Con Nhà Giàu

Chương 347




CHƯƠNG 347: SỰ VIỆC RẮC RỐI RỒI!

“Cô ấy là ngôi sao lớn tên Dương Vũ Phi, chết tiệt, lại có thể gặp cô ấy ở đây!”

Hồ Tuệ Mẫn hơi ngạc nhiên.

“Danh lam thắng cảnh này, mấy ngôi sao lớn đến Thục Đô làm hoạt động đều thích tới chơi, mà Dương Vũ Phi là một nghê sĩ lớn như vậy, không ngờ cũng tới đây!”

Vương Văn cũng hơi kinh ngạc.

Suy cho cùng thì cô ta ở Thục Đô học hỏi gầy dựng sự nghiệp, chắc chắn biết rất nhiều chuyện.

“Haha, nếu tôi nhớ không lầm thì Tuệ Mẫn cậu chưa bao giờ theo đuổi idol, nữ minh tinh duy nhất mà cậu ngưỡng mộ là Dương Vũ Phi nhỉ? Khi học cấp ba, ở cạnh giường đều dán áp phích của Dương Vũ Phi.”

Hồ Tuệ Mẫn gật đầu nói: “”Đúng vậy, tôi thích tính kỷ luật tự giác của cô ấy. Nhiều năm nay tôi vẫn luôn yêu cầu bản thân học theo thói quen tự giác của cô ấy! Tôi cũng xem hết mọi tác phẩm của cô ấy!”

“Vậy thì còn chờ gì nữa, Tuệ Mẫn, nhìn đi, có rất nhiều người đến xin chữ ký, chúng ta cũng đi qua xin đi…”

Vương Văn rõ ràng là cũng thích Dương Vũ Phi, lúc này liền đề nghị đi xin chữ kí.

“Được đấy, được đấy, tôi cũng thích Dương Vũ Phi, chúng ta cùng nhau đi đi!”

Vương Kiện, Lương Mạnh và Thẩm Quân Văn đều không có ý kiến gì.

Xét cho cùng, là nữ thần của công chúng, không chỉ được rất nhiều cô gái yêu thích, đương nhiên còn nghiễm nhiên trở thành người tình trong mộng của các chàng trai.

Trần Lạc Thần cũng thích nữ diễn viên này.

Cô ta rất xinh đẹp, rất phong cách, quan trọng là do tính cách bình dị gần gũi và rất khiêm tốn của cô ta.

Cô ta dường như đang hoạt động ở Yến Kinh, một công ty điện ảnh truyền hình do chị gái anh làm chủ.

“Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần, cậu cũng cùng chúng tôi đi qua đó đi, cùng cô ấy chụp ảnh chung đi! Lúc bình thường làm sao có cơ hội như vậy!”

Vương Văn gọi Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần vừa cười vừa khẽ gật đầu.

Anh cũng không nói gì.

Suy cho cùng thì nếu như muốn chụp ảnh với nữ diễn viên này hay sao đó thì chỉ cần gọi cô ta đây là được, không cần phải vội vàng đi như vậy.

Sau khi Vương Văn gọi Trần Lạc Thần xong thì cô ta lon ton chạy đi.

Trần Lạc Thần định nhân cơ hội này rời đi, nhưng vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy một vài cô gái ăn mặc lộng lẫy trong khu giải trí, đang đi ra ngoài được vây quanh bởi một nhóm người.

Những cô gái này vô cùng đẹp.

Nhưng họ không phải là ngôi sao nghệ sĩ gì cả.

Giống con gái của nhà giàu hơn, tất cả những người xung quanh đều là vệ sĩ.

Nhiều chàng trai muốn đi đến chụp ảnh cùng Dương Vũ Phi đã không thể không dừng lại khi nhìn thấy bọn họ.

Ai nấy cũng đều chảy nước miếng cả rồi.

Mà Trần Lạc Thần cũng đứng ở một bên tỏ vẻ kinh ngạc.

Không phải kinh ngạc vì cô gái đi đầu quá xinh đẹp.

Mà là bởi vì khi Trần Lạc Thần nhìn thấy cô gái này ngay từ cái nhìn đầu, anh gần như nhận nhầm cô ta là Tô Tường Vi .

Nếu xét trên tổng mười phần thì cô gái này ít nhất cũng giống Tô Tường Vi bảy phần.

Khi đi ngang qua bên cạnh Trần Lạc Thần, cô gái có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Lạc Thần, vì vậy không thể không liếc nhìn Trần Lạc Thần một cách kinh tởm.

Sau đó mới rời đi

Giống quá đi mất!

Trần Lạc Thần nghĩ thầm trong lòng.

Lúc này anh bước đến một khán đài bên cạnh ngọn núi, nhìn chằm chằm vào nhóm người trông rất quyền lực này.

Trần Lạc Thần lại sửng sốt khi nhìn thấy chiếc xe mà họ đang lái xuống núi.

Một dãy dài những chiếc Rolls-Royce Phantom đang đợi, như thể một loạt xe trang trọng xếp hàng.

“Aicha, có quyền lực chính là có quyền lực, hôm nay tôi cũng đã kiếm được gấp đôi. Sau này mà những cô gái như thế này đến càng nhiều lại càng tốt.”

Một người đàn ông trung niên béo ở bên cạnh vừa vui vẻ đếm tiền vừa nhìn đoàn xe đi xa.

Anh ta là một hướng dẫn viên du lịch không có giấy phép hoạt động.

Một lúc thì đã kiếm được hàng chục triệu.

“Anh ơi, những cô gái đó là con cái của nhà nào vậy?”

Trần Lạc Thần vội vàng hỏi.

Mà người trung niên béo nhìn cách ăn mặc của Trần Lạc Thần cũng không tệ, nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó nói: “Ôi, tôi làm sao mà biết được, tôi chỉ biết bọn họ có tiền có quyền mà thôi!”

Người đàn ông trung niên béo lại đếm tiền.

Trần Lạc Thần hiểu ý anh ta.

Anh móc ra 6 triệu tiền mặt từ trong túi, đưa cho hắn ta: “Nói cho tôi biết đi!”

Người đàn ông trung niên béo vui vẻ cầm lấy tiền, nói: “Cái này là anh đưa cho tôi nhé, tôi không đòi gì đâu đấy. Anh muốn biết về cô gái đó à, cô ta đã đến đây hai lần rồi, còn cụ thể cô ta đến từ đâu thì điều này tôi thật sự không biết, tôi cũng chỉ là một người thường ở Thục Đô, chỉ biết cô ta vừa giàu có vừa quyền thế, nghe ngóng cũng không nghe ra được thông tin gì cả!”

Sau đó, người đàn ông trung niên béo bỏ chạy té khói.

Súc vật…

Trong lòng Trần Lạc Thần bực bội vô cùng.

Thoạt nhìn, người đàn ông trung niên béo này không thành thật.

Anh ta nhất định biết điều gì đó.

Cô gái này rất giống Tô Tường Vi, đây có phải là một manh mối không?

Trần Lạc Thần nghĩ thầm trong lòng.

Vừa định đuổi theo tên đàn ông trung niên béo đó để hỏi.

Đúng lúc này, anh nghe thấy hồ bơi suối nước nóng bên cạnh đột nhiên náo động.

“Đi hết cho tôi! Cậu Lưu tới rồi, đi hết cho tôi!”

Trần Lạc Thần nhìn về phía đó.

Thấy một vài người giống như vệ sĩ, kéo nhóm người đang chụp ảnh với Dương Vũ Phi ra, một người đàn ông trẻ giàu có bước tới, hai tay đút túi quần.

Mà khi nhìn thấy cậu chủ nhà giàu này, nhiều người dân địa phương rất quen thuộc, nép sang một bên để anh ta đi.

Còn Dương Vũ Phi đang định chụp ảnh chung với Hồ Tuệ Mẫn-người đã đợi từ lâu, thì bị một người bảo vệ tắt máy.

“Anh làm gì đấy!”

Hồ Tuệ Mẫn nổi nóng.

“Làm gì là làm cái gì, cậu Lưu của chúng tôi muốn nói chuyện với Dương Vũ Phi, cút khỏi đây!”

Người vệ sĩ tức giận nói.

“Tuệ Mẫn à, mau quay lại đây đi!”

Lúc này, Vương Kiện ở bên kia đã tái xanh mặt từ lâu, vội vàng gọi Hồ Tuệ Mẫn.

Bởi vì trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Vương Kiện cũng biết rằng Hồ Tuệ Mẫn là một người tính khí nóng nảy.

Thế là lúc này mới vội vàng gọi Hồ Tuệ Mẫn về bên này.

“Sao thế?”

Hồ Tuệ Mẫn lạnh lùng nói.

“Cậu Lưu này tên là Lưu Vũ Tường. Anh ta là cậu chủ của một trong những gia tộc quyền thế ở Thục Xuyên. Xem ra anh ta với Dương Vũ Phi có chuyện gì đó. Đừng xen vào!”

Vương Kiện vội vàng nói.

Trần Lạc Thần cũng đã nghe thấy điều này, nhìn có vẻ như tên Lưu Vũ Tường này rất kiêu ngạo độc đoán.

“Anh muốn làm gì?”

Và khi có chuyện xảy ra, người đại diện của Dương Vũ Phi ngay lập tức đến can thiệp.

Trần Lạc Thần nghe thấy đại khái chính là vì công ty của Lưu Vũ Tường đã nhờ Dương Vũ Phi làm người đại ngôn, nhưng Dương Vũ Phi từ chối, bây giờ Dương Vũ Phi đã trở thành người đại ngôn cho công ty của đối thủ cạnh tranh nên Lưu Vũ Tường rất bực mình.

Có vẻ như vấn đề này khá phức tạp.

Lần này Dương Vũ Phi đến Thục Đô đã từng bị xe vây quanh trên đường, buộc Dương Vũ Phi hủy bỏ đại ngôn.

Nhưng Dương Vũ Phi không đồng ý.

Vì vậy, đã xảy ra mâu thuẩn, sau đó chính là có cảnh tượng này.

Lưu Vũ Tường cũng được coi là một người có tiếng, lúc này ở đây có một số người, nhưng không ai dám chụp ảnh.

“Tôi đã nói rồi, không đồng ý chính là không đồng ý!”

Có thể nhận thấy Dương Vũ Phi rất cứng rắn, không chịu nhân nhượng.

“Mẹ kiếp, vậy đừng trách tôi bất lịch sự!”

Sau đó vệ sĩ tiến tới xô ngã Dương Vũ Phi.

Vệ sĩ của Dương Vũ Phi tới bảo vệ cô ta, mâu thuẫn đột ngột xảy ra, người của hai bên đều động tay động chân.

“A!”

Một số cô gái hét lên vì sợ hãi.

“Quá ngang ngược rồi!”

Hồ Tuệ Mẫn cũng lo lắng.

Nhìn thấy tên Lưu Vũ Tường đó muốn đi tới túm tóc Dương Vũ Phi thì Hồ Tuệ Mẫn chạy đến kéo Dương Vũ Phi sang một bên.

Cũng không biết có phải do Lưu Vũ Tường quá ngang ngược hay không mà dưới chân trượt một cái.

Anh ta bổ nhào vào không trung, kết quả là đập thẳng đầu vào một bệ đá ở bên cạnh.

Đùng một cái.

Ngay tức khắc, Lưu Vũ Tường chảy máu đầy mặt!

“Cậu Lưu!!”

Các vệ sĩ đều kinh hãi hét lên.