Sau khi vào lớp, nó không nghĩ việc cho Trúc Loan xử dụng bạo lực trong trường là một ý kiến hay
nó đang đang rất rất uể oải thì đột nhiên một cái tay của ai đó đập thẳng vào người cô gái nhỏ một cái đau điếng
-làm gì mà mặt ỉu xìu thế nàng.
nó đang bực rồi, còn được tặng thêm cái đánh nữa, định quay lại chửi zào mặt đứa đó nhưng hóa ra lại là còn bạn cùng lớp nên kìm chế
-à, tui đang mệt. nó làm bộ mặt bệnh nặng
cô bạn tí ta tí tởn nhếch mép cười:
-à, mệt vì tình chứ gì!?. cô phán cho nó một câu làm nó đau tim, vì câu đó làm nó muốn đột quỵ mà chết cho xong
-có điên không!!!!
nó hét vào mặt cô gái ngây thơ kia, làm cô hoảng, mặt co đột nhiên nghiêm trọng đến lạ thường:
-Thanh Đình à, bà đang là con quạ của trường này đó.
nó nhăn mặt vì không hiểu
-gì?!
-bà đang bị đám nữ sinh của cả trường này ghét cay ghét đắng lun đó!
-why?
nó nghiên đầu sang một bên hỏi:
-bà không biết giề sao, do bà cứ lẽo đẽo theo Minh Quân ý, thế nó nói là pà là đồ zô lim sĩ, cái đuôi rồi nó còn bảo tẩy chay pà,.. pla...pla
cô bạn vừa nói vừa bùn
-bọn ngu. nó phán cho một câu làm cô nheo mặt khó hiểu.- đúng là bọn ngu
nó nói thêm câu nữa rồi lướt qua cô bạn dan xảo kia. cô ta nhăn mặt lại miệng lẩm bẩm gì đó
nó đi thì thấy đám con gái bu đầy trên hành lang, bọn họ đang tung hô ai đó. nó cố len lỏi qua đám đông để xem có chuyện gì đang xảy ra,
nó toát hết mồ hôi khi đi qua đám đông đó, nó thấy Trúc Loan đang đi chung với đám con gái đó:
-Trúc Loan!
tiếng bước chân của cô khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi, cô liếc ra đằng sau
cô pạn đứng bên cạnh Trúc Loan chỉ thẳng vào mặt nó:
-chính con nhỏ đó, cái con cữ lẽo đẽo theo Nhật Minh của chúng ta đó!!!
nó há hốc mồm khi nghe thấy những âm thanh vừa phát ra. đột nhiên một tiếng cười tà mị của Trúc Loan phát ra:
-hóa ra là con nhỏ này sao, nhìn mặt đã biết nó ngu!
nó khá hoảng hốt sau khi nghe mấy lời độc địa của cô, nhưng rồi lại hiểu ra, “chắc đánh nhau với ai rồi bị thầy dám thị phát hiện cho hạnh kiểm yếu, giờ định chọc tức cho mình đánh nhau rồi rồi gọi thầy dám thị ra cho mình hạnh kiểm yếu lun chứ gì, mình biết hết, thân nhau quá mà, muốn cho mình chết chùm á, mơ di nha pạn hiền”
nó nghiến răng két két, cô pạn tưởng cắn câu nên làm tới, đám con gai thì hùa theo.
-trời nếu bực thì đừng tránh xa Minh ra đi ( Trúc Loan)
-đúng đó, tránh xa ra (đám đồng bọn)
một đứa làm lố lấy tay đẩy mạnh vai nó làm nó té nhào ra sau.
-Bạch!!!
cái bạt tai hằn rõ trên mặt con nhỏ vừa xô nó, đỏ hết cả mặt, mắt Trúc Loan đỏ hau vì tức
-sao sao bạn đánh mình
giỏng nhỏ run sợ
-mày đồ ngu, may làm vậy với nó lỡ Minh nhìn thấy thì sao!? (đương nhiên đó là một cái cớ òi >.<)
cô hét zô mặt nhỏ, ra hiệu phải đỡ nó giậy rồi phủi đồ cho nó, cả đám con gái có chút nghi ngờ nhưng cũng cho qua
nó ra vẻ hiền dịu:
-a không sao, mình tự đứng lên được.
-Đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa!
cô hét vào mặt nó ra hiệu cho đám nữa sinh trố mắt kia phải đuổi nó đi.( nói thế thôi, chứ tối lại ở nhà chung, tắm chung, ngủ chung mà @@)
nó lết thết vào lớp, cả lớp trố mắt nhìn nó. một thắng con trai kéo nó ra ghế ngồi. cả lớp liền chạy ra chỗ nó.
-Thanh Đình à, bọn tui cần phải hỏi một số thứ!
cả lớp ra vẻ nghiêm trong, à không đại nghiêm trong mới đúng.
-ok. nó cười tủm tỉm.