Con Nhà Giàu

Chương 403




“Cái gì? Cậu Trần, thiếu chủ nhà họ Trần?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

“Chưa bao giờ nghe nói nhà họ Trần có một vị thiếu chủ như thế!”

“Khụ khụ, mọi người đừng quên, thiếu chủ nhà họ Trần bị nhà họ Trần bọn họ nuôi thả ở bên ngoài, người bình thường hoàn toàn không lấy được bất cứ tin tức gì về cậu ta, cho dù là nhà họ Phương lúc trước cũng từng dùng một lượng lớn người đi điều tra, nhưng cũng không hề điều tra được!”

“Không ngờ thiếu chủ nhà họ Trần đã trở về gia tộc! Bây giờ còn đến tìm nhà họ Phương! Cũng ghê gớm thật, cũng không thua kém gì Trần Cận Đông khi xưa!”

Người của các gia tộc phụ thuộc đều bàn tán xôn xao.

Phương Kiển Niếp thở gấp, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy kích động.

“Chào cậu Dương, cậu Trần ở Nam Dương này có địa vị như thế nào vậy?”

Bây giờ nhà họ Trần vừa đến, các gia tộc phụ thuộc đương nhiên đã không còn chiếm được tí sóng nào nữa.

Kể cả nhà họ Long.

Dương Ngọc dùng thân phận mợ hai nhà họ Long đến tham dự, bây giờ cũng hoảng sợ khi nhìn thấy thái độ kinh hoảng của Phương Bất Đồng, vội hỏi.

Chủ yếu là mọi người đều gọi cậu Trần, làm Dương Ngọc không tự chủ được nghĩ đến người nào đó.

“Nhà họ Trần ở Nam Dương là một gia tộc rất mạnh mẽ và bí ẩn, nghe nói thực lực của gia tộc phụ thuộc yếu nhất của bọn họ cũng đã sắp đuổi kịp thực lực của nhà họ Phương rồi, càng miễn bàn đến chúng ta!”

Tư Đồ Dương hoảng sợ ra mặt nói.

“Hả? Trên đời này còn có gia tộc như thế sao?”

Dù sao Dương Ngọc cũng chỉ mới được lên chức nửa đường, tuy đã học hỏi thêm rất nhiều kiến thức, nhưng nghe Tư Đồ Dương giới thiệu xong vẫn rất khiếp sợ.

“Đương nhiên là có, bao năm qua nhà họ Phương vẫn luôn dựa vào những thực lực trước kia đấu tranh cùng với nhà họ Trần, nhưng hoàn toàn đấu không lại~! Cho nên mới chọn cách này, che giấu bản thân, tránh né nhà họ Trần, muốn tìm cơ hội đánh trả, ha ha, cũng chính vì thế nên bây giờ nội bộ nhà họ Phương đã chia rẽ tan tác, bây giờ nhà họ Trần lại tìm đến cửa, đương nhiên sẽ sợ!”

Tư Đồ Dương hít sâu nói.

“Vậy vậy vậy vậy… nhà họ Trần kia có bao nhiêu tài sản vậy?”

Dương Ngọc thật sự hoảng sợ, vội hỏi.

“Không biết, nhưng nghe người bên ngoài đồn, một nửa tài sản trên Trái Đất này bây giờ đều đã tập trung vào tay nhà họ Trần!”

Tư Đồ Dương nói xong.

Dương Ngọc trợn trừng hai mắt.

Nửa Trái Đất, đây là khái niệm gì chứ.

Mà cậu Trần ở Nam Dương rốt cuộc lại là một người như thế nào?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc bàn tán.

“Thư Kỳ Thư Kỳ, mau đến đây xem này, hình như có một cậu ấm rất ghê gớm nào đó đến!”

Mấy cô gái kéo Triệu Thư Kỳ đến.

“Hả? Ghê gớm cỡ nào chứ?” Triệu Thư Kỳ kinh ngạc nói.

“Trời ơi, cậu không thấy mặt của mấy nhân vật lớn có thực lực tuyệt đối kia đều đã tái mét hết rồi sao, bọn họ nói cậu Trần sắp đến kia nắm giữ tài sản của một nửa Trái Đất đó! Nhà họ Trần ở Nam Dương, quá ghê gớm!”

Các cô gái kích động nói.

Dù sao, nhìn thấy mấy anh đẹp trai giàu có, các cô gái vốn đã rất kích động.

Nhưng không ngờ là lại được nhìn thấy một cậu ấm ghê gớm đến thế.

Triệu Thư Kỳ nghe thấy, lập tức bưng kín miệng.

Nhưng rất nhanh, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng.

“Ý cậu là, nhà họ Trần ở Nam Dương, vậy cậu cả kia chính là cậu Trần sao?”

Triệu Thư Kỳ có hơi nhạy cảm.

Trong lòng đột nhiên trở nên cực kỳ khó chịu. Nguyên nhân chủ yếu chính là Trần Lạc Thần.

Bởi vì trước kia cô đã từng biết được một số chuyện về Trần Lạc Thần.

Không ngờ chị của anh lại giàu có đến như thế.

Sau đó lại nghe nói, nhà chị Trần Lạc Thần ở Nam Dương.

Nam Dương, nhà họ Trần?

Đừng nói là?

Triệu Thư Kỳ thở gấp.

Nếu là thật, cô thật sự muốn tự sát! Đi tự sát ngay lập tức!

Từ chối Trần Lạc Thần, nếu Trần Lạc Thần chỉ là một cậu ấm bình thường.

Vậy Triệu Thư Kỳ còn miễn cưỡng ráng sống tiếp.

Nhưng nếu là cấp bậc như thế, vậy phải làm sao đây!

“Bọn họ đến rồi!”

Lúc này, có người hô to.

Lúc này mới làm hiện trường rối loạn yên tĩnh trở lại, mọi người đều chăm chú ngắm nhìn.

Lập tức nhìn thấy một đội ngũ ngay ngắn khoảng chừng một trăm người mặc đồ vest đi đến.

Mà người dẫn đầu là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, bên cạnh ông già là một cậu thanh niên mặc vest, người thanh niên này khoảng hai mươi hai tuổi.

Người hơi béo, mắt ti hí.

“Anh ta là cậu Trần ở Nam Dương đó hả?”

“Đúng rồi, chắc chắn là anh ta!”

Mọi người nuốt nước miếng, không dám nói chuyện lớn tiếng.

Rất nhanh, nhóm người này đến trước mặt Phương Bất Đồng.

Khí thế khí tràng thật sự quá mạnh mẽ.

“Phúc, là ông à?”

Phương Bất Đồng nhìn ông già, mỉm cười nói.

“Anh Phương, chắc cũng năm sáu mươi năm rồi chúng ta không gặp nhau, vẫn khỏe chứ!”

Ông già kia khẽ mỉm cười.

“Đúng vậy, chớp mắt cái đã năm sáu mươi năm, một con sâu bọ bên cạnh Điểm Thương năm xưa, bây giờ cũng đã thành như thế này rồi, nếu không phải suốt bao năm qua ánh mắt của ông vẫn không hề thay đổi, thiếu chút nữa tôi đã không nhận ra ông rồi, cũng đã lâu lắm rồi!”

Hình như nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, Phương Bất Đồng rất cảm khái.

Lúc đó Phương Bất Đồng và Trần Điểm Thương là anh em cột chèo, ông già tên Phúc này chỉ là đàn em của Trần Điểm Thương, ha ha, thời gian thấm thoát thôi đưa, bây giờ đã không còn như xưa nữa.

“Đúng vậy đó anh Phương, lâu lắm rồi!”

Phúc trầm ổn cười.

Cho dù ân oán của hai nhà Trần Phương có ăn sâu bén rể, nhưng thủ đoạn chiến đấu của các nhân vật lớn đều chỉ diễn ra trong âm thầm, mặt ngoài mọi người vẫn hòa hòa thuận thuận.

Mà cậu Trần đứng bên cạnh Phúc vẫn cứ cà lơ phất phơ nhìn xung quanh.

“Ủa?”

Lúc này, cậu Trần nhìn thấy một người.

“Là cô?”

“Thì ra là anh?”

Cậu Trần và người kia đồng thanh nói.

Người anh nhìn đến đương nhiên là Dương Ngọc.

Vô cùng kinh ngạc vì Dương Ngọc lại xuất hiện ở nơi này.

Mà Dương Ngọc lai càng kinh ngạc, cô từng quen biết người này.

Không phải là em của Trần Lạc Thần, con trai của nhà giàu số một ở Tô Châu, Hoàng Hiên sao?

Sao lại là anh ta?

Không biết vì sao, Dương Ngọc đột nhiên cảm thấy căng thẳng đến lạ thường.

“Không phải anh là cậu Hoàng sao? Sao lại thành cậu Trần ở Nam Dương rồi?”

Mặt Dương Ngọc trắng bệch hỏi.

Mà Phương Kiển Niếp cũng có hơi hoảng sợ.

Cô còn tưởng là người này chính là cậu Trần thiếu chủ nhà họ Trần mà cô đính hôn từ khi còn ở trong bụng mẹ chứ?

Mà Dương Ngọc lại vạch trần một cách thẳng thừng.

Làm trên mặt Hoàng Hiên hiện lên vẻ xấu hổ.

Hoàng Hiên nói: “Ai nói tôi là cậu Trần, tôi đi theo chơi được không?”

“Thì ra không phải cậu ta, vậy cậu Trần đâu?”

Mọi người nghi ngờ.

“Ha ha, anh Phương, làm ông chê cười rồi, thật ra hôm nay chúng tôi đến đây là vì hai việc, chuyện đầu tiên là đại diện cho nhà họ Trần, đi cùng cậu Trần đến đây tặng quà mừng thọ cho ông, suốt ngần ấy năm, gia chủ của chúng tôi cũng có chút hối hân, cho nên hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với nhà họ Phương, nhưng mà suốt bao năm qua cũng không nhận được bất cứ tin tức nào về nhà họ Phương cả!”

Phúc cười nhạt: “Nhưng anh Phương cứ yên tâm, có nhà họ Trần chúng tôi ở đây, tin chắc không có ai dám quấy rối trong ngày sinh nhật của ông!”

Đám Tư Đồ Hoành rối rít nuốt nước bọt, lui ra sau môt bước.

“Còn chuyện thứ hai chính là nhà họ Trần chúng tôi muốn đón cô Tường Vi và mợ hai Mộng Hân về, bà ấy là em dâu của gia chủ chúng tôi, cô Tường Vi là người nhà họ Trần chúng tôi, tôi nghĩ chắc anh Phương cũng sẽ thông cảm được!”

Phương Bất Đồng hít sâu một hơi.

Chuyện đã phát triển đến nước này.

Mà lần nầy nhà họ Trần đến đấy chắc hẳn cũng đã có chuẩn bị trước.

Phương Bất Đồng lấy đại cục làm trọng, cũng sẽ không nói gì.

Dù sao bây giờ nhà họ Phương đã bị bại lộ, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhưng nhà họ Phương lại nắm giữ một con bài tẩy cực kỳ quan trọng đối với Trần Cận Đông, chắc Trần Cận Đông cũng sẽ không quá đáng.

Nếu hai bên có thể đàm phán thì có thể nói là lựa chọn tốt nhất hiện nay.

“Chuyện này tôi cũng hiểu!”

Phương Bất Đồng gật đầu.

“Nhưng Phúc à, nhà họ Phương chúng tôi lúc trước cũng từng ngồi ngang hàng với nhà họ Trần, bây giờ ông nói thiếu chủ nhà họ Trần đến mừng thọ cho tôi, kết quả lại không thấy đâu, ngược lại còn bắt tôi giao con gái và cháu ngoại ra ngoài, chuyện này hình như hơi quá đáng rồi đúng không?”

Phương Bất Đồng ngưng mắt nói.

“Ha ha, ai nói thiếu chủ nhà chúng tôi không có ở đây chứ, hơn nữa vì tiệc mừng thọ của anh Phương, thiếu chủ chúng tôi còn đến nhà họ Phương sớm hơn một ngày nữa!”

Phúc cười nói.

“Cái gì? Ông nói cậu Trần đã đến rồi?”

Phương Bất Đồng hoảng sợ.

“Cậu Trần đã đến từ lâu? Ở đâu?”

Mọi người cũng rối rít kinh ngạc.