Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không?

Con Nhóc Ngốc Nghếch, Có Biết Tôi Thực Sự Rất Thích Em Không? - Chương 49: Câu chuyện về quá khứ - cảm giác đó, tớ biết nó là gì rồi!





Một buổi sáng ở lớp 11a2….


- Ê ê nói nghe nè! – Thu Thảo hớt hãi chạy từ cửa lớp vào, trên vai còn mang cái balo nhỏ, tức cô vừa mới đến lớp thôi!


Bỏ balo xuống bàn, Thu Thảo vừa cởi áo khoác ra, vừa ríu rít cái miệng:


- Hôm qua tôi coi xong tập cuối phim “The Heirs” (Những người thừa kế) rồi!


Nghe có vẻ hơi thất vọng, Như Ý và Hàn Du thở dài rõ chán


- Phim đó người ta coi mấy chục kiếp rồi bây giờ nó mới coi! Chán!- Như Ý ngao ngán nói


Trước thái độ chán nản của đứa bạn, Thu Thu nhíu mày nói tiếp:


- Người ta coi trước, tôi coi sau, mà coi nào chẳng là coi. Nhưng cái cốt của tôi muốn nói ở đây là tôi tức!


Như Ý cười gượng hỏi:


- Mắc chi tức!


Thu Thảo đứng đấy, hai tay chống nạnh hông, bắt đầu kể lại cái tức sau khi xem xong bộ phim “The Heirs”. Nhưng trước khi vào chủ đề chính, cô đặt ra câu hỏi chung cho đám bạn:


- Mà trong phim đó, các cậu thích nhất là ai?


Thu Thảo nhìn Như Ý trước, tức bảo cô trả lời trước


- Ờ, thì tôi thích nhất là cặp Chan Yong với Lee Boo Na!


- Hàn Du – Thu Thảo quay sang nhìn Hàn Du


- Cũng không biết nữa, nhưng chắc là thích Choi Yong Do!


Nghe Hàn Du nói xong, Thu Thảo sáng rạng hai mắt, cô định nói thêm cái gì đó, nhưng cùng lúc, Hữu Bửu cũng lên tiếng theo:


- Tôi thì thích cặp nhân vật chính!


- Kim Tan với Eun Sang đó à! - Thu Thảo quay sang nhìn Hửu Bửu hỏi


- Không, ý tôi là cặp nhân vật chính trong phim “Thần Điêu Đại Hiệp” ấy, là Cô Long với Dương Hóa!


Hồi nãy Thu Thảo nói mới xem xong phim “The Heirs”, Hàn Du với Như Ý đã chán ra mặt như thế, giờ lại thêm Hữu Bửu chớt vớt đề tài, thì không riêng gì hai người họ, mà ngay cả Thu Thảo cũng cảm thấy tuột dốc tinh thần một cách nặng nề


- Chớt không còn gì để nói! – Thu Thảo liếc xeo Hữu Bửu


Cảm nhận được ánh mắt chết người kia, Hữu Bửu biết mình không nên xen vào thêm nữa, không khéo lát lại có giầy tới mặt thay cho bữa ăn sáng thì khổ


- Quay lại vấn đề nào! Coi xong phim đó mà tôi tức vô cùng, vì sao anh Choi Yong Do (Kim Won Bin) cuối cùng lại bị ế chứ, tại sao nhân vật tôi thích cuối cùng lại bị ế (như tôi) chứ. Thật không công bằng chút nào, trong một bộ phim, mấy Oppa đẹp trai nhất phim cuối cùng thường bị ế, trong khi Oppa xấu trai lại có được tình yêu của nhân vật nữ chính. Dù cho cuối cùng Kim Tan (Lee Min Ho) và Eun Sang (Park Shin Hãi Yến) không thành với nhau, dù cho Eun Sang có thành với anh Choi Yong Do đi nữa, thì tôi cũng không thích, vì nhìn hai người họ chẳng xứng đôi chút nào! Nhưng tôi cũng ghét anh Choi Yong Do bị ế, ghét ơi là ghét! Hu hu, Oppa ơi, anh Won Bin ơi! Tôi hận, tôi hận thằng viết kịch bản, ta hận mi, tại sao lại cho anh Choi Yong Do ế vậy hả?!


Thu Thảo luyên thuyên một tràn dài mà cả bọn có nghe thấy cái gì đâu, Thu Thảo nói xong thì họ đã ngủ được một giấc rồi đấy. Hành hạ thế còn chưa đủ, Thu Thảo lại đứng đấy tiếp tục diễn tả một cách ước ác nhất nỗi bức xúc của mình, mà chẳng biết là có ai chú ý tới, có ai nghe không nữa? Còn ở đây, chỗ bàn trên bàn bàn dưới, Như ý và Hàn Du đang nhìn nhau cười khổ, vì chắc phải bị Thu Thảo tra tấn thêm mười mấy phút nữa đây


Nếu bạn nói không ai nhìn, cũng không ai để ý tới Thu Thảo đang “diễn thuyết” đằng này thì bạn lầm to, vì có một cậu con trai ở bàn 3 phía trên đang chú ý quan sát Thu Thảo đấy!


Nhìn ngang Thiên Bảo thì ta cứ tưởng cậu ấy đang nằm dài ườn trên bàn để ngủ, nhưng thật chất cậu có ngủ đâu, cậu đang nhìn Thu Thảo đấy chứ! Mới sáng ra mà Thu Thảo làm cái trò gì hài hước thế này, khiến cậu muốn bật cười thành tiếng lắm, nhưng sợ nhỡ cậu cười, thì giống như Hữu Bửu mấy lần trước, là đang cười cợt thì giầy đã bay tới mặt. Nên lựa chọn tốt nhất cho Thiên Bảo lúc này là nên im lặng, quan sát, và cười trong âm thầm


Sau hơn 10 phút kể lể sự bức xúc của mình với bộ phim “The Heirs”, mà cụ thể là nhân vật Choi Yong Do, thì Thu Thảo đã dừng lại sau câu nói:


- Tôi hận!!!!


Chữ “hận” được Thu Thảo diễn tả bằng hành động nguớc mặt lên trời, răng cắn vào nhau, cùng hai bàn tay nắm chặc run run, làm Thiên Bảo trên này muốn ngất vì nó quá buồn cười


Hàn Du và Như Ý tỉnh giấc được rồi đấy, họ ngủ ngon quá nhỉ!


- Xong chưa! – Như ý hỏi


- Xong rồi! – Thu Thảo đáp


Nghe được câu trả lời đó, Như Ý mới dám lấy trong cặp ra cuốn tạp chí Thiên Thần Nhỏ, vì cô sợ nhỡ lấy cuốn tạp chí ra, mà Thu Thảo còn bàn chuyện phim “The Heirs” thì cụt hứng mất.


Như Ý đưa cuốn tạp chí lên cao cùng nụ cười rạng rỡ:


- Tén tèn! Tạp chí nè hai cậu!


“Tạp chí nè hai câu” không phải là “mỗi cậu” một cuốn tạp chí, mà ý là “hai cậu cùng coi tạp chí nè”, vì Thu thảo, Hàn Du và Như Ý, cả ba người chỉ xem chung một cuốn tạp chí thôi. Ba người họ đều đặt chung một “suất” Thiên thần Nhỏ trong mỗi quý, và mỗi tuần, họ thay phiên nhau ra bưu điện lấy tạp chí, cứ xoay vòng như thế đến cuối quý, cả ba hùng tiền lại cho số tạp chí mình đã lấy rồi đưa cho bưu điện, để bưu điện giử về tòa báo


Cầm cuốn tạp chí trên tay, Như Ý chuyền cho Thu Thảo cuốn Thiên Thần Nhỏ, còn mình thì giữ lại cuốn Tappy để xem. Nói đọc tạp chí nghe cho nó vui vậy chứ bọn này mua Thiên Thần Nhỏ là để lấy phụ kiện Tappy được tặng kèm chứ có đọc nổi gì.




Cầm cuốn Thiên ỏ trên tay, Thu Thảo nhanh chống lật tới trang giữa để xem postcard tuần này là ai. Mới nhìn trang đầu của postcard là gái thì cô đã không mê, cô tặt lưỡi nhìn postcad tuần này lại là nhóm T-ara. Còn chưa kịp lật sang trang kế của postcard, thì cuốn Thiên Thần nhỏ trên tay cô đã bị ai đó giật mất


- Thiên Thần Nhỏ, dành cho lứa tuổi từ 7-13, mà xem bây giờ cậu đã bao nhiêu tuổi rồi hả? 17 tuổi rồi đấy, tong ngòng cái đầu rồi mà còn đọc mấy thứ con nít này nữa à!?


Vâng, người đang cầm cuốn Thiên Nhỏ trên tay chính là Thiên Bảo đấy ạ! Cậu lật lật vào mấy trang bên trong để xem có gì thú vị mà tuần nào Thu thảo, Hàn Du và Như Ý cũng chia nhau mỗi cuốn tạp chí này thế- Nhảm thế, toàn là thứ-


Thiên Bảo nghẹn lời, đơ mặt khi Thu thảo đã “bay” đến chỗ Như Ý khi nào rồi, cô đang cùng Như ý xem cuốn Tappy mà chẳng thèm chú ý sự xuất hiện cậu nãy tới giờ. Cảm giác có cơn gió lạnh thổi ngang, Thiên Bảo u ám đứng đấy nhìn Thu Thảo, mà chẳng khuôn mặt chẳng biểu hiện tí cảm xúc nào, hình như quanh cậu đang có một đóng bơ chất cao dần thì phải


- Này – Thiên Bảo nhỏ giọng gọi


-….


- Thu Thảo – Tiếng cậu lớn hơn được chút


- ….


- Trần Thu Thảo


-….


Thu Thảo quá vô tâm, cô dường như chẳng nghe Thiên Bảo đang gọi mình, mà chỉ toàn tâm toàn lực chú ý vào những Oppa trong cuốn Tappy mà thôi. Cũng “nhờ” sự vô tâm ấy của cô, đã khiến Thiên Bảo dần mất kiên nhẫn. Cậu một lần nữa gọi lại tên cô:


- Này! Trần Thu Thảo


- ….


Thật sự lần này Thiên Bảo phải nổi giận rồi đây


- CON NHÓC TRẦN THU THẢO KIA!!!


Nốc trường như muốn tung lên trước câu hét kinh động của Thiên Bảo, cũng chính nhờ câu hét đấy, Thiên Bảo bỗng nhiên trở thành “nhân vật nổi tiêng” khiến mọi người đều chú ý vào cậu như một tâm điểm của lớp. Thu Thảo lúc này mới chịu quay lại nhìn Thiên Bảo, cô ngây người nhìn cậu hỏi:


- Gọi tôi? yện gì – Cô nhìn vào cuốn tạp chí trên tay cậu – Trả tôi cuốn tạp chí à!Ánh mắt Thu Thảo chỉ nhìn cuốn tạp chí trên tay Thiên Bảo, mà cô có nhìn vào khuôn mặt cậu lúc này đâu. Thiên Bảo thì khác, cậu đang nhìn Thu Thảo bằng ánh mắt hằn lên biết bao sắc đỏ, kéo chân mày Thiên Bảo ra nào, kẻo nó dính chặc vào nhau là xấu trai lắm đấy, thêm cho cậu một túi đá chườm vào đầu nữa, nóng quá trời nóng luôn nè!


- Cậu đang bơ tôi đấy à! – Thiên Bảo nói


Thu Thảo chợt hiểu chuyện, cô từ vẻ mặt còn đơ đơ, chuyển rẹt một phát sang vẻ mặt đầy chiến thắng


- Thì sao hả? Chẳng phải lần trước cậu cũng cho tôi ăn bơ còn gì? Huề nhé!


Thiên Bảo tức cành hông mà chẳng nói được lời nào. Vì đúng là lần trước cậu cũng cho Thu Thảo ăn bơ vào buổi sáng như vầy còn gì. Gạt “cục tức” sang một bên, Thiên Bảo dù bực tức nhưng cũng không quên mục đích đứng đây là gì, cậu e hèm mấy cái lấy giọng:


- Cho tôi mượn cuốn sách toán, tôi bỏ quên nó ở nhà rồi!


Thu Thảo vẫn tiếp tục chú ý vào cuốn Tappy chỗ , ưng cô vẫn còn để tâm đến lời nói của Thiên Bảo => nghe thấy nên cô trả lời:


- Cậu có sách cũng như không có à, vì tiết nào cậu cũng nằm ngủ chứ có đoái hoài gì đến bài đâu mà mượn sách làm chi! Trong cặp ấy, tự lấy đi!


Thật là tình, Thu Thảo trước khi cho Thiên Bảo mượn đồ, thì phải móc cậu ấy một câu mới chịu cho mượn. Thiên Bảo cũng muốn trả lời lại lắm, nhưng vì phải mượn sách cô nên cậu mới nhịn đấy chứ!


Thấy Thiên Bảo chuẩn bị mở cặp Thu Thảo ra, Hữu Bửu bên này cười hề nói vào:


- Coi chừng Kotex với Diana nha Thiên Bảo!


Đừng nghĩ những lời nói đó là “gió thoảng mây bay” nhé, nó lọt vào tai của Thu Thảo hết đấy, tuy mắt cô vẫn chăm chú vào cuốn Tappy, miệng cô vẫn cười, nhưng nhìn dưới chân cô xem, một chiếc giầy đã biến đâu mất rồi. Cũng trong lúc này, từ đâu xuất hiện trên mặt Hữu Bửu một chiếc giầy giống hệt chiếc còn lại trong chân của Thu Thảo. Như vậy, có thể dễ dàng mà kết luận rằng, sau câu nói vô duyên + biến thái của Hữu Bửu, thì cậu đã được “ăn sáng” với chiếc giầy “ngào ngạt mùi dớ” của Thu Thảo “ban cho”


Mở ngăn cặp của Thu Thảo ra, Thiên Bảo lục thấy cuốn sách toán, và cũng vô tình thấy luôn mấy cái kẹo mút mùi socola, chợt lòng cậu như thắt lại, khuôn mặt cũng hơi héo đi, và cái buồn như ập vào đôi mắt đỏ của cậu. Trong Thiên Bảo, bỗng giấy lên cảm xúc của hai năm về trước, cảm xúc mà ngày đó cậu ngộ nhận là trống trải, là mất mát, vì cậu bị một người khác cướp đi người bạn quan trọng của mình. Nhưng một năm sau đó, Thiên Bảo mới biết đó chỉ là sự ngộ nhận trong chính cậu, vì lúc này, cậu đã biết đó không phải là cảm xúc đơn thuần của một người bạn, mà nó ở một mức cao hơn, là một người quan trọng, nhưng quan trọng thế nào thì cậu cũng chưa biết, vì đến giờ, cậu vẫn dậm chân tại chỗ, cậu không dám bước thêm vì cậu sợ “người quan trọng” sẽ không chấp nhận mình, và “người quan trọng” sẽ phải đau lần nữa. Cũng chính vì đứng yên, nên cậu cũng chưa thể xác định được một cách rạch roài, rằng tình cảm ấy có được gọi là thích một ai đó không?


Thiên Bảo trở về chỗ ngồi cùng cuốn sách toán trên tay, và một cây kẹo mút ngậm trong miệng. Hình như vì mê Oppa quá nên Thu Thảo không hay là mình bị trộm đồ. Thiên Bảo cũng biết vậy, nên thay vì “đợi” bị phát hiện, thì cậu lại tự “đầu thú” bằng cách cố tình phát ngôn lớn cho “người dưới kia” nghe thấy:


- Mùi socola cũng khá ngon đấy!


Thu Thảo lúc này mới giật mình, cô bỏ ngay cuốn Tappy xuống và nhìn thẳng lên Thiên Bảo đang ngậm kẹo mút. Cô hoài nghi cây kẹo ấy là của mình, nên lập tức trở về chổ để kiểm tra cặp mình. Thiên Bảo ngồi trên này, cậu chống tay vào má, đầu quay xuống nhìn Thu Thảo với vẻ mặt đầy thích thú. Như cậu đã sẵn biết hậu quả là gì, nhưng sao cậu lại làm thế, lại lấy cây kẹo mút của Thu Thảo chứ?


Đúng như Thu Thảo nghĩ, cây kẹo mà Thiên Bảo đang ngậm đằng kia chính là của cô


- Sao? – Giọng Thiên Bảo đầy khiêu khích


Thu Thảo nhìn Thiên Bảo được mấy giây, cô vội bước đến bàn cậu rồi đá mạnh và chân bàn một cái rầm, khiến nó lắc lư. Hành động của Thu Thảo làm mọi người trong lớp đổ dồn cái nhìn vào cô, không một ai dám lên tiếng, vì họ dư biết là đừng nên động vào một người nào đó, khi họ đang bực mình. Trước thái độ ấy của Thu Thảo, Thiên Bảo không những không run người, mà trái lại cậu còn khích tướng thêm mấy câu:


- Cậu không bẩn đến nổi lấy lại cái kẹo trong miệng tôi chứ!


Sự chịu đựng của một người đều có giới hạn của nó, Thu Thảo cũng thế, cô đã đạt đến giới hạn của mình rồi nên cô không thể giữ được bình tĩnh, mà lao ngay vào Thiên Bảo để cho cậu một trận



“Pịch”


Thiên Bảo đỡ lấy người Thu Thảo trước cái ngã bất ngờ của cô, vì cô đã vấp phải thanh ngang dưới bàn, nên chưa đánh đấm gì cô đã ngã nhào lên người Thiên Bảo.


Tình hình lúc này là Thiên Bảo nằm dưới, Thu Thảo nằm trên và mặt cô thì ngã ụp vào ngực Thiên Bảo, nên cô cũng chẳng thấy trời trăng gì nữa. Ngước mặt lên, Thu Thảo nhìn Thiên Bảo, Thiên Bảo cũng nhìn Thu Thảo, cả hai đang có cái nhìn rất gần nhau. Thu Thảo biết tai nạn này làm cô hơi thất thủ trong tình trạng như vậy, nhưng cũng không vì thế mà cô bỏ cuộc, môi định mở ra, miệng định lên tiếng thì một nụ hôn ngọt ngào mùi socola đã áp ngay vào môi cô


- Cậu đã hôn tôi rồi đấy, một cách gián tiếp!


Nụ hôn gián tiếp được truyền qua vật trung gian đó là cây kẹo. Biết Thu Thảo định mở lời, nên trước khi để điều đó xảy ra, Thiên Bảo đã khóa miệng cô lại bằng cách cho cái kẹo socola “hôn” vào môi cô


Thu Thảo hơi ngạc nhiên trước hành động đó, vì cô cũng đâu thể nào cưỡng nổi vị ngọt đầy mùi socola trong cái kẹo mút đâu chứ. Liếm môi một cái , vẻ mặt ngạc nhiên ấy cũng biến mắt theo mà thay vào đó là khuôn mặt đầy giận dữ. Thấy tình hình không ổn, nên Như Ý và Hàn Du nhanh ở dưới này nhanh chống chạy lên đỡ Thu Thảo dậy, rồi lôi cô khỏi đó. Lôi cô đi là một đằng, Như Ý nhìn sang phía Hữu Bửu nháy mắt ra hiệu cậu lôi Thiên Bảo ra ngoài, vì cả đám thừa biết, nếu để Thu Thảo nhìn thấy Thiên Bảo thêm chút nữa thì thế nào cũng có họa lớn xảy ra. Bản thân là đại diện “thiên sứ hòa bình” cho lớp, nên họ đâu thế nào để thế chiến thứ 3 xảy ra, chỉ vì những mâu thuẫn không đáng của hai người này được


………….


- Không riêng gì cậu, mà ai cũng vậy thôi! Thứ gì Thu Thảo cũng có thể cho cậu được, nhưng trừ những cái kẹo socola mà cậu ấy mua, thì không đời nào cậu ấy cho ai đọng tới. Vì hình như, trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì với cậu ta, có thể là liên quan tới mấy cái kẹo mút socola


Hữu Bửu vừa tựa người vào lang can, vừa nói đủ lớn cho Thiên Bảo nghe. Hai người họ đang đứng trên lang cang của sân thượng, vì đây có thể gọi là nơi an toàn nhất trong thời điểm hiện tại. Thiên Bảo nghe được mấy lời đó của Hữu Bửu, cậu cười nhạt rồi nói:


- Tôi biết chứ! Biết rất rõ là đằng khác!


- Biết? – Hữu Bửu hỏi lại – yện quá khứ của Thu Thảo sao?Thiên Bảo khẽ gật đầu. Hữu Bửu dù muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu lại không hỏi được, vì cậu biết chắc chắn Thiên Bảo cũng sẽ như Thu Thảo, sẽ không kể cho cậu, cũng như Hàn Du và Như Ý nghe đâu, bởi nó là một câu chuyện chẳng mấy gì tốt đẹp


Trên sân thượng là nơi có rất nhiều gió, dù bất cứ lúc nào cũng có gió ở đây. Hai con người cùng tựa vào lang cang và thả cái nhìn về phía mong lung chân trời, gió thổi vào mặt họ làm tóc mái của cả hai dập dờn theo chúng. Từ sân thượng nhìn xuống, có thể thấy toàn cảnh ngoại ô, và cũng thấy luôn những ngôi nhà chi chít phía ngoài ngoại ô, tức trong thành phố. Thiên Bảo đứng đấy, Hữu Bửu đứng đấy, không ai nói thêm gì, họ chỉ im lặng và nhìn bầu trời xanh thẩm. Rồi Hữu Bửu quay lưng đi, trước khi rời khỏi, cậu bỏ lại một câu khiến Thiên Bảo phải nặng lòng suy nghĩ:


- Làm gì cũng được, nhưng đừng để Thu Thảo phải đau khổ!


Nói rồi Hữu Bửu đã khuất người sau cánh cửa của sân thượng. Thiên Bảo một mình đứng đấy, cậu cắn nát cái kẹo socola trong miệng mình rồi phun cái que trắng ra ngoài không trung. Thiên Bảo biết chứ, cậu biết trong quá khứ Thu Thảo đã rất yêu những cái kẹo mút socola này như chính người đã tặng chúng cho cô vậy. Vì ngày nào, Thiên Bảo cũng thấy Anh Tuấn đi ngang lớp cậu cùng một cái kẹo socola vừa mới mua từ căn tin lên, đôi lần, cậu cũng thấy Thu Thảo mĩm cười hạnh phúc khi Anh Tuấn chìa ra một cái kẹo mùi socola cho cô. Thiên Bảo biết rằng từ khi Anh Tuấn không còn ở bên để mua kẹo cho cô nữa, thì mỗi ngày, cô đều tự mua lấy kẹo cho mình, có phải vì cô xem như đó là kẹo mà Anh Tuấn mua cho, hay nó đã trở thanh thói quen “được” nhận kẹo mỗi ngày của cô. Cậu không hiểu, không hiểu tình cảm trong lòng Thu Thảo là gì, là vì cô vẫn yêu Anh Tuấn? Vì đó là sự an ủi mà cô tự dành cho mình? Thật sự Thiên Bảo không thể hiểu nỗi được!


Hai năm trước, vào một ngày đầy nắng, cậu đứng trước mặt Thu Thảo mà nói ra hết nỗi lòng của mình, đó là điều mà trong thời gian ấy, cậu đã phải suy nghĩ rất nhiều về những cảm xúc khiến cậu bối rối, những cảm giác mà cậu không hề thích nó chút nào!


Câu chuyện ấy bắt đầu vào hai năm trước…


Lớp 9a3 vào giờ nghỉ tiết do thầy Thanh Tùng – Giáo viên bộ môn hóa phải đi họp hội đồng liền hai tiết. Trong hai tiết ấy, thay vì xuống căn tin ăn uống, hay ngồi trong lớp “đàm tếu” cùng đám bạn, thì Thiên Bảo lại lên thư viện để đọc sách. Vì dẫu có xuống căn tin, thì cậu cũng chỉ ăn một mình, thật nhạt nhẽo! Nếu ngồi lại trong lớp, thì cậu vẫn một mình, bị cô lập bởi dòng người ở ngoài kia. Nên dù phải một mình, nhưng cậu cảm thấy thoải mái hơn khi tìm đến những quyển sách trên thư viện


- Thiên Bảo lại lên đọc sách nữa à!? – Cô Hạnh Nhân mĩm cười cất tiếng hỏi


- Vâng ạ!


Thiên Bảo cuối người chào cô lễ phép, rồi đi vào phía giá sách bên trong, tìm vài quyển sách hay để đọc. Nhìn cậu, cô ân lại lên tiếng hỏi:


- Em nghỉ tiết gì thế?


- Hai tiết hóa ạ! – Thiên Bảo đáp – Thầy Thanh Tùng bận hợp hội đồng nên lớp em được nghỉ liền hai tiết!


Ngay sau đó, cô ân nhận được một cú điện thoại, hình như là của phòng hội đồng, nên cô cũng nhất mông rời khỏi ghế. Sau khi cầm theo một vài tài liệu cần thiết, cô bước khỏi cửa mà không quên dặn dò Thiên Bảo:


- Em trông thư viện giúp cô nhé!


- Vâng ạ!


Sở dĩ cô ân yên tâm giao lại thư viện cho Thiên Bảo, vì cậu là “khách quen” của thư viện, nên cô ân khá là tin tưởng cậu


45 phút trôi qua khá nhanh với Thiên Bảo, cậu mãi mê đọc sách đến nỗi tiếng kẻng đã vang lên lúc nào không hay. Sau vài phút tiếng kẻng vang lên, thì từ cửa thư viện, có một dáng người quen thuộc bước vào đấy, nhanh chống nhận ra cô gái kia chính là Thu Thảo. Thiên Bảo vội mừng, cậu định đi ra chào Thu Thảo mấy câu, nhưng nghĩ lại thì cậu thấy đứng đây quan sát Thu Thảo có vẻ thú vị hơn. Vị trí của Thiên Bảo đang đọc sách là giá sách thứ 5, nó nằm sát vào góc trong, lại khuất sau một bức tường, nên từ ngoài nhìn vào rất khó thấy nếu không để ý kĩ.


Thu Thảo đi lòng vòng mà chẳng thấy cô ân đâu, nên cô cũng không ngần ngại gì mà không dám bước vào, bởi cô cũng là “khách quen” của thư viện mà!


Thu Thảo chọn giá sách thứ 4 là nơi “dừng chân” để bắt đầu hành trình tìm kiếm tri thức của mình. Cô đi rảo một vòng giá sách và dùng tay rà từng cuốn một trên kệ, ngón trỏ của cô dừng lại nơi một cuốn sách khá dày, màu trắng, với tựa đề là “Test IQ”. Thu Thảo thấy nó có vẻ thú vị, vì theo cô nghĩ thông qua cuốn sách này, sẽ giúp cô biết được chỉ số IQ của mình là bao nhiêu


Ở phía sau, Thiên Bảo nhìn thấy được tấm lưng Thu Thảo thông qua một cái khe sách. Trông cô thích thú lắm khi vừa đọc sách, vừa lầm bầm nhẩm tính thứ gì đó. Thiên Bảo mĩm cười vì sự đơn giản của Thu Thảo, cô lúc nào cũng thế, vui vẻ mà giản dị, Thiên Bảo thích đều đó ở cô. Đôi khi không phải những thứ cao xa chót vót, mà hạnh phúc chỉ nằm ở những thứ gần gũi nhất, như nhìn một ai đó từ phía sau thế này!


Phải chi thời gian đứng lại thì hay biết mấy, phải chi Thiên Bảo có thể như thế này nhìn Thu Thảo mãi thì hay biết mấy, và phải chi Anh Tuấn đừng xuất hiện thì tốt biết nhường nào


Nụ cười trên môi Thiên Bảo chợt tắt đi trước sự xuất hiện của Anh Tuấn. Hắn đang đi từ cửa thư viện vào, và trông dáng vẻ hắn thập thò, lén lút như một tên ăn trộm vậy. Mục tiêu của Anh Tuấn là cô gái đang đứng đọc sách đằng này – Trần Thu Thảo


Anh Tuấn nhẹ nhàng, âm thầm từng bước một tiến đến chỗ Thu Thảo, hòng để cô đừng phát hiện ra mình. Còn cách nữa bước chân nữa là Anh Tuấn đã tiến sát vào Thu Thảo. Nhưng không may cho hắn, vì lúc này, Thu Thảo bỗng quay người lại. Chính cú xoay người ấy khiến môi cô lập tức chạm vào môi của người con trai trước mặt mình, đó không ai khác chính là Anh Tuấn. Lần này, cú xoay người vô tình của Thu Thảo đã khiến cô trao cho Anh Tuấn nụ hôn đầu của mình, dù trước đó cô đã từng bị hắn cưỡng hôn một lần. Nhưng nó khác chứ, nếu không xét về hoàn cảnh, mà xét về cá nhân, thì lần này cô đã hôn Anh Tuấn rồi còn gì? Trước cái chạm môi vô tình ấy, không chỉ Thu Thảo bất ngờ, Anh Tuấn cũng bất ngờ, mà Thiên Bảo cũng bất ngờ không kém gì hai người họ. Thu Thảo mở to mắt nhìn Anh Tuấn, Anh Tuấn cũng mở to mắt nhìn Thu Thảo, điều đó khiến tim cô đập nhanh hơn lúc nào hết. Thu Thảo dù biết đó là vô tình, nhưng cô không khỏi xấu hổ, nên lập tức cô gụt mặt xuống và rời môi khỏi Anh Tuấn


- Tôi..tôi..xin…lỗi! Tôi..-


Câu nói ngượng ngệu của cô còn chưa tròn chỉnh, thì Anh Tuấn đã dùng hai lòng bàn tay úp vào má cô. Hắn nhìn Thu Thảo với ánh mắt nghiêm túc rồi thì thào nói:


- Sao lại xin lỗi! Tôi cũng thích mà!


“Cũng thích mà”, tức Anh Tuấn cũng muốn hôn cô sao? Đi kèm sau câu nói ấy là một nụ cười không còn gì đẹp hơn nữa của Anh Tuấn. Mặt Thu Thảo lúc này đang nóng bừng bừng lên như hòn than đỏ, tim cô sắp nhảy ra khỏi lòng ngực rồi, nó đập nhanh quá. Ngay tức thì, Thu Thảo còn chưa kịp phòng bị thì Anh Tuấn đã nghiên đầu và hôn lên môi cô nụ hôn ngọt ngào nhất.



Trước cái hôn bất ngờ đó, Thu Thảo đứng như trời tròng, cô đơ người như pho tượng đá, đồng tử của cô thâu nhỏ lại và đã ngừng chuyển động từ lúc nào. Thu Thảo cũng không còn cảm nhận được nhịp thở của mình đâu nữa, bên tay cô chỉ nghe được tiếng thở của Anh Tuấn và hơi nóng từ tiếng thở ấy đang tỏa vào má cô.


Khác với nụ hôn bị cưỡng ép lần trước, nụ hôn mà Anh Tuấn trao cho cô lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, ấm áp hơn nhiều, và ngọt ngào hơn nhiều. Vì sao cũng cùng là một người, nhưng cảm giác lại khác thế này, chắc là do hoàn cảnh khác nhau, nên tính chất của nụ hôn cũng bị tay đổi theo. Thu Thảo trong lúc này hai mắt đang mở to hết cỡ vì còn chưa hoàng hồn kịp trước cái hôn bất ngờ của Anh Tuấn. Còn Anh Tuấn lúc này thì đang nhấm mắt lại để cảm nhận nụ hôn một cách chân thành nhất, và hắn cũng đang cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình đến Thu Thảo thông qua nụ hôn của mình. Hắn cũng không biết vì sao trong bất giác, hắn lại muốn hôn người con gái này nữa? Vì sao trong bất giác, hắn lại cảm thấy cô gái ấy vô cùng đáng yêu, khi vô tình môi cô ấy chạm vào môi hắn. Thật sự, hắn có cảm giác gì đó hơi lạ trong lòng, nó đang dần nhen nhóm lên bởi sự đáng yêu người người con gái trước mặt hắn


Nếu phía trên giá sách có hai con người đang trao nhau nụ hôn đầy lãng mạn kia, thì ở phía sau giá sách này, có người đang phải quay lưng lại để không phải chứng kiến cảnh tượng đó


Mắt Thiên Bảo bỗng thấy cay cay, xống mũi cũng dần đỏ lên, vì hình như, Thiên Bảo sắp khóc rồi! Vì sao chứ, vì sao khi chứng kiến những cạnh tượng này thì Thiên Bảo lại phải khóc, vì sao cậu phải rơi nước mắt chứ?


Người Thiên Bảo dựa thẳng vào giá sách, nhưng có vẻ là nó không thích có người tựa vào mình, nên cái giá sách đang lung lây mà Thiên Bảo cũng chẳng hề hay biết


Đến lúc này, Anh Tuấn mới chịu rời môi mình khỏi môi Thu Thảo, hắn cũng dần mở mắt ra và nhìn cô đầy vẻ ngây thơ:


- Nè! Cậu nghiêm túc quá đấy, đáng lẽ khi hôn thì cậu cũng phải hợp tác với tôi chứ, cớ sao lại đứng ngay đơ thế kia! – Anh Tuấn cười


Nụ hôn kết thúc, nhưng trong Thu Thảo vẫn còn cảm giác lân lân nên cô chưa tỉnh táo lại được. Ý thức của Thu Thảo dần trở lại, khi mắt cô đã nhìn thấy nguy hiểm trước mặt mình, là cái giá sách sau Anh Tuấn đang sắp sửa đổ ập xuống


- COI CHỪNG – Thu Thảo hét lên


Anh Tuấn cũng bất ngờ, nên sau khi quay lại nhìn, thì hắn chỉ kịp ôm chặc lấy Thu Thảo vào người mình rồi ngã xuống nền gạch


Tai nạn xảy ra trong khi trong thư viện chỉ có ba người là Anh Tuấn, Thu Thảo và Thiên Bảo, không còn một ai hay biết ngoại trừ ba người này


Thu Thảo nhấm nghiềm mắt lại khi cô cảm giác có một vòng tay quàng lấy người cô thật chặc, và cô mở mắt ra sau khi tai nghe được một ầm lớn. Khung cảnh trước mặt cô lúc này là thật hỗn độn, những cuốn sách rơi xuống thật hỗn độn, và cạnh mình, cô thấy Anh Tuấn đang ôm chặc lấy cô, trong khi nữa thân người còn lại của hắn bị cái giá sách to đùng đè lên. Thu Thảo hoảng người, cô bắt đầu chống tay ngồi dậy và trường khỏi người Anh Tuấn đang đè lên mình. Tiếp đó Thu Thảo nhanh chống kéo Anh Tuấn ra khỏi cái giá sách đó, nhưng với sức của cô, thì làm sao kéo được hắn ra khỏi cái giá sách vừa nặng vừa to ấy.


Còn Anh Tuấn lúc này, hắn choàng mở mắt sau mấy giây bất tỉnh, hắn ngước nhìn Thu Thảo, thấy cô đang ngồi đấy, dốc sức kéo mình ra khỏi cái giá sách đang đè lên người. Thay vì đợi được Thu Thảo kéo ra, Anh Tuấn đã tự mình làm lấy. Hắn hơi xoay người, rồi dồn hết sức vào hai tay để đẩy ngược cái giá sách về hướng ngược lại, hòng đưa được đôi chân mình ra ngoài. Và hắn đã thành công, hắn đã giải thoát được mình bằng chính sức mình, thật là may quá!


Thu Thảo thấy vậy, cô cuối mặt rồi những tiếng thút thít bắt đầu vang lên:


- Tôi.. tôi xin lỗi..! Là tôi đã hại cậu! – Giọng cô nghẹn ngào


- Con nhóc ngốc nghếch này! Đâu phải tại cậu chứ, tại cái giá sách nó ghen tị khi thấy tôi đẹp trai quá, nên nó mới cố tình ngã vào tôi cho đỡ ghét đấy! Không phải tại cậu đâu – Anh Tuấn vừa cười vừa xoa đầu cô mấy cái


Rồi Anh Tuấn ôm chầm lấy Thu Thảo vào lòng mình, hắn thì thào bên tai cô:


- Nhưng tôi cũng vui lắm, vì ít ra, tôi cũng bảo vệ được cậu!


Thiên Bảo lúc này đã rời khỏi thư viện từ lúc nào rồi! Khi cậu nhận ra cái giá sách ngã xuống, thì lúc đó cậu đã không thể làm gì được nữa ngoài việc bỏ chạy khỏi đó! Có phải cậu quá hèn nhát, cậu không dám đối mặt với Anh Tuấn và Thu Thảo khi đã vô tình gây ra vụ tai nạn này? Có phải cậu là một tên tồi!? Phải, cậu là đồ tồi, vì cậu đã làm, nhưng cậu lại không dám nhận, không dám đối mặt với những gì mình đã gây ra! Thiên Bảo ơi! Tại sao lại như thế! Thật đáng để thất vọng!


Chủ nhật của buổi chiều ngã nắng…!


Sau khi Thu Thảo đã kết thúc bài giảng của mình với anh em nhà Anh Tuấn – Thiên Bảo, thì cô cũng rát cả cổ họng. Anh Tuấn là người tinh ý, nên không cần ai nói gì, hắn cũng tự động đi ra ngoài để mua nước cho cô và cả bọn, nên lớp học lúc này chỉ còn mỗi Thu Thảo và Thiên Bảo


Không chần chừ, không ngập ngừng, Thiên Bảo đi ngay vào vấn đề:


- Thu Thảo, cậu thật sự thích anh họ tớ chứ? Và hai người đang hẹn hò phải không?


Dù đã biết chắc chắn câu trả lời, nhưng Thiên Bảo muốn chính miệng Thu Thảo thừa nhận điều này. Câu làm Thu Thảo hơi bất ngờ chút, nhưng cô cũng khẽ gật đầu trả lời:


- Ừm!


Nghe được câu trả lời đó, Thiên Bảo mĩm cười mà hàng lệ bắt đầu chảy dài trên má:


- Vậy tớ đã biết tên cảm xúc trong lòng tớ là gì rồi! Đó là sự thiếu thốn và mất mát!


Tuy không hiểu ý Thiên Bảo là gì, nhưng Thu Thảo cũng không phản ứng, cô chỉ ngồi gụt mặt đó mà nghe Thiên Bảo nói tiếp:


- Từ khi tớ biết chuyện cậu và anh họ tớ đang hẹn hò, tớ có cảm giác như cậu ngày một xa cách tớ, có cảm giác hơi thiếu một thứ gì đó. Hình như, anh Anh Tuấn đã cướp cậu khỏi tớ rồi!


Thu Thảo giật mình trước câu nói ấy, cô ngước mặt nhìn Thiên Bảo trong sự ngỡ ngàng. Cậu lại nói tiếp:


- Sao tớ cảm thấy ghét người anh họ của mình đến thế chứ! Vì chính anh ấy, cướp đi người bạn đầu tiên của tớ, là cậu. Khó khăn lắm hạnh phúc mới ghé qua, khó khăn lắm tớ mới có được một người bạn, cớ sao anh họ tớ lại cướp nó khỏi tớ chứ?! Anh ấy đâu thiếu thứ gì, gia đình, bạn bè, anh ấy đều có, cớ sao anh ấy lại còn giành lấy hạnh phúc của người khác nữa, tại sao vậy hả?


Thiên Bảo mím chặc môi, cố kiềm nén cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình, bởi nếu không làm vậy, thì cậu sợ sẽ nói ra hết tất cả, và sẽ biến anh họ mình thành kẻ đáng ghét nhất trên đời. Còn Thu Thảo, đến giờ cậu mới hiểu ra ý của Thiên Bảo muốn nói là gì, cô nhẹ cười rồi dùng ngón giữa của mình móc nghéo vào ngón giữa của tay Thiên Bảo:


- Dù tôi và Anh Tuấn có là gì của nhau, thì nó cũng không ảnh hưởng đến tình bạn giữa tôi và cậu. Tôi vẫn là bạn của cậu, mãi mãi là vậy, không có gì thay đổi cả! Anh Tuấn không giành giật thứ gì của ai – Bỗng giọng cô hơi trầm xuống - Mà đáng ra….. người đó phải là tôi mới đúng. Nhưng dù thế nào, chúng ta vẫn là bạn, và không ai có thể cướp được thứ đó! Cậu hiểu chứ!?


Hiểu, có lẽ Thiên Bảo hiểu, nhưng đó là cách hiểu không đúng với nghĩa của câu nói mà Thu Thảo muốn truyền đạt.


- Hứa nhé! Ngón giữa có nghĩa là giữ lấy lời hứa!


Thiên Bảo không đáp, vì cậu sợ mình sẽ không làm được, vì có thể, vào một ngày không xa trong tương lai, tình cảm trong cậu sẽ vượt qua giới hạn của tình bạn để tiến đến một mức tình cảm cao hơn


Nhưng dù sao, đó cũng đã qua rồi, và hiện tại nó không còn quan trọng nữa. Bởi Tiểu Bảo đã không còn là Tiểu Bảo, mà là Thiên Bảo, là Dương Thiên Bảo