàng đế.

Dữu Vãn Âm nhìn quanh, Thái Hậu đã chết, hoàng đế trúng độc, Thái Tử nửa sống nửa chết.

Nàng quay đầu nhìn về phía chính điện. Thần tử và cung nhân vẫn đang khóc thút thít, nhưng âm thanh rất nhỏ, hiển nhiên họ đang lắng nghe động tĩnh bên trong.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.

Dữu Vãn Âm cố gắng mỉm cười: “Bệ hạ thương tâm quá độ mà ngất xỉu, mau đưa ngài ấy về nghỉ ngơi. Thái Tử tâm trạng không tốt, cũng cần an ủi kỹ lưỡng.”

Ám vệ hiểu ý, đỡ Hạ Hầu Đạm và Thái Tử ra ngoài cửa sau.

Dữu Vãn Âm giơ tay phủi đi bột phấn đỏ trên vai, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mặc dù bột phấn này chưa có tác dụng gì với nàng, nhưng trong lòng nàng đã có dự cảm mơ hồ. Cô mỉm cười với thái y và cung nhân: “Không cần hoảng sợ, mọi việc cứ theo lẽ thường.”

Lời nói của nàng trấn an, nhưng nụ cười lại lạnh lùng.

Có lẽ cô không nhận ra, nhưng trong mắt người khác, Hoàng Hậu mới lên ngôi đã có một khí thế khác hẳn.

Những người đó run rẩy, vội vàng làm việc,một số mang quan tài đến, một số chuyển thi thể Thái Hậu, một số quét dọn hỗn độn.

Dữu Vãn Âm ra hiệu cho Tiêu Thiêm Thải, ánh mắt chỉ về phía thi thể Thái Hậu.

Tiêu Thiêm Thải hiểu ý, bước đến quan tài lớn cùng cung nhân sửa sang lại dung nhan cho Thái Hậu.

Dữu Vãn Âm đi ra khỏi buồng trong.

Quả nhiên trong chính điện quỳ một đám đông, hàng ngũ kéo dài ra khỏi đại môn, chìm trong bóng đêm. Thấy nàng ra, tiếng khóc đã ngừng lại tiếp tục vang lên.

Dữu Vãn Âm ra hiệu cho An Hiền tiến lên, sắp xếp mọi người ngủ lại hoặc về nhà theo đúng quy trình. Cô tự mình nâng dậy vài phi tử, trấn an vài câu tượng trưng.

Đột nhiên, một bóng đen lao về phía nàng, miệng hô lớn: “Nương nương!”

Dữu Vãn Âm như chim sợ cành cong, lùi liên tiếp mấy bước. Người tới là một người đàn ông, ngượng ngùng dừng lại, sau một lúc lâu mới lắp bắp chào hỏi: “Nương nương khỏe không?”

Dữu Vãn Âm: “……”

Nàng dùng logic suy đoán.

Người này có thể là cha của nàng.

Nhưng nàng không dám chắc chắn, nếu gọi sai một tiếng “Cha” thì việc vui có thể trở thành to chuyện. Vì vậy nàng chỉ giơ tay áo, lau đi những giọt nước mắt tưởng tượng, hàm hồ nói: “Nhận được... quan tâm, ta... Vãn Âm vẫn khỏe.”

Người đó: “Ai da, nương nương đừng lo lắng quá độ, tổn hại thân thể...”

“Dữu Thiếu Khanh.” Giọng nói ôn hòa vang lên.

Đoan Vương không biết từ khi nào đã đến, vỗ vai người đàn ông kia, nhẹ giọng khuyên: “Trước mắt không phải lúc ôn chuyện.”

Quả nhiên là cha nàng.

Nhưng Dữu Vãn Âm đã không còn chú ý đến cha. Đoan Vương đến quá gần, khoảng cách này, ám vệ không kịp cứu.

Dữu Thiếu Khanh mặt đỏ lên, vội vàng hành lễ: “Lão thần thất lễ, lão thần xin lui xuống.” Trước khi đi, ông còn nhìn bụng Dữu Vãn Âm một cái.

Dữu Vãn Âm đầu óc rối bời, không kịp phân tích ánh mắt của ông. Nàng và Đoan Vương nhìn nhau, vừa chuẩn bị trốn chạy, vừa cố gắng không để lộ ra sự phòng bị.

Hạ Hầu Bạc cười buồn: “Chưa kịp chúc mừng nương nương lên ngôi phượng.”

Dữu Vãn Âm cũng cười buồn: “Điện hạ, không phải lúc.”

Dùng lời của hắn đáp lễ.

Hạ Hầu Bạc nghe vậy, sâu sắc nhìn nàng: “Nương nương chủ trì đại cục, ta không làm phiền.”

Nàng tưởng hắn đến sẽ hỏi tình hình Hạ Hầu Đạm, nhưng hắn dễ dàng rời đi, nàng bất ngờ.

Nàng cân nhắc lời nói, rồi cười khổ: “ Thật sự có chút rối ren, đa tạ điện hạ thông cảm. Chúng ta… ngày sau lại nói chuyện.”

Hạ Hầu Bạc cười, xoay người.

Mới một thoáng quay đi, ánh mắt đầy quyến luyến và thất vọng lập tức biến mất, thay vào đó là sự chế giễu lạnh lùng.

Có người sinh ra không cần ôn nhu.

Có người ôn nhu, bủn xỉn đến mức chỉ thoáng lướt qua, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, đã trôi đi không dấu vết.

Hạ Hầu Đạm không biết mình đang ở đâu.

Trước mắt một mảng đen kịt, không thể nhin thấy bất kỳ hình ảnh nào.

Trong tai ù ù vang dội, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Nếu trước đây những cơn đau đầu như sóng biển dồn dập, lần này như trời long đất lở, trực tiếp khiến địa chất lật tung

Dường như có người ấn vào vai hắn, gọi gì đó, nhưng vào tai hắn chỉ là tiếng ồn vô nghĩa..

Đau quá.

Như thể trong hộp sọ có hai con rồng khổng lồ, vật lộn đấu tranh sống chết trong không gian chật hẹp, đâm đầu hắn đến mức nứt toác, từ đó phun ra nước đắng và lửa.

Đau quá.

Nếu ngay lập tức chết đi thì tốt.

Dù có rơi xuống địa ngục, bị hoả nghiệp thiêu đốt, cũng không đau đớn như thế này.

Dự Vãn Âm nhanh chóng đuổi hết mọi người, chỉ để lại vài ám vệ giám sát cung nhân, sau đó vội vã trở về, phía sau có Tạ Vĩnh Nhi và Tiêu Thiêm Thải theo sát.

"Bột phấn." Nàng đưa một đống bột đỏ vừa lén giấu trong lòng bàn tay, bị mồ hôi thấm ướt, giao cho Tiêu Thiêm Thái, "Đi kiểm nghiệm."

Tiêu Thiêm Thái không nói gì, trán đổ mồ hôi, sắc mặt nghiêm trọng bước đi.

Dự Vãn Âm chạy thẳng vào trong, nửa đường bị Bắc Chu giơ tay ngăn lại.

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu: "Bắc thúc, ý gì?"

Bắc Chu chỉ lặng lẽ giơ tay lên, không cho nàng qua.

Dự Vãn Âm biết một nghìn mình cũng không đánh lại ông ấy, chán nản nói: "Là hắn không cho ta vào xem phải không? Còn thúc, thúc cũng cho rằng ta nên trốn tránh lúc này sao?"

Bắc Chu: "."

Dự Vãn Âm càng nói càng thảm đạm: "Trong mắt các người, rốt cuộc ta là gì? Chỉ là thứ tô điểm thêm khi vui vẻ sao?"

Bắc Chu hạ tay: “Lời ngươi nói có chút lố bịch.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Bắc Chu quay người: “Ai, già rồi, tay chân yếu đuối không làm được gì nữa.”

Dữu Vãn Âm cuối cùng hiểu ra, vội vàng chạy vào trong.

Hạ Hầu Đạm trên giường bị Bắc Chu dùng đệm chăn bọc lại, cả người cả chăn bị buộc thành một cái bánh chưng. Nếu không có vết máu trên trán và khóe miệng, cảnh tượng này còn có chút buồn cười.

Bắc Chu dường như sau khi hắn tự cắn mình mới trói lại, nhét vải vào miệng. Vì thế tiếng kêu của hắn bị chặn, giảm bớt lực sát thương.

Dữu Vãn Âm như người gỗ đứng đó, mờ mịt hỏi: “Hắn mỗi lần phát bệnh đều vậy sao?”

Phía sau là tiếng Bắc Chu: “Trước đây không nghiêm trọng như vậy. Ba tháng trước bắt đầu cần trói lại, hắn không muốn cho ngươi biết, ra lệnh cấm. Nhưng không ngờ lần này hắn còn dùng đầu đâm giường, còn muốn cắn lưỡi…”

Dự Vãn Âm trên mặt lạnh như băng, đưa tay lên sờ mới phát hiện là nước mắt của mình.

Hạ Hầu Đạm lại kêu lên một tiếng, âm thanh hoàn toàn xé rách. Không thể tự làm hại mình, hắn chỉ có thể dùng cách này dời đi đau đớn.

Dữu Vãn Âm tiến tới, lấy vải trong miệng hắn ra. Hạ Hầu Đàm lập tức muốn tự cắn mình, nhưng răng hắn bị thứ khác chặn lại.

Dữu Vãn Âm đưa ngón tay vào miệng hắn.

Có người kéo tay nàng: "Ngươi điên rồi sao? Hắn phát điên ngươi cũng điên theo à?"

Dự Vãn Âm lúc này mới nhận ra Tạ Vĩnh Nhi cũng theo vào.

Răng nanh của Hạ Hầu Đàm đã c ắm vào thịt nàng. Dự Vãn Âm hít một hơi: "Không sao, so với việc hắn tự làm mình bị thương thì tốt hơn."

Mí mắt của Hạ Hầu Đàm đột nhiên run lên, từ từ mở ra.

Hắn vô cùng khó khăn mới có thể từ từ thả lỏng hàm răng, yết hầu chuyển động hai cái, hỏi khẽ: "Vãn Âm?"

Đôi mắt hắn rõ ràng nhìn nàng, nhưng lại không thể tập trung: "Vãn Âm?"

Nước mắt của Dự Vãn Âm từng giọt rơi xuống mặt hắn.

Hạ Hầu Đàm dường như ngây dại, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Đi đi."

Dự Vãn Âm cúi người ôm lấy hắn, nhưng hắn lại vùng vẫy: "Đi đi, nàng không nên đến..." Hắn bồn chồn, chỉ mong nàng nhìn thấy ít hơn một chút.

Có nàng ở đây, hắn thậm chí phải cố nén không kêu la, dồn nèn đến mức gân xanh trên trán nhảy lên.

Tạ Vĩnh Nhi đứng một bên, thấy hai người một thì điên cuồng, một thì đột nhiên trở thành kẻ chỉ biết khóc, không chịu nổi, quyết đoán tiến lên, nhét lại cục vải vào miệng hắn, quay đầu hỏi Bắc Chu: "Tại sao không đánh ngất hắn?"

Bắc Chu: "... Ám vệ đã đánh ngất hắn một lần rồi, ta sợ không kiểm soát được lực, làm hắn bị thương."

Tạ Vĩnh Nhi: "Đợi chút, ta đi gọi Tiêu Thiêm Thải."

Tiêu Thiêm Thải lặng lẽ châm cứu một lần, thở dài một hơi: "Có thể làm hắn ngủ nửa ngày."

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Dự Vãn Âm như thể bị rút hết sức lực, mệt mỏi ngồi bên giường không nói gì.

Tiêu Thiêm Thải suy nghĩ một chút, vẫn bắt đầu báo cáo: "Thần vừa dùng chuột thử thuốc, chuột không có phản ứng."

Dự Vãn Âm khẽ ngước mắt.

Tiêu Thiêm Thái: "Trước đó nương nương cho thần kiểm tra thi thể, thần phát hiện trong phần sơn móng tay còn sót lại trên móng tay của Thái hậu, dường như cũng có trộn lẫn loại bột này. Nhưng bản thân loại bột này không phải là độc dược, nếu không nương nương đã hít vào nhiều như vậy, chắc chắn đã phát tác."

"Vậy Hoàng thượng là sao?"

"Thần mơ hồ nhớ lại trong sách cổ có đề cập đến, có một số loại độc đặc biệt, chia thành độc chủng và độc dẫn. Độc chủng sẽ ẩn náu trong cơ thể người, gặp độc dẫn mới phát tác."

Tiêu Thiêm Thải cúi đầu thấp hơn, không nói tiếp.

Nhưng suy đoán của hắn đã bày ra rõ ràng: Trong cơ thể Hạ Hầu Đàm có độc chủng, Thái hậu trước đây giấu độc dẫn trong móng tay, nhiều năm qua, từng chút một làm nặng thêm cơn đau đầu của hắn, từ đó đảm bảo hắn luôn là một bạo quân vô dụng.

Bản thân độc dẫn có dược tính yếu, điều này cũng giải thích tại sao Bắc Chu và những người khác trước đó kiểm tra mãi không phát hiện ra độc trong người Hạ Hầu Đàm.

Nhưng Thái hậu không ngờ mình sẽ bị Hạ Hầu Đàm g iết chết trước. Trước khi chết, bà quyết định trả thù, liền sai tiểu Thái tử dùng một lượng lớn độc dẫn tấn công Hạ Hầu Đàm.

Hạ Hầu Đàm đề phòng tất cả mọi người, duy nhất không ngờ tiểu Thái tử nhút nhát lại ra tay.

Tiểu Thái Tử cũng biết rằng phụ hoàng đã đối xử lạnh nhạt với mình, nay lại phong tân hoàng hậu, vị trí Thái Tử của hắn chắc chắn sẽ khó giữ. Chi bằng đánh liều một phen, nếu thành công, hắn sẽ trực tiếp đăng cơ.

Dữu Vãn Âm nhất thời không biết nên bội phục ai.

Có lẽ, để sống sót trong cung này, ai cũng trở thành quái vật.

“Vậy tìm cách cạy miệng Tiểu Thái Tử, hắn chắc biết giải dược,” nàng nói.

Tiêu Thiêm Thải lắc đầu: “Tiểu Thái Tử có lẽ không biết. Ngay cả Thái Hậu cũng chưa chắc biết. Loại độc này đã thất truyền ở Đại Hạ từ lâu, chỉ có sách cổ nhắc đôi câu, không ai biết cách luyện chế.”

Dữu Vãn Âm: “Ý ngươi là, độc này từ nơi khác truyền đến?”

Tiêu Thiêm Thải như nhớ ra điều gì, lẩm bẩm: “Khương Quốc… người Khương giỏi về độc, dược và độc của họ tự thành một thể, người ngoài khó tìm hiểu.”

Hắn đứng dậy: “Thần sẽ đi tra xét.”

Dữu Vãn Âm và Tạ Vĩnh Nhi nhìn nhau.

Dữu Vãn Âm: “Thái Hậu có phải có huyết thống Khương Quốc?”

Tạ Vĩnh Nhi: “Nguyên văn không đề cập đến huyết thống của bà ta, nhưng có viết bà ta độc chết lão thái hậu và Hoàng Hậu ban đầu của tiên đế - tức là bà nội và mẹ của Hạ Hầu Đạm. Nếu bà ta lúc đó đã dùng loại độc này, thì quá lâu rồi, căn bản không thể tra ra bà ta lấy nó từ đâu”

Dữu Vãn Âm nhíu mày suy tư.

Dữu Vãn Âm suy tư.

Tin tức tốt là, nguyên nhân bệnh đau đầu của Hạ Hầu Đạm cuối cùng đã có manh mối. Chờ Tiêu Thiêm Thải phân tích ra thành phần của loại độc này, có lẽ Đồ Nhĩ có thể tìm được giải dược ở Khương Quốc.

Tin tức xấu là… Với trạng thái hiện tại của Hạ Hầu Đạm, không biết liệu tất cả những điều này có kịp hay không.