Con Nhà Giàu

Chương 257




CHƯƠNG 257: MANG ĐI HẾT

Tới khi Trần Lạc Thần đuổi tới, quả nhiên, rất nhiều xe secondhand của Lý Tiếu đậu ở bên ngoài, một đám người chẳn ở đây gây sự đây mà.

Đến nỗi đập vỡ tiệm, đập nát cửa kính của Lý Tiếu.

Mà Trần Lạc Thần thấy được hai bóng hình quen thuộc từ xa.

Còn không phải là hai mẹ con trước đi xem mắt với mình sao.

Vừa thấy, Trần Lạc Thần liền biết xảy ra chuyện gì Hèn chỉ Tô Đình trong điện thoại luôn không cho.

mình đến.

Cảm thấy đây là người tới trả thù.

“Mẹ nó, chính nó, thắng khốn đánh người rồi còn muốn chạy!”

Mà người đàn bà đanh đá kia cũng nhìn thấy Trần Lạc Thần, nói với mấy người phía sau liền.

Nhìn mấy người này, đều như côn đồ.

Trên cánh tay đều là hình xăm rồng, trông không dễ chọc.

Có lẽ đều là thanh niên 26 27 tuổi.

Bọn họ còn cầm gậy trong tay.

Mà Lý Tiếu thì cầm hai con dao phay, tuy đối phương nhiều người, nhưng Lý Tiếu tuyệt đối không sợ.

Người bên kia thấy Lý Tiếu là tên liều mạng, cũng không dám hành động trước.

Tóm lại hai bên giằng co, không ai dám ra tay đầu tiên.

“Chính là thăng khốn này thuê xe của hai mẹ con tao! Đánh chết nó cho tao!”

Người đàn bà đanh đá mắng.

“Tao con mẹ nó xem ai dám đụng vào anh em tao!”

Lý Tiếu quơ dao phay rống lên một câu, người bên kia vẫn không dám động.

Trong đám người kia, thằng cầm đầu cao lớn thô kệch, đeo kính râm, xách một cái túi đen nhỏ, lập tức giơ túi trong tay lên, đám anh em phía sau lùi về sau một bước.

“Ta nói Lý Tiếu, chúng ta biết nhau cũng không phải một năm hai năm, đều làm xe secondhand, tao cũng nắm rõ tính của mày, ha ha, nếu là người khác, tao cũng bỏ qua chuyện này, nhưng lần này em họ tao bị đánh, đây là cô họ tao, sao mà chấp nhận được! Tao.

phải làm rõ thôi!”

Người nọ nghẹo cổ trợn mắt nói.

“Dương Quốc Quyền, con đĩ này là em họ cứt chó của mày, sao tao chưa từng nghe mày có cô họ.

vậy?”

Lý Tiếu cười lạnh, nói.

Trần Lạc Thần ở một bên cũng nhìn ra, cô gái này là loại làm loạn với không biết bao nhiêu đàn ông đâu!

“Ha ha, mày khỏi cần quan tâm chuyện này, được rồi Lý Tiếu, trước kia á, mặc dù hai ta từng qua lại về mặt làm ăn, nhưng có mấy đại ca nói thay mày, tao cũng không tiện nói gì, nhưng hôm nay, về chuyện này, mày với Dương Quốc Quyền tao xem như kết thù, chúng ta cứ chờ xem diễn biến thế nào rồi kết luận!

Các anh em, đi!”

Dương Quốc Quyền vung tay, dẫn theo một đám người rời đi.

“Anh Quốc Quyền, cứ thả bọn họ vậy à! ?”

Cô gái không phục, nói.

“Đi, anh có cách!”

Dương Quốc Quyền cười lạnh một tiếng.

Đám người này liền rút lui.

Trần Lạc Thần nhìn cửa tiệm Lý Tiếu bị đập vỡ, tự trách trong lòng.

Lại nói tiếp, họa do mình mà ra.

Kết quả để anh em phải gánh!

“Lý Tiếu, Tô Đình, xin lỗi!”

Trần Lạc Thần nói.

“Cậu nói cái này với tôi làm gì, không trách cậu!

Tôi đấu với Dương Quốc Quyền này không phải ngày một ngày hai, hôm nay không tìm cớ này, ngày mai sẽ tìm cớ khác!”

Lý Tiếu vứt dao.

Cầm điếu thuốc bên cạnh châm lên.

Tô Đình đi quét dọn đống kính vỡ này.

Nghe Lý Tiếu nói, Trần Lạc Thần cũng biết được ngọn nguồn sự việc.

Vốn dĩ Lý Tiếu dạo siêu thị với Tô Đình về, còn mua một bao thịt chuẩn bị nấu cơm tối.

Kết quả vừa về liền thấy Dương Quốc Quyền bọn họ cùng hai mẹ con kia ở cửa.

Hai mẹ con kia rõ ràng là gọi người đến trả thù Trần Lạc Thần, nhưng lại không tìm ra Trần Lạc Thần.

Hỏi Lý Tiếu thì Lý Tiếu vẫn một mực không nói.

Hơn nữa tính Lý Tiếu lại chống đối, mắng hai mẹ con kia không biết xấu hổi Cho nên liền ra tay, trong quá trình đánh nhau, vài người đập vỡ cửa tiệm.

Sau đó Lý Tiếu chạy ra đằng sau mò được hai con dao phay.

Đây cũng là vì sao Trần Lạc Thần gọi điện cho.

Lý Tiếu mà Lý Tiếu không bắt máy, là không muốn Trần Lạc Thần dây vào.

“Dương Quốc Quyền kia là người gì?”

Trần Lạc Thần hỏi.

Đừng bảo chuyện này là người anh em đỡ sấm cho mình, cho dù không phải, Trần Lạc Thần cũng phải chỉnh Dương Quốc Quyền một chút.

“Gã à, là tên côn đồ, cũng làm xe secondhand, bởi vì một đơn buôn bán tháng trước, nói Lý Tiếu chúng tôi phá luật, cướp khách của gã, liền muốn kiếm chuyện, vài đại ca vùng này nói đỡ thay Lý Tiếu, mới coi như xong, gã dựa vào anh rể gã, nghe nói anh rể gã là người lãnh đạo, trâu bò thật!”

Tô Đình vừa quét dọn vừa nói.

“Ð ồ, tôi biết rồi!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

Chờ tối nay nói một tiếng, để Triệu Tử Hưng thầm xử lý một chút là được rồi.

Chẳng qua lúc này còn có chuyện quan trọng nhất phải nói với Lý Tiếu.

“Đúng rồi Lý Tiếu, hiện giờ tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước đến huyện Bình An rồi, sao cậu không lợi dụng cơ hội này buôn bán xe quy mô lớn! Tôi giúp cậu!”

Trần Lạc Thần nói.

Tiền, chắc chắn đều là Trần Lạc Thần miễn phí.

Dù sao quan hệ giữa Lý Tiếu và mình, không giống với người khác.

“Uây, nhưng người ta để ý chúng ta chỗ nào, đầu tư thế nào?” Tô Đình dẩu môi, nói.

Lý Tiếu nói: “Người anh em, có thể cậu không biết, đừng nói lôi kéo bọn họ đầu tư, cá thể như chúng †a, ngay cả ngưỡng tư cách của người ta cũng không có, thậm chí nói vầy với cậu đi, cho dù vốn ở huyện Bình An, mấy công ty làm ra sản phẩm ổn định, muốn kéo vốn đầu tư từ Ngôi Nhà Mơ Ước cũng khó, cho nên những thứ này cậu cũng không hiểu lắm!”

“Ơ? Tại sao mấy công ty làm ra sản phẩm ổn định không chiếm được vốn đầu tư?”

Trần Lạc Thần không biết vụ này thật.

“Khụ khụ, nếu muốn được vốn đầu tư của Ngôi Nhà Mơ Ước, chắc chắn phải nịnh vài nhân viên trong công ty họ, hơn nữa những thứ này còn không tính, ninh nhân viên đo lường thị trường xong, phải nịnh nhân viên chủ quản!

Phải nịnh từng tầng từng tầng, cuối cùng mới được.

Mà một vài công ty nhỏ, bản thân làm sản phẩm tốt, lợi nhuận đã ép thấp lắm rồi.

Vậy mà vẫn có tiền biếu từng tầng này mới nể.

Chỉ có những công ty có quyền có tiền ở huyện Bình An chúng tôi mới được tài trợ.

Vậy là cậu hiểu rồi nhỉ……. Tóm lại huyện Bình An chúng tôi không đơn giản như cậu nghĩ! Rất phức tạp!”

Lý Tiếu hút xong một điếu thuốc, ném xuống đất giảm lên.

Mà Trần Lạc Thần cuối cùng cũng biết.

Vì sao Lý Văn Dương và cha anh ta giàu như vậy, có thể được tài trợ.

Thì ra là vì lý do này.

Trước đây mình đầu tư, là muốn giúp đỡ những công ty làm ăn chân chính này.

Kết quả lại không như mong muốn.

Xem ra, nội bộ công ty xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng.

Chủ yếu là vấn đề chất lượng của chủ quản, quản lý cấp cao, nhân viên mới tuyển.

Điểm ấy, e răng Lý Chấn Quốc cũng sơ xuất.

Từ trên người Kim Bưu đã có thể nhìn ra vài chuyện rồi!

Trần Lạc Thần đã có biện pháp.

Nhưng vẫn khuyên Lý Tiếu quăng lên một phần tài liệu.

Bởi vì phần tài liệu này, sau khi Trần Lạc Thần lấy đi sẽ trực tiếp phê.

Mà đúng lúc này, bên ngoài hai ba chiếc xe cảnh sát trực tiếp dừng ngay cửa.

Sau đó một nhóm người mặc đồ cảnh sát đi xuống.

“Các anh đây là?” Tô Đình kinh ngạc hỏi.

“Hừ, chúng tôi nhận được cuộc gọi, nói chỗ này có người đánh lộn, có phải mấy người không? Cậu tên Lý Tiếu?” Một tên cầm đầu nhìn Lý Tiếu, hừ lạnh nói.

“Chính là tôi, nhưng không chỉ mình tôi đánh nhau, còn có Dương Quốc Quyền!” Lý Tiếu nói.

“Bớt sàm ngôn đi, dẫn hết ba người bọn họ về điều tra cho tôi!”