Con Nhà Giàu

Chương 445




“Được thôi, bảy ngày sau, chúng tôi đến nhận gia sản nhé!”

Hầu Bình nói.

Sau đó Trần Lạc Thần dẫn người rời đi.

Còn những khách mời khác, thấy nhà họ Long gặp phải chuyện lớn như vậy cũng không dám nán lại lâu.

Sau đó tất cả bọn họ đều tìm cớ chạy hết.

“Ba, tại sao lại phải ký tên chứ? Tại sao chứ? Cùng lắm thì nhà họ Long liều mạng với bọn họ, mọi người đâu có sợ chết!”

Người đàn ông trung niên phản đối.

“Bốp!”

Ông cụ dứt khoát tát một cái vào mặt người nọ.

“Khốn kiếp! Chẳng lẽ muốn nhà họ Long đoạn tử tuyệt tôn luôn hay sao?”

Khóe miệng của ông cụ mím lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Lần này chúng ta bại dưới tay chị em nhà họ Trần kia! Nhiều năm như thế, mặc dù chúng ta vẫn luôn đối phó trong tối ngoài sáng với hai người họ, nhưng căn cơ của hai chị em nhà họ Trần kia quá mạnh!”

Ông cụ siết chặt hai nắm tay.

“Ba, chúng ta cũng đâu còn gì nữa!”

Ông cụ gật đầu: “Đúng vậy, mất hết rồi!”

“Nhưng nhà họ Long chúng ta đã kéo dài mấy trăm năm, sẽ không dễ dàng mai danh ẩn tích ở nước H này, bởi vì chúng ta vẫn còn một lá bài cuối cùng!”

“Lá bài cuối cùng?”

Ông cụ gật đầu.

“Các người… có ai từng nghe nói đến nhà họ Mạc ở Yến Kinh chưa?”

“Nhà họ Mạc?”

Một đám người trong tộc đều lắc đầu.

“Không sai, nhà họ Mạc đó chính là gia tộc bí ẩn nhất ở nước H chúng ta, cũng là gia tộc duy nhất chống đối lại nhà họ Trần!”

Ông cụ híp mắt, nói:

“Vài thập niên trước, nhà họ Long và nhà họ Mạc vẫn còn lui tới, nhưng bởi vì xảy ra một chuyện mà nhà họ Long đã cắt đứt qua lại với bọn họ!”

“Ba? Là chuyện gì thế?”

Có người hỏi.

“Ha ha, năm ấy, con của nhị trưởng lão nhà họ Mạc từng đến nhà họ Long làm khách. Ban đầu nhà họ Mạc sống ẩn, tức là quyết không tùy tiện tham dự vào chuyện ở ngoài xã hội, nhưng đứa con của nhị trưởng lão nhà họ Mạc kia – Mạc Trường Không lại là một ngoại lệ, lại còn trái ngược, anh ta lưu luyến nhớ thương cuộc sống phồn hoa ở ngoài xã hội này!”

“Hơn nữa dã tâm của người này lại không ít, anh ta từng uy hiếp nhà họ Long chúng ta phải thỏa hiệp với anh ta, làm chỗ dựa của anh ta. Cứ thế, nhà họ Long liền trở thành đầy tớ của người đó, cái gì cũng nghe theo anh ta! Đương nhiên, điều kiện của anh ta chính là có thể âm thầm trợ giúp gia tộc chúng ta trở thành gia tộc quyền thế toàn cầu!”

Ông cụ nói.

“Tính toán như thế thật đúng là biết tính, nếu làm theo thì nhà họ Long chúng ta dù xem như dựa vào sự giúp đỡ của anh ta mà có được sự quyền thế cấp thế giới, cũng chỉ là làm công cho hắn, chúng ta đều trở thành con rối của hắn!”

Đứa con cả của nhà họ Long hừ lạnh.

“Đúng vậy, nếu làm thế thì nhà họ Long coi như họ Mạc, không còn họ Long nữa rồi, dù đã là gia tộc quyền thế đỉnh cao, nhưng cũng xem như chúng ta đã từ bỏ sản nghiệp của tổ tiên! Ta đương nhiên đã từ chối!”

“Sau đó thì sao? Tên Mạc Trường Không đó đã có dã tâm lớn như thế, chắc sẽ không dễ dàng để chúng ta từ chối người đó đâu nhỉ?”

Người nhà họ Long hỏi.

“Ha ha, đương nhiên là không rồi, hai mươi lăm năm trước, nhà họ Long chúng ta bị Mạc Trường Không trả thù. Sơn, con còn nhớ chuyện lúc trước khi Thiếu Sương vừa ra đời không lâu, bị người ta ám sát, cuối cùng trở thành kẻ ngốc hay không?”

“Con đương nhiên còn nhớ, con đã từng muốn điều tra việc này, nhưng ba lại không cho con điều tra! Chuyện này, đến bây giờ vẫn còn là một điều bí ẩn!”

“Ha ha, là do Mạc Trường Không kia gây nên, muốn điều tra sâu hơn, thì sự sụp đổ của nhà họ Long chúng ta càng nhanh hơn, người đó chẳng qua là đang làm chúng ta thức tỉnh mà thôi!”

Ông cụ nói.

Cậu hai nhà họ Long chưa từng xuất hiện.

Chỉ vì cậu hai nhà họ Long là một kẻ ngốc.

“Nhắc đến Thiếu Sương, nó đâu rồi?”

Ông cụ hỏi một câu.

“Mợ hai đưa cậu ra ngoài chơi rồi ạ!”

“Haizzz, cũng tốt, cứ để Thiếu Sương sống vui vẻ thoải mái thế đi.”

“Ba, đã thế thì, nhà họ Long chúng ta sau đó cũng không liên lạc lại với Mạc Trường Không, nhưng mười mấy năm gần đây, nhà họ Long chúng ta vẫn luôn phát triển liên tục!”

Long Tông Sơn nói.

“Không sai, ha ha, đúng là như mặt trời trên cao, chẳng qua là do tên Mạc Trường Không kia không có thời gian và sức lực mà thôi, từ sau khi anh ta lén lút nhắm vào Thiếu Sương không lâu, cha của gã vì một chuyện gì đó mà qua đời, cho nên Mạc Trường Không phải tranh đoạt giành giật cái ghế nhị trưởng lão của nhà họ Mạc, tất nhiên không có thời quan để quan tâm tận tình đến chúng ta rồi!”

“Nhưng ta không hề đoán sai, chỉ với mưu kế của người này, anh ta thuận lợi tóm được cái ghế nhị trưởng lão nhà họ Mạc kia!”

“Con hiểu rồi, ba, ý ba là muốn mong nhận được sự trợ giúp từ Mạc Trường Không kia, để ông ta giúp chúng ta đối phó với nhà họ Trần?”

Long Tông Sơn hiểu ra mọi chuyện.

“Con chỉ nói đúng một nửa mà thôi, không thể tính là giúp chúng ta, bởi vì Tông Sơn các con vẫn chưa hiểu hết, một khi tìm đến anh ta thì từ nay về sau nhà họ Long chúng ta chỉ còn là danh nghĩa, chỉ còn là cái tên bề nổi mà thôi! Hừ, nhưng nhà họ Trần thế lực to lớn kia cũng đừng mong được có những ngày tháng tốt đẹp nữa!”

Ông cụ gằn giọng tàn nhẫn nói.

“Nhưng bất kể là thế nào, dù sao cũng tốt hơn là bị hai chị em nhà họ Trần chiếm đoạt, móc nối với tên Mạc Trường Không này rồi, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có đại loạn! Mà càng loạn thì càng có lợi cho chúng ta!”

Ông cụ hít vào một hơi thật sâu.

“Tông Sơn, con đi theo ba, đi theo ba mời Mạc Trường Không nhà họ Mạc rời núi!”

Ba ngày sau.

Nhà họ Trần ở Nam Dương.

Một bữa tiệc khép kín đang được tổ chức.

Có rất rất nhiều người trong gia tộc không thể đến tham dự.

Mà trong buổi yến hội này, có hai cô gái xinh đẹp, nhân lúc không ai để ý mà ra ngoài trang viên đi dạo một vòng.

“Trần Lạc Thần, từ khi chị em tỉnh lại vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng việc anh hiến máu giúp chị ấy mấy ngày trước!”

Trong đó có một cô gái nói chuyện với Trần Lạc Thần ở phía đối diện bọn họ.

“Cô Khinh Doanh đây khách sáo quá rồi, so với sự giúp đỡ từ nhà họ Mạc với nhà họ Trần bọn tôi thì đó chỉ là việc nhỏ mà thôi!”

Trần Lạc Thần nói.

Chuyện này, nhắc đến cũng thật trùng hợp.

Ngày hôm đó, Trần Lạc Thần và bà ngoại đến nhà họ Mạc thăm hỏi, vừa lúc đụng phải lúc cô cả Mạc Khinh Vũ nhà họ Mạc bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.

Nhà họ Mạc đang lúc đang ngầm thăm dò người có nhóm máu phù hợp khắp nơi, muốn cứu lấy tính mạng của Mạc Khinh Vũ.

Nhưng mặc dù nhóm máu có phù hợp nhưng nhà họ Mạc lại có điều kiện nghiêm ngặt đối với nguồn máu.

Đúng lúc máu từ Trần Lạc Thần càng vừa hợp.

Thế là máu của Trần Lạc Thần cứu được mạng sống của Mạc Khinh Vũ.

Cũng chính vì thế mà Trần Lạc Thần và bà ngoại đã ở lại nhà họ Mạc cỡ bảy ngày, bởi vì sau khi Trần Lạc Thần hiến máu, sức khỏe hơi suy yếu.

“Hai cô Khinh Vũ, Khinh Doanh, yến hội vẫn còn đang diễn ra, tôi vào chiêu đãi mọi người một chút!”

Trần Lạc Thần nói xong, xoay người rời đi ngay.

Mà cô gái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần lúc này cũng hơi liếc nhìn Trần Lạc Thần.

Cô ấy, chính là Mạc Khinh Vũ.

“Chị, chị làm gì vậy chứ, Trần Lạc Thần người ta dù là một người ở bên ngoài xã hội, tốt xấu gì cũng đã góp sức cứu lấy tính mạng của chị đấy!”

Mạc Khinh Doanh nhắc nhở.

“Ai nhờ anh ta dùng dòng máu thấp kém cứu chị chứ, nếu không máu trong người chị không biết tinh khiết đến thế nào nữa!”

Mạc Khinh Vũ lạnh lùng nói.

“Sao chị lại nói như thế chứ, Trần Lạc Thần là người rất tốt!”

Mạc Khinh Doanh nói.

Mà Mạc Khinh Vũ thì cau mày, nhìn về phía Mạc Khinh Doanh, nói: “Trái lại chị muốn hỏi em một chút, từ khi chị tỉnh lại, tại sao em luôn nhắc đến tên Trần Lạc Thần gì kia ở trước mặt chị, chẳng lẽ là em nảy sinh tình cảm gì với anh ta đấy chứ?”

Gương mặt xinh đẹp của Mạc Khinh Doanh đỏ ửng: “Em… Em đâu có? Chẳng qua là em cảm thấy anh ấy cứu chị, em biết ơn anh ấy, bây giờ thế nào đây, chúng ta bị phái đi giúp đỡ nhà họ Trần bọn họ, muốn chị duy trì mối quan hệ với anh ấy mà thôi!”

“Chị cũng xem như một nửa là người từng trải, có một số chuyện, vẫn nhìn ra được, đúng là thế, từ nhỏ đến lớn em chưa từng tiếp xúc với loại người như thế này, khó tránh khỏi việc em đối xử tốt với bọn họ. Nhưng chị cho em biết, tuyệt đối không được, em mau ném cái ý nghĩ đó đã! Hơn nữa, chị nói cho em biết, đàn ông trên đời không có một ai là người tốt cả, bọn họ đều rất khốn kiếp! Vô cùng khốn kiếp!”