Con Nhà Giàu

Chương 298




CHƯƠNG 298: EM GÁI CỦA DƯƠNG NGỌC

“Đây là xe của cậu ấm nào thế?”

Ngày càng có nhiều người vây quanh đến xem.

Trần Lạc Thần, mặc dù thân phận của cậu Trần không còn là điều bí mật gì, nhưng để anh bước xuống xe trước mặt mọi người như thế này thực sự rất xấu hổ.

Thôi, vẫn là bỏ đi, không lái xe vào khuôn viên trường nữa.

Anh quay đầu xe lại, lái xe vào lùm cây mà anh đã đậu trước đó.

Sau đó mới bước xuống đi bộ.

“Trần Lạc Thần?”

Đúng lúc này, Trần Lạc Thần nhìn thấy một cô gái mặc đồ quân sự.

Anh hơi ngạc nhiên.

Về phần cô gái này, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Lạc Thần.

Nhưng tiếp theo, cô ta nở nụ cười châm chọc lạnh lùng nói:

“Ha ha, thật trùng hợp, thế mà có thể gặp được anh!”

“Cô trúng tuyển vào đại học Kim Lăng rồi à?” Trần Lạc Thần cũng không ngờ có thể nhìn thấy cô ta, anh khẽ hỏi.

“Đúng vậy, thì sao, học trưởng Trần Lạc Thần, chắc anh không ngờ đến với thành tích này của tôi, cũng có thể trúng tuyển vào Kim Lăng chứ gì? Haha!”

Cô gái nhìn về phía Trần Lạc Thần.

Cô gái trước mặt, tên là Dương Lộ, không phải ai khác mà chính là em gái ruột của Dương Ngọc.

Là bạn trai của Dương Ngọc, đương nhiên trước đây anh cũng đã từng gặp Dương Lộ.

Ấn tượng của Trần Lạc Thần về cô ta chính là một cô gái điên rồ, cô ta thường xuyên trốn học ở trường cấp 3. Khi đó, cô ta đã học cách đi đến hộp đêm, hơn nữa còn xăm hình trên cánh tay và biết hút thuốc.

Một cô gái côn đồ chuẩn mực.

Việc học càng không cần nói đến, thật sự nát bét.

Còn nhớ lần đầu tiên khi cô ta đến Kim Lăng tìm Dương Ngọc, cả Dương Ngọc và Trần Lạc Thần đều không có nhiều tiền, vì để em gái được đi chơi vui vẻ, Dương Ngọc và Trần Lạc Thần đều đi làm thêm.

Dương Ngọc cũng nhờ Trần Lạc Thần giúp Dương Lộ làm bài tập.

Về phần Dương Lộ, câu đầu tiên khi nhìn thấy Trần Lạc Thần chính là: Chị, sao chị lại tìm một người anh rể kém cỏi như vậy, muốn tiền cũng không có, muốn lai lịch cũng không có lai lịch, thật cùi bắp!

Tất nhiên, Trần Lạc Thần lúc đó cũng sẽ không so đo với cô ta.

Nói tóm lại, từ đó về sau, Dương Lộ rất coi thường Trần Lạc Thần.

Còn sau này, cũng gặp gỡ vài lần, mỗi năm trước ngày nghỉ lễ, cô ta sẽ đến gặp Dương Ngọc để đi chơi.

Ngược lại rất quen thuộc.

Trần Lạc Thần không ngờ cô ta lại nằm trong số những sinh viên năm nhất của trường!

“Rất bất ngờ!” Trần Lạc Thần nở một nụ cười gượng gạo.

“Chị Lộ Lộ, đây là ai vậy?”

Bên cạnh Dương Lộ còn có một vài cô gái đi theo, lúc này cũng hỏi.

“Ha ha, bạn trai cũ của chị tớ, một thằng ranh mà thôi!”

Dương Lộ nói.

Rõ ràng, Dương Ngọc cũng không nói cho Dương Lộ biết quá nhiều.

Về phần Trần Lạc Thần, sau khi trò chuyện vài câu, anh cũng không muốn nói nữa, muốn rời đi.

Nhưng vẫn không kìm được mà dừng bước.

Anh ngẩng đầu hỏi: “Chị em … Dương Ngọc, cô ấy vẫn khỏe chứ?”

Chuyện khi đó, Dương Ngọc đã bỏ học vì không thể chịu đựng được sự tủi nhục.

Thật lòng mà nói, đây đều là do cô ta tự chuốc lấy, dù sao Dương Ngọc cũng đã làm một số chuyện quá đáng, nhưng nghĩ lại, vì chuyện này mà hủy hoại tương lai của người ta, hình phạt này cũng hơi quá mức.

Suy cho cùng, ai cũng có quyền lựa chọn, tại sao không chọn chính mình mới là đúng?

Vì vậy Trần Lạc Thần cảm thấy áy náy với Dương Ngọc.

“Thằng khốn, để tôi nói cho anh biết, chị tôi vẫn tốt lắm, hơn nữa anh cứ chờ xem, anh đá chị tôi, sớm muộn gì anh cũng chuốc lấy hậu quả thôi!”

Dương Lộ vung nắm đấm nhỏ, so với trước kia còn độc đoán hơn.

“Được, vậy thì tốt!”

Trần Lạc Thần cười nhạt, sau đó rời đi.

Dương Lộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Lạc Thần.

Nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng Dương Lộ dường như càng ngày càng đậm.

“Chị Lộ Lộ, anh ta có phải là Trần Lạc Thần mà chị đang tìm không?”

Hai người đi chung với cô ta lúc này lên tiếng hỏi.

“Không phải chị đang tìm anh ta, mà là chị của chị đang tìm anh ta. Cụ thể thằng ranh đó hại chị của chị thế nào, chị cũng không rõ, tóm lại lần này anh ta xong đời rồi!”

Cô ta cười lạnh lùng.

Lúc này, Dương Lộ lấy điện thoại di động ra, tìm một số điện thoại, rồi bấm gọi …

Mà lúc này Trần Lạc Thần đã đến ký túc xá.

“Lão Trần, hoan nghênh trở về!”

Khi Dương Thanh và Lý Bân vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, chạy đến ôm như một con gấu.

Trần Lạc Thần cũng rất vui, bọn họ tụ tập trò chuyện với nhau.

Trần Lạc Thần đến trường chỉ để gặp Dương Thanh và Lý Bân.

Dù sao, lát nữa anh vẫn phải về công ty một chuyến.

Ba anh em đang trò chuyện thì cánh cửa phòng mở ra.

Trần Lạc Thần sửng sốt.

Bởi vì có một cô gái đang đứng trước cửa phòng.

“Anh!”

Cô gái nhìn Dương Thanh, vui mừng kêu lên.

“Chào anh Lý Bân, anh này là Trần Lạc Thần phải không?”

“Xin chào, anh là Trần Lạc Thần! Em là em gái của Dương Thanh phải không?”

“Vâng ạ, em tên là Dương Tiểu Như, anh Thần, anh thật đẹp trai!”

Dương Tiểu Như cười nói.

“Đúng rồi, anh em nói muốn mời em và mấy người bạn mới phòng em đi ăn tối. Anh Thần, chúng ta cùng nhau đi nhé?”

Dương Tiểu Như nói.

Xem ra Dương Thanh rất ít nói chuyện với cô ta.

“Không thành vấn đề, nhưng lần này sợ không được. Anh phải trở về một chuyến. Nếu không thế này đi, mọi người ăn cơm trước, đợi buổi tối anh sẽ sắp xếp sau! Mời mọi người ăn một bữa thật ngon!”

Trần Lạc Thần mỉm cười.

“A? Vậy không tốt lắm! Được rồi, anh Thần, nếu anh bận thì không cần đâu…”

Dương Tiểu Như rất khéo nói chuyện, nhưng một tia thất vọng hiện lên trong mắt cô ta.

Nhưng sau đó ánh mắt cô ta lại sáng lên: “Khi nào thì anh hết bận vậy ạ? Buổi trưa cần phải ăn cơm mà đúng không? Nếu anh có thời gian thì đến nhé! Chẳng qua, bọn em ăn trễ chút thôi.”

“Nếu vậy cũng được, không thành vấn đề, buổi trưa anh sẽ đến dùng bữa với mọi người! Vậy anh phải tranh thủ về rồi!”

Trần Lạc Thần không tiện từ chối.

“Vâng ạ, vậy chúng ta cùng nhau xuống dưới đi, em cũng muốn để cho anh em dẫn em đi một vòng dạo chơi! Mấy chị em kia của em còn đang đợi dưới lầu!”

Dương Tiểu Như đề nghị.

Cả bốn người cùng nhau đi xuống.

Sau khi đi xuống quả nhiên nhìn thấy vài cô gái đang đứng bên ngoài ký túc xá.

Mới qua một ngày huấn luyện quân sự, mặt ai cũng hơi đen.

Chẳng qua cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của họ cả.

Cho dù có trở thành Bao Thanh Thiên, cũng vẫn rất xinh đẹp.

Sau khi chào hỏi từng người một, Trần Lạc Thần đi dạo với họ một lúc trước khi rời trường, sau đó quay trở lại công ty.

“Hi hi, đàn anh kia đẹp trai thật!”

Ngay sau khi Trần Lạc Thần rời đi, mấy cô gái bắt đầu líu ríu nói chuyện.

Dù sao thì, chuyện được nhắc đến nhiều nhất trong số các tân sinh viên không gì khác ngoài việc anh nào trong lớp đẹp trai, anh nào xấu trai, hôm nay nhìn thấy anh trai nào không tệ…

Cũng gần giống như chủ đề nói chuyện của mấy nam sinh.

“Đúng vậy, còn rất dịu dàng nữa, rất có khí chất!”

Mấy cô gái khác cũng nói.

“Anh Dương Thanh, anh Thần có bạn gái chưa?”

Một cô gái hỏi.

Dương Thanh cười khổ: “Đương nhiên là có rồi, hơn nữa mấy em có biết Trần Lạc Thần là ai không? Về chuyện này, anh không có nói với Tiểu Như.”

“Ồ? Là ai vậy?”

Dương Tiểu Như cũng hỏi.

Các cô gái đều tò mò nghiêng đầu qua.

“Mấy em có nghe nói về cậu Trần ở Kim Lăng chưa?”

Dương Thanh giả vờ bí ẩn.

“Cái gì? Cậu Trần ở Kim Lăng? Đó là cậu ấm vô cùng giàu có của Kim Lăng. Nghe nói rất giàu, hơn nữa em có đọc bài đăng trên diễn đàn nói là hình như là hôm sinh nhật của cậu Trần ở Kim Lăng, một nửa các ông lớn ở Giang Nam đều đến!”

Mấy cô gái há hốc mồm.

Bọn họ đương nhiên đều đã nghe cả rồi.

“Ha ha, chính là cậu ấy!”

“A!!!!!”