Con Nhà Giàu

Chương 276




CHƯƠNG 276: QUÊ PHẢI DI DỜI

“Cậu Trần?”

Giang Tuyết Tinh với Lý Văn Dương đều ngẩn ra.

Nhân viên công tác của cả bộ phận thị trường cũng đều đơ ra hết rồi.

“Được, tôi bây giờ qua đó!”

Trần Lạc Thần đáp một tiếng.

“Trần Lạc Thần, cậu cậu cậu, cậu là cậu Trần sao?” Giang Tuyết Tinh kinh ngạc hỏi.

Tuy lần trước khi nhà Hứa Hinh mời ăn cơm, mẹ của Hứa Hinh nói một câu như nói đùa, Trần Lạc Thần chắc sẽ không phải chính là cậu Trần của Kim Lăng chứ?

Lúc đó Giang Tuyết Tinh còn bị dọa giật mình.

Nhưng vừa nghĩ sao có thể chứ, bản thân với Trần Lạc Thần quen thuộc như vậy, anh sao có thể là cậu Trần thần hào đỉnh cấp chứ?

Nhưng bây giờ… Khi Lý Chấn Quốc Lý tổng chính miệng gọi cái tên này.

Đầu óc của Giang Tuyết Tinh đều sắp trống rỗng hết rồi.

Trời ạ, Trần Lạc Thần vậy mà chính là cậu Trần?

“Ừm!” Nhàn nhạt mỉm cười gật đầu với Giang Tuyết Tinh.

Sau đó Trần Lạc Thần trực tiếp ở trong ánh mắt sững sờ của mọi người mà trực tiếp rời khỏi.

Mà Lý Văn Dương thì sao, vốn dĩ bị Giang Tuyết Tinh dẫn vào là muốn xem ba của anh ta như nào, lúc này hai mắt thẫn thờ, trực tiếp ngồi phịch trên ghế.

“Đậu xanh, Trần Lạc Thần thật sự là phú nhị đại, còn là lão tổng của chúng ta, chẳng trách, anh ta vậy mà có nhiều mối quan hệ như vậy, tôi nói mà, thân phận của Trần Lạc Thần không đơn giản, trời ạ, nhưng không ngờ anh ta là chủ tịch của chúng ta!”

Đợi sau khi Trần Lạc Thần đi rồi, người của bộ phận thị trường đều trở nên điên cuồng rồi.

“May mắn, chúng ta không có đắc tội với chủ tịch!” Cũng có nữ sinh thầm sợ hãi.

Tóm lại bầu không khí rất quỷ dị.

Sự chấn động của tất cả mọi người đều là tăng thêm.

Mà chuyện này của Vương Tuấn Sinh bọn họ, xử lý ra tự nhiên vấn đề không lớn.

Lần này, không những lôi hết việc mình làm ra, còn có giám đốc của mấy bộ phận gì đó không có bị phát hiện cũng bị bọn họ khai ra.

Đại đa số đều là người của Kim Lăng huyện Bình An làm loạn ở trong.

Kết quả xử lý cũng rất đơn giản, đó chính là giao hết cho bên phía cảnh sát.

Chỉ là khi bọn họ bị bắt đi, Lưu Á Nam mấy lần đưa ánh mắt phức tạp nhìn Trần Lạc Thần, muốn cầu xin sự giúp đỡ của Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần đều không có để tâm.

Cơ hội đã từng cho rồi.

Nếu cô dùng tình cảm lừa anh thì đừng trách anh không nói tình nghĩa!

Chuyện này cũng coi như nói lời kết thúc đi.

“Cậu Trần, còn 4 ngày nữa chính là sinh nhật của cậu rồi, cậu định sắp xếp như nào, lão tổng Trần Bạch Lan còn gọi điện cho tôi, nói đây là sinh nhật đầu tiên sau khi cậu kết thúc sự nuôi dạy trong nghèo khó, bảo chúng tôi phải chuẩn bị cho cậu!”

Dưới lầu, Lý Chấn Quốc nói.

“Còn có thể sắp xếp như nào, trước kia tôi đón sinh nhật, là ông bà Ngô bọn họ chuẩn bị cho tôi, năm nay cũng không ngoại lệ, tôi vẫn là về quê, có điều đến lúc đó, các ông cũng tới, chúng ta hơn 20 người, cũng tính là náo nhiệt nhất rồi, ha ha!”

Trần Lạc Thần cười nói.

Trần Lạc Thần ấy, ngoài Lý Tiêu người anh em tốt chơi từ bé đến lớn này ra, nói thật, không có bao nhiêu bạn bè chơi thật lòng với nhau.

Dù sao bạn không có tiền, ai nguyện ý chơi với một đứa nghèo kiết xác chứ.

Cho nên tiệc sinh nhật lần này, người Trần Lạc Thần mời cũng không nhiều.

Lý Chấn Quốc Triệu Tử Hưng bọn họ, thêm đám Bạch Tiểu Phi Lâm Y Y, còn nữa chính là Lý Tiếu Tô Đình.

Những người thường chơi chung này tụ lại một chỗ, cũng là rất không tồi.

Quá khoa trương, Trần Lạc Thần cũng không quá muốn.

Sau khi xác định như thế, Trần Lạc Thần thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về trấn.

Mà Triệu Tử Hưng thì sao, sắc mặt lại rất không dễ nhìn.

Lý Chấn Quốc sớm đã nhìn ra rồi, bây giờ mới hỏi: “Lão Triệu, ông có phải là chuyện gì chưa nói với cậu Trần không?”

Triệu Tử Hưng khẩn trương gãi đầu: “Tôi đã nói ra chuyện cậu Trần bốn ngày sau đón sinh nhật rồi! Nhưng cậu Trần nói muốn khiêm tốn tổ chức!”

“Cái gì? Ông cũng đã thông báo ra hết rồi sao?” Lý Chấn Quốc cũng sững ra…

5 giờ chiều, Trần Lạc Thần gọi một chiếc taxi chạy trên con đường về trấn nhỏ.

Trần Lạc Thần lúc này, quả thật có thể nghênh ngang trở về, đội xe đưa đón đều không phải vấn đề.

Nhưng thì sao, bản thân là cậu Trần, chuyện này nhà ông Ngô bọn họ còn không rõ.

Nếu như thế trở về, đầu tiên có hơi quá khoa trương, Trần Lạc Thần rất không thích loại cảm giác này.

Thứ hai chính là phải nói chuyện rõ với ông Ngô đã, lần trước cho ông Ngô tiền khám bệnh, còn cả chuyện thân phận của mình, dù sao bây giờ đối với hai người già bọn họ, không có gì phải che giấu rồi.

Cho nên bây giờ trở về quê, Trần Lạc Thần vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Nhìn thấy đoạn đường đều đang tiến hành rải đá.

Trần Lạc Thần biết rõ, sợ rằng trấn nhỏ của mình cũng sắp bắt đầu phát triển rồi.

“Cậu nhóc, nhà cậu ở trấn trên này sao?”

Tài xế là một người trung niên, nói chuyện khá nhiệt tình, cười rồi nói.

Trần Lạc Thần gật đầu.

“Chúc mừng cậu nha cậu nhóc, cả trấn của các cậu đều sắp khai phá mở nhà máy rồi, gần như đều có thể có được đất, không những phân cho nhà, còn cho phí phá vỡ di dời, hơn nữa còn cung cấp bao nhiêu cơ hội việc làm! Nhìn dáng vẻ này của cậu giống một sinh viên, về quê phát triển cơ hội nhiều!”

“Phải, khá tốt!”

Cả chặng đường nói chuyện, rất nhanh, quê của Trần Lạc Thần đã tới rồi.

Nói đến trấn trên, thật ra thì sao, nhà của Trần Lạc Thần ở trong một thôn nhỏ trong trấn.

Thuộc thôn trong trấn.

Trong thôn các hộ gia đình làm nghề xay xát tương đối nhiều, làm đậu phụ váng đậu đại loại vậy để buôn bán.

Vì thế vừa về tới thôn, cái thu hút người ta nhất chính là mùi đậu lan ra khắp nơi.

Nhưng lần này về thôn, rất rõ ràng mùi đậu đã ít đi không ít.

“Yo, sinh viên trở về rồi!”

“Sao không dẫn bạn gái trở về!”

“Trần Lạc Thần, công việc đã tìm được chưa? Sinh viên như cậu, nhất định có tìm được một công việc tốt nhỉ?”

Vừa vào thôn thì có dân làng hỏi.

“Vẫn chưa ạ!”

Trần Lạc Thần cười rồi nói.

“Hừ, tôi thấy, cậu đi học đại học tám phần không có tác dụng! Còn không bằng mấy người bỏ học từ sớm đi làm việc!”

Có người phụ nữ cũng có hơi khinh thường nói.

Miệng lưỡi người đời thật đáng sợ.

Trần Lạc Thần cũng không có nói nhiều.

Sau đó đi tới cửa nhà.

Khi rút chìa khóa mở cửa, mới phát hiện, khóa của nhà mình không biết từ khi nào bị người khác đổi rồi, bản thân không mở ra được.

“Chuyện gì thế?”

Trần Lạc Thần hơi bực bội.

“Ha ha, thì ra là Trần Lạc Thần, trở về rồi sao!”

Lúc này, sát vách từ trong nhà của ông Ngô có một người phụ nữ đi ra, chính là Tôn Hồng Hà con dâu thứ hai của ông Ngô.

Lúc này vừa cắn hạt dưa, vừa đi về phía Trần Lạc Thần.

“Thím hai, khóa của nhà cháu sao bị người khác đổi rồi?”

Trần Lạc Thần cười khổ hỏi.

Tôn Hồng Hà con người này ấy, khoảng thời gian trước ở bệnh viện cũng từng nói chuyện.

Chính là loại người rất tham tiền, chỉ có thể chiếm tiện nghi, không thể chịu thiệt.

“Ầu ầu, là tôi đổi, sao hả?”

Tôn Hồng Hà nói.

“Vậy chìa khóa của nhà cháu đâu?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Ha ha, cái gì mà nhà của cậu thế Trần Lạc Thần, căn nhà này là của ai cậu không biết sao? Hừ, tôi biết cậu trở về làm cái gì, không phải là nghe nói sắp phá dỡ di dời rồi, sau đó muốn trở về chia tiền sao, tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ nữa, căn nhà này là của nhà tôi, sổ đỏ đều viết rõ ràng.”

Sắc mặt của Tôn Hồng Hà hơi thay đổi nói.

Chuyện bà ta nói Trần Lạc Thần đương nhiên biết.

Trước đây từng nghe ba nói qua.

Lúc đầu ba mẹ chuyển nhà đến đây, ông Ngô ấy, có hai căn nhà, một căn là nhà bọn họ, một căn chính là căn này rồi.

Ba mẹ bỏ tiền ra mua rồi.

Bởi vì 20 năm trước nói thật nông thôn cũng không có sổ đỏ.

Lúc đó chỉ là ký vào một hợp đồng đơn giản.

Còn là ký lúc ba và ông Ngô uống rượu.

Nhiều năm như vậy, sớm đã không biết bị ba để ở đâu rồi.

Bởi vì lúc đó ai cũng không ngờ người nhà của ông Ngô sẽ muốn cưỡng chế thu lại căn nhà.

Chính là chuyện này.

Tôn Hồng Hà cũng là nghe nói sắp phá dỡ di dời rồi, cho nên cũng mới nghĩ muốn lấy căn nhà này vào tay mình, cũng được mấy trăm triệu.

“Tiểu Thần cháu về rồi à! Đừng nghe thím hai cháu nói linh tinh, căn nhà này chính là nhà của cháu, ai cũng không lấy đi được!”

Mà lúc này, ông cụ Ngô nghe tiếng đi ra…