Một tiếng sau, lính kín run hai chân báo cáo với Đoan vương: “Tất cả thích khách được phái đi đều chết hết rồi ạ!”
Động tác nâng tách trà của Hạ Hầu Bạc hơi khựng lại, rồi gã vẫn ưu nhã hớp một ngụm: “Nói đi.”
Lính kín bèn thưa: “Lúc vừa lao vào nhau ai cũng lo bỏ chạy, thuộc hạ trốn sau cây cột nơi hành lang gần đó để quan sát, nhìn thấy tên kia bị thích khách vây đánh, máu văng ba thước ạ!”
Lính kín đứng phắt dậy: “Dao găm dính đầy máu thọc sâu vào da thịt, hắn ta chịu bao nhiêu là nhát mà vẫn không gục! Tóm lại là một người trông giữ cửa quan, vạn người phá cửa vẫn bền như không(*) —— hắn ta đã quỳ xuống đất rồi mà vẫn chưa ngã, cứ thế hắn ta gi ết chết tên thích khách cuối cùng, lúc này mới cất giọng cười khoái trá, rồi nằm bất động luôn—— ”
(*) Trích từ bài Thục Đạo Nan của Lý Bạch.
Hạ Hầu Bạc: “Bảo ngươi nói, không phải bảo ngươi kể.”
Lính kín dập đầu đáp: “Lời huộc hạ tuyệt đối không phóng đại nửa chữ!”
Hạ Hầu Bạc khẽ đặt chén trà xuống, chau mày hỏi: “Xác đâu?”
“Sau khi hắn ta chết, quy công bèn tới kéo hết tất cả thi thể đi, máu cũng lau sạch sẽ. Thuộc hạ biết những nơi như thế đều có ngõ sau dùng để vận chuyển xác, thế là bèn đi đường vòng ra ngõ sau chặn người lại, bỏ chút tiền, giấu xác sang chỗ bí mật. Điện hạ đến xem thử đi?”
Xác của cao thủ che mặt kia vô cùng thê thảm, chỗ hiểm gần như bị đâm thành thịt nát.
Hạ Hầu Bạc mặt không đổi sắc dò la một phen, vươn tay tháo mặt nạ hắn ta ra, đoạn chau mày khi nhìn thấy gương mặt này.
Người này có sẹo ở khóe miệng – là do vết thương lúc còn sống lưu lại, trông hơi quen mắt.
Hạ Hầu Bạc ngoái đầu hỏi lính kín: “Ngươi nhìn thấy người này ở Di Hồng viện thật hả?”
Lính kín liên tục gật đầu: “Thuộc hạ rất giỏi nhận mặt ạ, cho dù lúc đó hắn ta có che mặt thì lông mày vẫn lộ ra ngoài, chắc chắn là người này.”
Hạ Hầu Đạm dặn dò thuộc hạ: “Hãy đi tra thân phận của người này.”
Gã đương định quay lưng rời đi, chợt khựng người: “Với cả, xác thích khách và vật tùy thân, cũng phải kiểm tra cẩn thận, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.”
Xác và vật tùy thân không có gì dị thường.
Thân phận của cao thủ kia thì lại nhanh chóng được công bố:
Ám vệ mạnh nhất và có thủ đoạn rất tàn nhẫn ở phe Thái hậu, thường đi xử lí vài kẻ khó dễ giết thay bà. Vốn nằm trong danh sách đen của phe Đoan vương.Đúng là tên mặt sẹo này có thói quen đi nghe hí kịch, ngày đó xuất cung làm việc cho Thái hậu, lúc trở về thì tạt ngang qua Di Hồng viện, cuối cùng chôn vùi mạng sống dưới vũ đài.
Hạ Hầu Bạc nghe báo cáo xong, mỉm cười đầy hứng thú: “Kiện tướng đắc lực của Thái hậu nương nương mà ở cạnh bảo vệ Hoàng đế ư?”
Quân sư: “Thái hậu muốn lấy lòng Hoàng đế chăng?”
Hạ Hầu Bạc: “Có thể là lấy lòng, mà cũng có thể là để theo dõi, tóm lại, bà ta quả thật giấu những ý đồ mà bổn vương vẫn chưa nhìn thấu.”
Cùng lúc này, Thái hậu nổi giận hất ngã chén: “Đoan vương dám giết thân vệ của ai gia hả?! Nó chán sống rồi đúng không!”
Tâm phúc hỏi: “Cần xử tội gã ta không ạ?”
Thái hậu lại hất vỡ bát: “Toàn là đồ ăn hại! Nếu có thể trị tội nó từ sớm thì việc gì ta lại để nó phách lối đến tận bây giờ?”
Cuộc đấu đá ngầm của Đoan vương và Thái hậu dần trở nên gay cấn.
Nếu so với truyện gốc, tình tiết không thay đổi quá nhiều. Thái hậu tuy rằng rất kiêu ngạo, song lại thua Đoan vương ở khoản sắp đặt mưu lược, bà đã bại lui liên tục và có xu hướng suy tàn.
Nói cách khác, trai cò tranh nhau sắp tới hồi kết rồi, thời gian để Hạ Hầu Đạm giả ngu không còn nhiều nữa.
Lúc Dữu Vãn Âm về phòng, phát hiện có một thứ nằm cạnh gối. Cô cầm lên xem, là một con chim tạc từ gỗ, đang vươn hai cánh và rướn cao cổ. Cô đoán đây là Vân Tước do A Bạch làm.
Dữu Vãn Âm dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ vân gỗ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ chật hẹp của lãnh cung.
Hạ Hầu Đạm bước vào: “Cầm cái gì đấy?”
Dữu Vãn Âm: “…”
Dữu Vãn Âm vội thả Vân Tước xuống: “Anh nghe tôi nói đã.”
Hạ Hầu Đạm nhìn cô: “A Bạch để lại cho cô hả? Tấm lòng của y đấy, cất kĩ vào.”
Dữu Vãn Âm: “?”
Dữu Vãn Âm dỗi: “Vậy thôi hả?”
“…Vậy thôi hả là sao?”
Còn bày đặt vờ khoan dung, anh dễ ghen tuông lắm cơ mà? Dữu Vãn Âm nhìn chăm chăm Hạ Hầu Đạm với vẻ khó tin.
Cô đã nghe trộm được tâm tư của hắn nhưng vẫn phải làm như không biết, khó quá đi mất. Đêm đó ở trong viện, cô dùng dằng không chịu đi, đích xác là vì mang theo mục đích riêng, cô muốn nghe được chút gì đó từ miệng hắn. Cô hi vọng chí ít hắn cũng giống mình, nảy lòng xao xuyến và thiện cảm. Tại sao lại không chứ, họ kề vai sát cánh lâu như vậy, khuôn mặt hiện tại của cô cũng xinh chứ đâu có tới nỗi…
Cô không ngờ Hạ Hầu Đạm sẽ nói những lời đó.
Những… những lời rất đỗi khó tin.
Cho dù chỉ là đôi ba câu, cô lại như thể nhìn thấy một vùng biển sâu mênh mông. Cô thấy sửng sốt, thụ sủng nhược kinh, thậm chí cảm nhận được một ít sợ hãi.
Nhưng lại chẳng cách nào che giấu nổi sự vui vẻ.
Không ngờ anh lại nghĩ về tôi như thế.
Tôi muốn nghe anh nói trước mặt tôi luôn cơ.
Hạ Hầu Đạm khó hiểu khi bị cô nhìn chăm chú, bèn tìm chủ đề: “Hôm nay Thái hậu lại tìm cớ gây sự với Đoan vương. Xem ra kế hoạch của chúng ta khá thành công, may mà có diệu kế của cô.”
Cùng lúc này, dưới cổng thành đô thành, một nam một nữ đang xếp hàng chờ ra khỏi thành, để lính kiểm tra.
Người đàn ông ấy thân hình cao lớn nhưng lưng bị gù, khuôn mặt ngăm đen, chỉ nhìn sơ mặt thì sẽ nghĩ là một người nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Người đàn bà đứng kế đã có tuổi, mặt cũng đầy một màu phong sương, trên người đang vác vài bọc quần áo.
Lính thủ thành hỏi: “Đi đâu làm gì?”
Người đàn ông cất chất giọng quê mùa, đáp thật thà rằng: “Tui dô thèn thăm bà con dới má tui chớ đi mô, chừ tụi tui dề nhà nè.”
Ra khỏi cổng thành, hai người này vẫn yên lặng không nói, xen lẫn trong trong dòng người, rồi đi men theo quan đạo.
Cho đến khi đi xa vài dặm, bốn phía không có người nào nữa, người đàn ông vừa nãy mới đứng thẳng người duỗi lưng ra: “Con tiễn má chừng ni thôi nghe má.”
Phụ nhân cười đáp: “Con trai à, đường xa một mình, nhớ mang thêm áo.”
Nghe thì như đang tha thiết nhắc nhở, mà giọng lại tràn đầy giễu cợt, thêm nữa đây là một giọng nam trầm đục.
Hai người này dĩ nhiên là Bắc Chu và A Bạch.
A Bạch nhận hành lý từ tay Bắc Chu, tiện tay vung lên vai, động tác thoải mái, cứ thế đeo cái mặt nạ anh nông dân mà hiên ngang đứng lên: “Đa tạ tương trợ.”
Bắc Chu lại lo lắng nói: “Tình trạng vết thương thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, có mặc giáp, vết thương nhỏ mà thôi.”
Việc diễn ra ngày hôm nay, nói trắng ra là một chiêu thức đẫm máu.
Chuyện đầu tiên mà họ làm, thực chất là ám sát tên ám vệ mặt sẹo – tức thuộc hạ của Thái hậu.
Mặt sẹo luôn xảo trá đa nghi, họ âm thầm theo dõi người này chừng mấy hôm, cuối cùng cũng đợi đến lúc hắn một mình xuất cung đi giết người cho Thái hậu. Bọ ngựa bắt ve không dè Bắc Chu đứng sau(*), chặn giết ở trong ngõ tối.
(*) Gốc là bọ ngựa bắt ve không dè chim sẻ đứng sau, mang ý nghĩa chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt là lao vào thực hiện cho bằng được, không suy tính trước sau, lợi hại thế nào. Nào ngờ sau đó là những mối hiểm họa đang rình rập.
Tiếp theo Bắc Chu nhanh chóng thay đổi trang phục tú bà, xe nhẹ đường quen mà từ cửa ngầm tiến vào Di Hồng viện. Lúc trước chú làm tú bà ở đây một thời gian dài, diễn đạt vai cũ là chuyện dễ như bỡn, thêm nữa còn quen với đám quy công, vì vậy phối hợp cũng thuận buồm xuôi gió.
Cùng lúc này, A Bạch đeo mặt nạ bắt chước mặt sẹo rồi lấy khăn đen che mặt, nghênh ngang tiến vào cửa chính của Di Hồng viện, lấy thân làm mồi, thành công dụ bọn thích khách của Đoan vương tới.
Bắc Chu bắt giặc trước bắt vua trong chỗ tối, tóm được thủ lĩnh nhóm thích khách, bức bách hắn đổi tất cả vũ khí sang dao găm do phe mình đã chuẩn bị sẵn.
Con dao găm này dĩ nhiên được chế tạo đặc biệt.
Dữu Vãn Âm biết Bắc Chu là thiên tài tạo cơ quan, cô chỉ kể sơ cho chú nghe về các hiệu ứng ma thuật mà bản thân từng thấy, Bắc Chu liền lên ý tưởng về đạo cụ. Trong những con dao găm này có lò xo, lưỡi dao sẽ lập tức thu hồi khi chạm vào vật c ứng, nhìn thì tưởng đã đâm vào thịt người, thực chất nó đã rụt về trong cán dao.
Chỗ vỏ dao có giấu một túi máu, một khi chịu áp lực thì sẽ vỡ hết ra ngoài.
Trong lúc chiến đấu dữ dội, động tác nhanh nhẹn, dù lũ thích khách phát hiện điều khác thường cũng không kịp trở tay.
Mấy hôm nay A Bạch luôn được huấn luyện riêng, thậm chí còn cố ý sơ sẩy vài chỗ không thèm đỡ đòn, nhái hệt như thật, khiến nhóm lính kín của Đoan vương cho dù quan sát ở khoảng cách gần cũng chỉ thấy y đỡ trái hở phải, thân chịu trọng thương, cuối cùng đồng quy vu tận với nhóm thích khách.
Đương nhiên, nhiều thích khách nhào tới cùng lúc như vậy, y xử lý sạch sẽ trong thời gian ngắn cũng khó tránh khỏi chịu chút vết thương.
Sau khi A Bạch giả chết, quy công bèn tiến lên lôi đống thi thể nằm đầy đất đi, sau đó đánh tráo lúc kéo ra ngõ sau, thả A Bạch đi, cất hết đạo cụ dao găm.
Cuối cùng kẻ bị bọn lính kín của Đoan vương kéo về là mặt sẹo hàng thật giá thật. Vết thương trên người tên mặt sẹo đó đều là do Bắc Chu thừa dịp hắn chưa chết, phỏng theo các đòn từ thích khách của Đoan vương mà cầm dao đâm cho giống, vì vậy quan khám nghiệm tử thi không nghiệm ra điều gì lạ cả.
Thế là, Đoan vương đã mất một nhóm thích khách đắc lực, còn phải đối diện với cơn tức giận và sự trả thù từ Thái hậu.
Dữu Vãn Âm: “Nhưng anh giỏi thật đấy, tôi chỉ nảy ra ý để A Bạch và Bắc thúc đánh phối hợp, làm trò qua mắt chúng thôi, nhưng anh lại nghĩ ngay ra cách gắp lửa bỏ tay người, tiện thể xử lí luôn tên mặt sẹo kia…” Cô nói với giọng quái gở, “Mà sao anh biết có một tên mặt sẹo trong nhóm thuộc hạ của Thái hậu, thân hình còn xêm xêm A Bạch vậy? Tôi cũng đọc truyện gốc rồi mà, sao chẳng nhớ có người này nhỉ.”
Dĩ nhiên là vì sống ở đây quá lâu, nên hắn biết được một số bí mật.
Hạ Hầu Đạm bình tĩnh nói: “Làm gì có chuyện tôi để ám vệ ăn không ngồi rồi chứ? Phải theo dõi Thái hậu một chút.”
“Phái đi từ bao giờ vậy?”
“Tôi quên kể cô thôi.”
“Hừm ——?” Dữu Vãn Âm thình lình sấn tới chỗ hắn, nheo mắt săm soi hắn, “Sếp Đạm à, còn nhiều chuyện anh chưa kể tôi nghe lắm đấy.”
Hạ Hầu Đạm cao hơn cô một cái đầu, khi Dữu Vãn Âm đ ến gần thì phải ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn nghe ra sự thân mật trong giọng nói của cô, giả vờ hoài nghi chỉ là cái cớ để ghẹo hắn thôi.
Hơi thở ấm áp phất qua cổ Hạ Hầu Đạm, hầu kết Hạ Hầu Đạm bỗng nhúc nhích.
Dữu Vãn Âm không kìm được mỉm cười, muốn ghẹo thêm đôi câu, đã thấy hắn thoáng cúi xuống, vẻ mặt rất dửng dưng: “Tôi không hiểu ý cô lắm?”
Dữu Vãn Âm thất vọng ra mặt, lui một bước: “Chẳng hạn như, A Bạch bị phái đi làm việc gì?”
Hạ Hầu Đạm: “…”
Hạ Hầu Đạm quạu: “Cô không muốn y đi à?”
⁂
Phong cảnh hai bên quan đạo rất hoang vu, chỉ có đất hoang cỏ dại bời bời, mặc gió thổi xào xạc.
Bắc Chu: “Ngươi không ngựa không xe mà tính đi đâu?”
Dù đã hoàn thành công việc, nhưng Đoan vương lòng dạ nham hiểm, có thể vẫn chưa tin tưởng hẳn. A Bạch muốn giả chết đến cùng thì phải rời khỏi đô thành. Nếu không, với tấm thân hùng vĩ nổi bật của y, chỉ cần bị lính kín nhìn thấy thì lại phí công nhọc sức một phen.
Thống lĩnh cấm quân đã về phe Đoan vương, bọn lính canh gác cổng thành hẳn đã nhận được lệnh truy lùng A Bạch. Nếu để y rời khỏi thành một mình thì rất đáng nghi, cho nên Bắc Chu mới đi theo hỗ trợ.
A Bạch cười đáp: “Ta tìm nhà nông nào đó tá túc vài hôm, chờ gặp được bạn đồng hành sẽ cùng nhau lên đường.”
Bắc Chu: “…Bạn đồng hành? Sao ta chưa nghe đến việc ngươi có bạn đồng hành bao giờ?”
A Bạch chỉ cười không đáp.
Bắc Chu vỗ vai y: “Oắt con à, mới có mấy ngày mà đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ. Mật lệnh gì vậy, không nói cho ta nghe được hả?”
“Ngươi đi mà hỏi bệ hạ ấy.” A Bạch đẩy hết cho Hạ Hầu Đạm.
“Thôi, tóm lại ta cũng chẳng giúp được gì.” Bắc Chu nghiêm mặt nói, “Giờ bệ hạ đang rơi vào tình thế hung hiểm, ngươi còn non nớt, phải cẩn thận trong mọi việc, tính trước làm sau, chớ phụ sự tín nhiệm của bệ hạ. Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để sư phụ ngươi lo lắng.”
A Bạch ngẩn người, có chút cảm động: “Sư huynh à.”
Thật ra y đã xuất sư năm năm, cũng quen Hạ Hầu Đạm được năm năm rồi, y vẫn luôn thực hiện một nhiệm vụ dài hơi từ năm năm trước, thận trọng từng bước, đến hôm nay, kế hoạch ấy mới có chút thành tựu. Lần này đến đô thành, cũng là nhằm mục đích cùng Hạ Hầu Đạm quyết định kế hoạch tương lai.
Nhưng y không thể tiết lộ nó cho bất kì kẻ nào, kể cả vị sư huynh từ trên trời rơi xuống này.
Bắc Chu cười: “Khà khà, gọi thêm lần nữa nào.”
A Bạch chẳng chịu: “Ta thấy kì vãi chưởng… Chờ ngươi mặc đồ nam rồi hẵng tính.”
Bắc Chu nhướng mày: “Gì cơ? Ta mặc đồ nữ thì sao hả?”
“Hở?” A Bạch lộ biểu cảm một lời khó nói hết, “Nói thế nào nhỉ. Diện mạo gốc của ngươi cũng rất tiêu sái phóng khoáng, nhưng diện mạo một lớp da mười ba lớp phấn này thì… E hèm.”
Bắc Chu tức ói máu, song vẫn vờ như không để ý phất tay: “Phắn đê.”
⁂
Hạ Hầu Đạm từ tốn nói: “Tôi chỉ nhờ y tìm thuốc trị đau đầu giúp tôi mà thôi.”
Dữu Vãn Âm ngạc nhiên hỏi: “Tìm thuốc ư?”
Úp úp mở mở, hóa ra chỉ là tìm thuốc thôi?
“Phái đi tìm thuốc, thì có phải hơi lãng phí thân thủ của y không?”
Hạ Hầu Đạm tỉnh bơ: “Y là người trong giang hồ, chắc sẽ có cách lấy được bài thuốc cổ truyền nào đó.”
Ánh mắt của hắn liếc sang bên cạnh, Dữu Vãn Âm chẳng cần ngoái đầu cũng biết hắn đang liếc chú Vân Tước trên đầu giường: “Khỏi cần lo cho chàng, sau này có duyên ắt gặp lại chàng mà.”
Dữu Vãn Âm: “…”
Cô ngửi thấy, một mùi chua lòm quen thuộc.
Biết lên cơn ghen là tốt rồi.
Chẳng chờ cô trả lời, Hạ Hầu Đạm chợt quay đầu bảo: “Vừa nãy nhận được mật thư do Uông Chiêu truyền tới, họ dự kiến sẽ vượt biên vào tháng sau, rồi tiến vào nước Yên thông qua nước Khương.”
Dữu Vãn Âm: “?”
Anh đừng có cua gắt vậy chứ?
“Nước Khương rất nhỏ, họ sẽ đến được đó trong một tháng. Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, lúc thu sang chúng ta sẽ nhận được tin từ nước Yên. Chỉ là mong đợt hạn hán ấy đừng rơi vào năm nay, nếu không dù có yên thử cũng không kịp gieo hạt.” Hạ Hầu Đạm chau mày, một mặt lo nước thương dân.
Nếu cứ để cô thăm dò về hướng đi của A Bạch thì rất dễ lộ sơ hở, hắn buộc phải đổi chủ đề, Hạ Hầu Đạm tự nhủ.
Dữu Vãn Âm trầm mặc mấy giây mới tiếp lời: “… Sầm Cẩn Thiên bảo nhìn tình hình lượng mưa năm nay, chưa đến nỗi hạn hán đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Hầu Đạm hoàn toàn không cho cô cơ hội hỏi thêm gì, hắn đi tới đường hầm, “Nhắc Sầm Cẩn Thiên mới nhớ, tôi gọi họ tới họp nhóm, sắp bắt đầu rồi, cô muốn đi chung luôn không?”
Dữu Vãn Âm ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn.
Trước kia cô không nghĩ hắn là người khô khan đến vậy.
⁂
“Ê khoan.” Bắc Chu gọi A Bạch lại, “Ngươi thấy Vãn Âm thế nào?”
A Bạch xấu hổ: “Tự dưng hỏi chi vậy?”
Bắc Chu: “Hôm đó ở lãnh cung, ngươi và bệ hạ nói chuyện ngoài sân, ta đi ngang qua vô tình nghe được vài câu. Ngươi khuyên Vãn Âm đi theo ngươi, e là không chỉ vì ngươi thích con bé đó nhỉ.”
A Bạch thở dài: “Ngươi còn nhớ rõ lá thư từ sư phụ ta chứ?”
Mặt Bắc Chu hơi biến sắc, thì thào: “Hoả tinh thủ tâm, ngũ tinh cũng tụ lại một chỗ… Là ý đó thật ư?”
A Bạch nhìn sâu vào chú.
Bắc Chu chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời: “Vậy dòng chữ “Cơn bĩ cực sẽ qua và tuần thái lai ắt đến” đằng sau là có ý gì?”
“Không rõ lắm, nên thế mới nói là lành dữ song hành.”
“Còn có chuyện mà sư phụ ngươi không rõ ư?”
“Sư phụ từng bốc một quẻ sinh tử cho bệ hạ, không cho ta biết kết quả. Ông chỉ bảo có vô vàn nhân quả quấn quanh hai người họ, như ngắm hoa trong màn sương vậy, không thể nào khám phá được. Nhưng ta đoán quẻ ấy cực kì hung hiểm, từ ngày ấy ông cứ không thôi phiền muộn, cuối cùng kêu ta xuất sư xuống núi.”
Lời của Vô Danh Khách, A Bạch cố tình nuốt mất nửa câu: Nhân quả quấn quanh, trước kia vốn không thuộc về cõi này.
Hai người ấy vốn không thuộc về thế giới này, nên dĩ nhiên không tính ra được.
Trước mặt A Bạch hiện ra cảnh lần đầu mình gặp Hạ Hầu Đạm vào năm năm trước.
Lúc đó y tuổi trẻ khinh cuồng, tự cao tự đại, tuy rằng phụng sư mệnh đi phụ trợ Hoàng đế, song trong lòng chẳng hề quan tâm nhiều đến thiên tử.
Đợi tới khi lẻn vào cung và trông thấy Hoàng đế thật sự, y mới nghĩ hắn cũng thường thôi:
Chỉ là một thiếu niên xấp xỉ tuổi mình, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đẹp thì đẹp thật nhưng cứ như một con rối trắng bợt bị rút hết linh hồn, lộ ra tử khí mặc người chém giết.A Bạch thấy hắn ngủ mà chẳng phòng bị gì, mới khẽ mỉm cười cất tiếng: “Thấy sư phụ làm quá hết lên, còn tưởng ngươi là cô hồn dã quỷ không đấy.”
Thiếu niên đang nhắm hai mắt hơi nhoẻn môi cười: “Khôn hồn thì đừng nhúc nhích.”
Trong tích tắc, gáy A Bạch phát lạnh. Vì y nghe thấy tiếng dây cung bị căng ra từ vị trí nào đó sau lưng.
Thiếu niên bình tĩnh nói: “Chỉ cần ngươi di chuyển, cơ quan sẽ khởi động, ta lại phải mất hơn một tháng làm thêm cái nữa.”
A Bạch chẳng dám thở mạnh. Thiếu niên cuối cùng cũng mở mắt nhìn về phía y, vừa mở mắt, con rối hình người vỡ tan tành, duy chỉ còn một con rắn độc lạnh buốt đang thè lưỡi.
Đôi mắt hắn đen đến gần như chẳng phản quang, chúng khảm trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt – tựa như hai cánh cửa bước vào Địa ngục được mở ra giữa cảnh xuân tươi đẹp: “Lệnh sư nói đúng.”
Sau này y dần hiểu rõ Hạ Hầu Đạm, cũng biết nhiều chuyện về đối phương hơn. Nỗi sợ hãi vào thuở đầu gặp gỡ đã vơi dần, y kính phục sự ẩn nhẫn và kiên cường của hắn, cam tâm tình nguyện bôn ba thay hắn.
Nhưng giờ phút này ngẫm lại, vẫn láng máng cảm nhận được sự khó chịu ấy —— đó là phản ứng gặp được dị loại theo bản năng.
Lạ lắm thay, Dữu Vãn Âm lại hoàn toàn chẳng gợi lên cảm giác tương tự. Mặc dù cô cũng tới từ một thế giới khác, song lại ấm áp vô hại, như thể chưa bao giờ phải sống trong cảnh hoài nghi về mọi thứ.
Y có thể hiểu vì sao Hạ Hầu Đạm lại nhìn cô bằng một con mắt khác.
Nhưng cũng vì sự tối tăm chẳng cách nào xóa nhòa trong lòng, hắn mới không muốn để Dữu Vãn Âm ở lại trong cung.
A Bạch thầm suy tính, chẳng có việc nào mà tiết lộ với Bắc Chu được cả.
Nghĩ đến việc Bắc Chu yêu thương che chở cho Hạ Hầu Đạm như con ruột, A Bạch chợt thấy chua xót: “Ta có nghe sư phụ kể về chuyện của ngươi. Ngươi cảm thấy bệ hạ là người thế nào?”
Bắc Chu: “Con trai của Nam nhi dĩ nhiên là tốt rồi.”
Nhưng… hắn không phải là con cố nhân của ngươi, chỉ là một linh hồn lạc lối đến từ dị thế.
Liệu ngươi có đau khổ khi phát hiện ra việc này không?
A Bạch chung quy phải cân nhắc chuyện của Hạ Hầu Đạm, không thể khiến Bắc Chu sinh nghi nên qua loa kết thúc đề tài này, nói thêm vài câu bảo trọng, sau đó mỗi người một ngả.
25 – hết