Con Nhà Giàu

Chương 422




“Vùng biển Nam Dương rộng lớn như thế, mà cũng đã lâu rồi, Lệ Hàm cô ấy…”

Tần Nhã nghe Trần Lạc Thần kể xong.

Cô ta vừa kinh ngạc, vừa lo lắng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Trần Lạc Thần, cô ta mới không nói tiếp.

Tần Nhã cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình bây giờ như thế nào.

Tuy đã từng cạnh tranh với Tô Lệ Hàm, nhưng Tần Nhã không thể không thừa nhận Tô Lệ Hàm là một cô gái rất tốt, cô ta cũng rất yêu Trần Lạc Thần.

Cô ta xảy ra chuyện, trong lòng Tần Nhã cũng có chút khó chịu.

Nhưng ngoại trừ những cảm xúc khó chịu này, Tần Nhã còn có một chút kích động.

Cô biết mình nghĩ vậy là không đúng, nhưng chẳng biết tại sao lại không kiểm soát được bản thân mình.

Trần Lạc Thần cũng không ở cùng Tần Nhã lâu lắm.

Vì nhắc tới Tô Lệ Hàm khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ.

Sau đó anh trở về phòng.

Trưa mai anh phải tới nhà họ Dương thăm bà ngoại.

Ngày hôm sau, trong phòng hội nghị của nhà họ Dương ở Thủ đô.

Toàn bộ người nhà họ Dương đều có mặt ở đây.

Tập đoàn Dương Thị là một doanh nghiệp gia đình, các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn đều đến từ thành viên trong gia tộc.

Bởi vậy các cuộc hội nghị doanh nghiệp gia đình tương tự kiểu này được tổ chức thường xuyên.

“Mấy năm gần đây nhà họ Dương càng ngày càng thụt lùi, nhà họ Dương của trước đây từng đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, giờ thì thế nào? Mọi người nhìn kỹ số liệu doanh thu của nhà họ Dương đi, nói là một trong ba gia tộc lớn, trên thực tế có còn được coi là vậy không?”

Giọng nói hùng hồn của một bà cụ tám mươi tuổi vang lên.

Đôi mắt xế chiều của bà ta lạnh lùng lướt qua con cháu mình.

Bà ta gõ mạnh cây gậy ba tong trong tay.

“Tôi càng ngày càng lớn tuổi, có thể một ngày nào đó sẽ ra đi, sao tôi có thể yên tâm giao gia tộc cho cô cậu đây? Nói gì đi chứ!”

Bà cụ nói.

Bà ta chính là người lớn tuổi nhất nhà họ Dương, cũng là chủ tịch hiện tại của tập đoàn Dương Thị, bà cụ Dương.

Bà cụ Dương từng là một người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng ở Thủ đô, nhưng vì tuổi ngày càng lớn, những năm này bà ta đã từ chức, ngoại trừ những quyết sách quan trọng của công ty, bà ta rất ít khi đích thân đi làm như trước kia.

Cũng chính vì thế mà thế hệ con cháu điều hành công ty xảy ra lục đục, chia bè kéo phái, gia tộc họ Dương đang ngày càng tụt dốc nhanh chóng.

Lúc này, con cháu nhà họ Dương đều lần lượt cúi đầu.

“Nói cho tôi nghe nào!”

Bà cụ phẫn nộ đập bàn một cái, mặt tím tái vì tức giận.

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận!” Con trai cả Dương Ngọc Đình lên tiếng: “Về chuyện của gia tộc, chúng con cũng đang cố gắng vượt qua hai gia tộc lớn Long và Tần, nhưng xét về quan hệ thì nhà họ Dương của chúng ta không bằng nhà họ Long và nhà họ Tần!”

“Việc kinh doanh bất động sản của ba gia tộc, chúng ta còn không đấu thầu thắng, đây là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chúng ta bị nhà họ Long và Tần nhanh chóng vượt mặt!”

Dương Ngọc Đình trả lời.

“Đấu thầu đấu thầu! Nếu cô cậu đã biết điểm yếu của chúng ta thì tại sao không tập trung tinh lực để thực hiện nó và mở rộng quan hệ chứ? Trong mười năm qua, hai nhà Long Tần đã lấy được số lượng lớn chỉ tiêu từ việc nịnh bợ tập đoàn Tín Phong, sao chúng ta lại không được? Cậu có phái người đi làm không hả?”

Bà cụ chọc gậy ba tong thẳng vào đầu Dương Ngọc Đình.

Mấy người con trai con gái còn lại nhao nhao che miệng cười trộm.

“Cười cái gì mà cười? Các cô cậu nhìn lại mình đi, lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ!”

Bà cụ Dương liếc nhìn Dương Diệp quấn khăn lụa trên đầu.

Bà ta tức giận nói: “Thấy các cô cậu như thế này, tôi cũng giận tới mức nghi ngờ không biết ngày mai có thể tổ chức được lễ mừng thọ không đây!”

Lúc này.

Cửa phòng hội nghị mở ra.

Một người giúp việc trung niên kính cẩn bước vào.

“Chủ tịch, tiệc trưa đã chuẩn bị xong!”

Bà cụ hít một hơi thật sâu mới chậm rãi bảo: “Không có cách thì tìm cách đi, than phiền chẳng có ích lợi gì đâu, chúng ta đi ăn một bữa cơm đoàn viên thôi!”

Theo lệ thường, cứ sau mỗi buổi hội nghị gia tộc đều phải ăn cơm gia đình một lần.

Mọi người vừa đi vừa nói gì đó, một lát sau đã đến đại sảnh.

Họ vừa đến.

Đã nhìn thấy trong đại sảnh có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ đang ngồi trên ghế sofa.

“Hừ, đây không phải Tiểu Bối sao? Giờ đã trưa rồi, hội nghị gia tộc cũng không thấy cháu tham gia, chạy đi đâu thế, sao còn dẫn theo một anh chàng nữa, bạn trai hả?”

Đợi sau khi những người này bước vào đại sảnh.

Đám cô thím của Tiểu Bối mới cười nhạo nói.

Mẹ Tiểu Bối thì đứng im tại chỗ không dám nói gì.

Chẳng qua vẻ mặt không được tốt lắm.

Đã nói bao nhiêu lần là đừng qua lại với Trần Lạc Thần, cứ không chịu nghe, vẫn đi cùng Trần Lạc Thần tới đây!

“Thím ba, cô sáu, anh ấy không phải bạn trai cháu, anh ấy là anh họ Trần Lạc Thần của cháu!”

Dương Tiểu Bối giới thiệu.

“Gì cơ? Trần… Trần Lạc Thần?”

“Chính là cậu ta!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong đại sảnh đều im lặng.

Mọi người đều dồn mắt vào Trần Lạc Thần.

Mặc dù họ biết Dương Ngọc Bình ở bên ngoài sinh một cặp trai gái tên là Trần Hiểu và Trần Lạc Thần.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp trong suốt hai mươi năm qua.

“Không ngờ người phụ nữ đó may mắn thật đấy, sinh được đứa con trai đẹp trai thế này!”

Một người đàn bà lạnh nhạt cười nhạo.

“Anh họ, để em giới thiệu với anh, đây là…”

Sau đó Tiểu Bối lần lượt giới thiệu tất cả những người ở đây cho Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần cũng gọi từng người một.

Nhưng ngoại trừ cậu tư nhìn anh cười gật đầu, những người còn lại đều không trả lời.

“Đứng đó làm gì? Ngồi xuống hết đi!”

Lúc này, bà cụ được dìu đi ra.

“Mẹ, mẹ mau nhìn ai tới này, cháu gái ngoan Tiểu Bối mang đến cho mẹ một món quà lớn trước ngày mừng thọ đây này! Cô ta dẫn con trai của người phụ nữ đó tới gặp mẹ đấy!”

Mợ cả chạy qua dìu bà cụ, đồng thời cười khẩy nói.

“Hửm?”

Bà cụ Dương quay đầu nhìn về phía Trần Lạc Thần.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Lạc Thần gặp bà ngoại của mình.

Thật ra trong lòng anh cũng có chút kích động.

“Bà ngoại!”

Trần Lạc Thần gọi.

Bà cụ nghe thấy giọng nói này, tay khẽ run, bà ta cũng không lên tiếng mà chỉ gật đầu.

“Cậu tên Trần Lạc Thần phải không? Chị gái cậu đâu?”

Bà cụ hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.

“Chị ấy hiện đang ở nước ngoài, vẫn chưa về ạ.”

Trần Lạc Thần trả lời.

“Hừ, vậy cậu tới làm gì? Nhiều năm vậy rồi vẫn còn biết mình có bà ngoại à?”

Bà cụ chau mày nói.

Tuy bà ta ngoài miệng lạnh lùng, nhưng rất giống với lời mẹ Trần Lạc Thần nói lúc sắp qua đời, bà cụ sẽ không quá khắt khe với Trần Lạc Thần.

Thấy Trần Lạc Thần cúi đầu không đáp.

Bà cụ cũng không quá muốn khắt khe hù dọa cháu mình.

Bà ta nhẹ giọng bảo: “Nhưng cậu vẫn hiếu thảo đấy, biết tới thăm tôi!”

Khi thấy bà cụ cũng không nổi giận với Trần Lạc Thần, cậu cả và mợ cả đều rất ngạc nhiên.

Đặc biệt là Dương Diệp, bởi vì hôm qua anh ta bị bẽ mặt chịu đòn chung quy vẫn có liên quan với Trần Lạc Thần.

Lúc này anh ta ghi hận trong lòng, lén lút chạm vào cánh tay mẹ mình dưới bàn.

Mợ cả bèn cười lạnh lùng nói.

“Ha ha, mẹ nghĩ hay quá, hãy nghĩ lại đi, suốt hai mươi năm qua họ không về thăm chúng ta một lần, sao bây giờ lại đến? Còn ngay trước lễ mừng thọ của mẹ? Nói trắng ra không phải vì được phân chia chút tài sản của nhà họ Dương chúng ta sao? Nếu không thì sao họ có thể để mẹ vào mắt được?”

Bà cụ nghe thấy lời chia rẽ của mợ cả, chút tình thân ban đầu lập tức tan biến.

“Trần Lạc Thần, cậu muốn được chia tài sản của nhà họ Dương sao?”

Bà cụ không vui hỏi.