Con Nuôi Để Thịt

Chương 47




Lãnh Hàn từ từ rời khỏi bờ môi căng mọng đỏ hồng của cô tủm tỉm cười thì thầm nói nhỏ tiếng, Mộc Nghi nghe xong vội vã quay đi, ngượng ngùng đỏ cả hai bên má. Mộc Nghi đẩy Hàn ra che mặt xấu hổ, giữa bao nhiêu người mà hắn có thể vô tư hồn nhiên trêu ghẹo cô như vậy sao? Hết nói nổi

Bên dưới không khí như chìm xuồng, lắng đọng vì màn hôn môi nóng bỏng vừa rồi của Lãnh Hàn và Mộc Nghi, không ai nói gì...mọi người trong buổi lễ ngây ngất nhìn chăm chăm sự tình tứ đến lãng mạn của hai người họ. Bất chợt cái vỗ tay hoan hô của Ông Hoắc Chí Liêm làm tất cả quan khách giật mình, mọi người lúc này mới bật cưới lớn cho một tràng vỗ tay.

Nữ nhân viên bưng rượu lên đưa cho Lãnh Hàn và Mộc Nghi, Hàn cầm lấy, rồi ôm eo cô tiến lên phía trước cùng nâng ly với tất cả người có mặt ở trong buổi lễ.

- Hôm nay cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham dự hôn lễ của Lãnh Hàn tôi, hi vọng một chút sự việc nhỏ xảy ra không gây bất tiện cho tất cả mọi người... nâng ly

Lãnh Hàn cười toe toét đưa ly rượu lên cao hô lớn, mọi người bên dưới cũng đồng loạt nâng ly uống cạn chia vui cùng hắn.

Quan khách ở dưới người nào người ấy đều trầm trồ khen ngợi cô dâu xinh xắn, mặc dù có chênh lệch về tuổi tác nhưng nhìn chung vẫn rất xứng đôi, tài sắc vẹn toàn, nói chung là hoàn hảo.

Lãnh Hàn đưa Mộc Nghi đi mời rượi bạn bè đối tác thân quen của mình một lượt rồi xin phép tránh mặt một lúc để giải quyết chuyện của Khải Uy và An Nhi, Hàn đưa Hứa Cao Thiên ra một khuôn viên khác của sau vườn biệt thự nói chuyện. An Nhi sợ hãi đi sát vào người của Khải Uy, Ra đến nơi bố cô không chần chờ thẳng thắn nói trước.

- Hôn lễ cậu cũng đã cử hành xong xuôi vậy bây giờ tôi đưa con gái An Nhi của tôi về được rồi chứ?

- Được, nhưng còn phải xem con gái của ông Hứa có muốn về hay không? Nếu như An Nhi dứt khoát không muốn về thì Lãnh Hàn tôi buộc phải giữ lại đây.

- Cậu...? Chuyện của gia đình tôi không đến lượt người ngoài như các cậu xen vào. Hôm nay An Nhi phải rời khỏi đây.

Hứa Cao Thiên nhấn mạnh trừng mắt nói, An Nhi đứng bên sụt sùi nước mắt cả gan lớn giọng: - Con không muốn về, con không muốn gả cho tên họ Ưng đó! Tại sao mọi chuyện của con bố đều muốn quản thúc

- Con...con muốn ta tức chết sao? Con còn dám lớn giọng với người đã sinh ra con

Bố cô ngấu nghiến khóe miệng giật mạnh, tức giận đến mức gân xanh trên vầng trăng cao nổi hết lên, An Nhi hít thở sâu lấy hết can đảm bước lên gần bố mình. Nước mắt An Nhi rơi càng nhiều...hai khóe mắt đã sưng đỏ, An Nhi cười nhạt nhòa cất giọng

- Bố? Xin bố hãy chấp thuận cho con gái lần này, con thật sự không muốn làm theo những điều của bố đang sắp đặt. Hạnh phúc của con xin hãy để cho con quyết

- Trước đây những lời của bố con gái đều nghe theo, không bao giờ cãi lại ngay cả chọn bạn bè bố cũng bắt con phải theo sự sắp đặt, từ đó con trở nên kiêu ngạo ương ngạnh khinh thường người khác, những kẻ nghèo khổ, coi trời bằng vung vì con được bố đùm bọc, anh trai che chở dần dần con ỷ lại...nhưng mà từ khi gặp được Khải Uy anh ấy đã thay đổi con rất nhiều. Con chắc chắn sẽ sống hạnh phúc, hơn là lấy gả giàu có kia



Dứt lời bố An Nhi quay người bước đi, An Nhi lắc đầu quỳ xuống bò lại van xin, nhưng bố cô vẫn không ngoáy đầu lại nhìn dứt khoát vứt bỏ An Nhi, Khải Uy đau lòng đỡ Nhi đứng dậy. An Nhi ngẩng hai mắt đỏ hoe.

- Bố từ mặt em, em chỉ có bố và anh trai là người thân

Khải Uy ngậm ngùi ôm chặt An Nhi vào lòng, Lãnh Hàn đứng sau thở dài chuyện này phải để cho đôi bạn trẻ tự giải quyết, người ngoài cuộc như hắn tốt nhất là ngưng xen vào...muốn đến được với nhau thì phải chấp nhận trải qua thử thách. Lãnh Hàn bước lên vỗ vai Khải Uy vài cái bảo anh chăm sóc cho An Nhi, xong thì đi trước Lãnh Hàn phải nhanh chóng trở lại buổi lễ vì nó vẫn còn chưa kết thúc.

Sau khi Lãnh Hàn đi khỏi, Khải Uy cúi xuống lau đi nước mắt cho An Nhi giọng nhẹ nhàng vang lên:

- Kết thúc buổi lễ của Đại Ca Hàn, anh cùng em về gặp bố, chúng ta cùng cầu xin chắc chắn bố em sẽ chấp thuận mà? Dù có bao lâu anh cũng chờ được.

An Nhi nghe xong gật đầu dạ, im lặng không nói gì thêm nữa.

(...)

Buổi lễ kết thúc Khải nhanh trở An Nhi về nhà gặp Hứa Cao Thiên.

(...)

- Mộc Nghi anh đặt vé máy bay, hành lý đã sắp xếp xong rồi mình đi hưởng tuần trăng mật thôi? Anh nôn nóng lắm rồi

Lãnh Hàn đi lại ôm Mộc Nghi từ phía sau cười khanh khách nói, Mộc Nghi thở dài lo lắng cho An Nhi và Khải Uy gỡ tay hắn ra mở miệng.

- Em không con tâm trạng để đi nữa? Bộ Anh không có chút lỗi cho Khải Uy hả

- Chuyện của Khải Uy cứ để nó giải quyết, còn anh thì thu xếp xong buổi trăng mật của anh và em rồi đấy? Mau đi thôi

- Tình yêu nào mà không trải qua sóng gió? Trước đây anh cũng phải kìm nén, rồi thịt em muộn hai năm còn gì. Nhắc lại chồng em vẫn còn cay đây này