“Anh Hổ!”
Lam Nhi khóc rồi nói.
“Thưa cậu? Cậu quen biết anh ta?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
“Ừm, đương nhiên quen biết, không phải là anh em, hơn cả anh em!”
Trần Lạc Thần nói.
“Á! Vậy thưa cậu, cậu nhất định phải cứu anh Hổ, y thuật của cậu cao cường, cậu nhất định phải cứu anh Hổ!”
Lam Nhi khóc rồi nói.
Không ngờ anh Hổ trong miệng của Lam Nhi, thì ra chính là Địa Hổ.
Sớm biết như thế, bản thân cử người tìm tới từ lâu rồi.
Việc gì đợi tới bây giờ.
“Lam Nhi, cô tránh ra trước, cô không nghe cậu chủ nói sao, cậu ấy với anh Hổ là anh em!”
Ngọc Nhi kéo Lam Nhi ra.
Mà Trần Lạc Thần, rất nhanh thì đã kiểm tra thương thế của Địa Hổ.
Thương thế rất nghiêm trọng, nếu còn kéo dài thêm vài tiếng nữa mới phát hiện, sợ rằng Tần Bá cũng khó cứu được.
“Nhanh, mang Địa Hổ về trang viên trước!”
Trần Lạc Thần nói.
Tròn hai tiếng sau.
Ngón tay của Địa Hổ hơi động đậy.
Sau đó mí mắt của anh ta hơi nhấc lên.
Đập vào mắt.
Là Lam Nhi đang nắm chặt tay của mình.
“Lam Nhi? Anh… anh không phải là đang nằm mơ đó chứ? Anh có phải là đã chết rồi không?”
Địa Hổ suy yếu nói.
“Không! Không phải! Anh Hổ, anh không phải là đang nằm mơ, là anh ấy, là anh ấy đã chữa khỏi cho anh!”
Lam Nhi khóc nói.
“Anh ấy?”
Địa Hổ nghi hoặc: “Anh biết thương thế của anh, cho dù là đại sư họ Tả của Tây Nam kia, cũng không thể cứu được, anh kiên trì chạy tới, chính là muốn nhìn mặt em lần cuối, sao có thể chữa khỏi cho anh chứ?”
“Thật đó anh Hổ, cậu ấy bản lĩnh cường đại, cậu ấy thật sự đã chữa khỏi cho anh!”
“Đúng rồi, em vừa vui mừng thì đều quen mết, cậu ấy nói, đợi anh tỉnh lại, bảo em lập tức thông báo cho cậu ấy!”
Lam Nhi lau nước mắt.
Vội vàng chạy ra ngoài.
“Địa Hổ, anh tỉnh rồi sao?”
Trần Lạc Thần rảo bước chạy vào.
Mà nghe thấy giọng nói này.
Vốn dĩ Địa Hổ vẫn là nằm ở trên giường bệnh, bỗng nhiên cả người run bắn lên.
Ngước mắt nhìn, càng là khóe miệng giật giật: “Cậu… cậu Trần???”
Thần sắc của Địa Hổ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bỗng muốn ngồi dậy.
“Đừng động đậy, anh còn vừa mới đỡ!”
Trần Lạc Thần đi tới đỡ anh ta.
Mà anh Hổ túm chặt tay của Trần Lạc Thần: “Cậu Trần, nhìn thấy cậu, thật là quá tốt rồi, người khác đồn rằng, nói cậu… nói cậu đã chết rồi, không ngờ, đã gặp được cậu ở nơi này, quá tốt rồi!”
Địa Hổ rưng rưng nước mắt vì kích động.
Mà Trần Lạc Thần càng không ngờ tại nơi xa lạ không quen biết ai này, vậy mà đã gặp được Địa Hổ.
“Tôi không chết, tôi rất khỏe mạnh!”
Trần Lạc Thần mỉm cười rồi nói.
“Anh Hổ, là cậu ấy ra sức cứu sống anh!”
Lam Nhi nói.
“Cậu… cậu Trần? Cậu đã cứu tôi sao?”
Địa Hổ đã kinh ngạc: “Cậu từ khi nào học y thuật vậy?”
“Hơn nửa năm trước, trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, sau này tôi sẽ kể cho anh, anh vẫn là mau nói cho tôi biết, anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Suýt nữa mất mạng, còn nữa, anh của anh đâu?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Trên mặt của Địa Hổ đã vụt qua một tia khổ sở, sau đó kể những chuyện xảy ra với hai anh em bọn họ trong khoảng thời gian này.
Thì ra…
Từ sau buổi tố liều mạng bảo vệ đưa Trần Lạc Thần đi.
Hai người bèn trở về nhà họ Trần.