Con Nhà Giàu

Chương 147




CHƯƠNG 147: TRẦN LẠC THẦN CẬU TRẦN

Trần Lạc Thần gọi cho Triệu Tử Hưng và Đường Nhiên, cũng không nói nhiều, chỉ nói bọn họ tới biệt thự Vân Đỉnh một chuyến, sau đó cúp điện thoại.

Vừa rồi Trần Lạc Thần thật sự muốn ngả bài với bọn họ.

Nhưng anh nghĩ lại không đến mức đó, Triệu Thư Kỳ lại biến thành như vậy.

Nói trắng ra cô ta và mình cũng có chút quan hệ.

Anh nói người ta đăng video Trang Đông Thành cưỡng gian mẹ kế lên làm cho Triệu Thư Kỳ bị kích thích, từ ngày đó bắt đầu cô ta càng thay đổi nhiều hơn.

Sau đó anh lại đùa giỡn cô ta.

Hiện tại tuy rằng không biết Triệu Sơn đối xử với cô ta thế nào, nhưng Trần Lạc Thần thấy cô ta lấy hài lòng, trong lòng cũng ổn định lại.

Vậy thì Trần Lạc Thần không cần gọi cho Triệu Tử Hưng, để chuyện này cứ trôi qua như vậy là được?

Cũng không được!

Trần Lạc Thần còn có chút ý đồ riêng.

Triệu Thư Kỳ xinh đẹp như vậy, xem ra đêm nay muốn ngủ với người ta.

Trong lòng Trần Lạc Thần có chút khó chịu.

Cho dù hiện tại anh không thích Triệu Thư Kỳ nhưng cũng không thoải mái.

Nói nữa, đó cũng là nhà của anh, đám người này lại đuổi anh ra ngoài, cũng không thể cho qua như thế!

Trần Lạc Thần xuống núi chuẩn bị rời đi.

“Cậu Trần!”

Đúng lúc Đường Nhiên đã vội vã chạy tới.

Cô ta nhìn từ xa biệt thự Vân Đỉnh đèn đuốc sáng trưng thì biết chuyện gì xảy ra.

Sao Đường Nhiên có thể không lo lắng chứ.

“Cậu Trần cậu Trần!”

Nhưng Trần Lạc Thần không quan tâm đến cô ta, anh đến ven đường đưa tay đón một chiếc xe taxi rồi rời đi.

“Haiz, lần này xong đời rồi!”

Đường Nhiên lo lắng nói.

Trên thực tế Đường Nhiên biết chuyện đám học sinh tới chơi, Triệu Tử Hưng đã nói qua.

Đường Nhiên vốn không đồng ý.

Nhưng Triệu Tử Hưng ỷ vào chuyện cậu Trần khen ngợi làm việc lần này.

Hơn nữa ông ta cũng không thể tàn nhẫn với đứa con trai không biết cố gắng của mình

Ông ta nghĩ con trai đi lên xem biệt thự Vân Đỉnh một chút cũng không có gì vấn đề?

Dù sao con trai ông ta đã từng chơi với Bạch Tiểu Phi.

Cho nên Triệu Tử Hưng mới đồng ý đưa chìa khóa cho Triệu Sơn.

Ý tứ là chính là để hắn đi nơi đó nhìn xem, xem xong thì đi xuống.

Cho nên Đường Nhiên cũng không để trong lòng, nhưng cô ta thấy vừa rồi cậu Trần không quan tâm mình thì trong lòng lạnh đi.

Cô ta vội vàng lên núi.

“Này, chị Đường Nhiên tới nên mọi người yên tĩnh một chút, Thư Kỳ, anh giới thiệu với em đây là người quản lý bên cạnh cậu Trần của biệt thự Vân Đỉnh, chị ấy giống như ba anh đều là tâm phúc của cậu Trần!”

Triệu Sơn cầm rượu vang đỏ kéo tay Triệu Thư Kỳ đi tới trước mặt Đường Nhiên.

Hiện tại những người này đều tính à người bên cạnh cậu Trần.

Cho nên Triệu Sơn quen biết không ít, ví dự như Bạch Tiểu Phi, cậu Hoàng, còn có các ông chủ lớn của phố thương nghiệp Kim Lăng.

Anh ta cũng nhận Trịnh Duyệt là chị nuôi.

Cho nên anh ta rất quen thuộc với Đường Nhiên.

“Xin chào chị Đường Nhiên!”

“Chào gì mà chào! Cậu Triệu, cậu có biết lần này đã gây họa lớn rồi không?”

Đường Nhiên cạn lời nói.

Cô ta vừa nói xong thì biệt thự mới yên tĩnh lại, ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.

Triệu Sơn ngây người: “Họa lớn? Tôi gây họa gì?”

Đường Nhiên vỗ trán: “Tôi hỏi cậu, ai cho cậu mở tiệc ở biệt thự Vân Đỉnh? Không phải cậu nói lên xem rồi đi sao?”

“Ha ha, không có việc gì, ba tôi nói cậu Trần đang ở Nam Dương, sẽ không trở về, hơn nữa ngày mai tôi chắc chắn sẽ thu dọn sạch sẽ như trước!”

Triệu Sơn đã nghĩ trước rồi.

“Nam Dương con khỉ, tôi nói Triệu Sơn này, vừa rồi cậu Trần đã tới, hơn nữa cậu Trần cũng đã gọi điện thoại cho ba cậu, cậu nên giải thích chuyện còn lại với ba cậu đi!”

Đường Nhiên lạnh lùng nói.

“Cái gì? Cậu Trần đã tới?”

Triệu Sơn càng mờ mịt. Ba đã nói với anh ta chuyện cậu Trần ở Nam Dương mà.

Mà Triệu Thư Kỳ cũng sửng sốt.

“Nếu cậu Trần tới thì sao chúng ta lại không biết? Làm gì có cậu Trần!”

“Chị Đường Nhiên, có phải chị chuyện bé xé ra to hay không, chúng tôi không thấy cậu Trần, nhưng vừa rồi có thấy một tên tầm thường! Ha ha ha!”

“Chúng ta còn đuổi tên tầm thường kia xuống núi đó!”

“Đúng vậy chị Đường Nhiên, chúng tôi đề nghị với chị nên hoàn thiện hệ thống bảo vệ, đừng chờ đến ba ngày sau mà hiện tại phải hoàn thiện ngay!”

Đám nữ sinh ồn ào nói.

Đường Nhiên không tiếp tục trả lời bọn họ, cậu Triệu đã biết không biết chuyện cậu Trần, cô ta cũng không tiện tiết lộ quá nhiều.

Cô ta lắc đầu, sau đó chạy nhanh xuống núi.

“Chị Đường Nhiên, hôm nay chị ấy sao vậy? Vì sao nói cậu Trần đã tới? Nếu cậu Trần tới, không phải ba tôi…”

Triệu Sơn cười khổ.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.

Triệu Sơn cười nghe máy: “Ba!”

“Đừng kêu tao là ba, mày mới là ba tao!”

Triệu Tử Hưng điên cuồng gào lên.

Đồng thời còn thở hổn hển.

Sau đó không biết hai bên nói cái gì, dù sao sắc mặt Triệu Sơn thu lại nụ cười, ngược lại ngày càng trắng bệch.

Cuối cùng Triệu Tử Hưng cũng không biết mình cúp máy thế nào.

“Cậu Triệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Triệu Thư Kỳ lo lắng, hoảng sợ hỏi.

“Xong rồi xong rồi, vừa rồi ba tôi nói cậu Trần thật sự đã tới! Hơn nữa cậu Trần còn gọi cho ba tôi và chị Đường Nhiên, tôi chờ bị đánh gãy chân, xong rồi!”

Điện thoại của Triệu Sơn rơi xuống đất.

Rõ ràng anh ta rất sợ ba mình, huống chi nghe giọng nói của ba anh ta cũng không thích hợp.

“Cái gì! Cậu Trần thật sự đã tới?”

Triệu Thư Kỳ đột nhiên chấn động.

Nhưng vừa rồi giống như mấy nữ sinh đã nói.

Trong lúc đó thì ngoại trừ tên tầm thường Trần Lạc Thần, làm gì còn ai nữa chứ!

Đúng rồi! Triệu Thư Kỳ bỗng nhiên bừng tỉnh.

Trần Lạc Thần, không phải họ Trần sao!

Hiện tại anh ta thật sự có tiền hơn lúc trước, thêm một chữ cậu, vậy thì không phải là… Cậu Trần!

A!

Chẳng lẽ là anh ta!

Đầu Triệu Thư Kỳ trở nên trống rỗng.

Nói thật, Triệu Thư Kỳ vốn không phải lần đầu tiên nghi ngờ Trần Lạc Thần, nhưng trước kia cô ta chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ xác thực.

Nhưng hiện tại chưa từng có khoảng cách nào gần với sự thật như vậy!

Đúng vậy! Trần Lạc Thần lên núi, cô ta châm chọc anh một trận rồi chạy xuống núi.

Sau đó Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng lần lượt chạy tới.

Hơn nữa bọn họ còn nói cậu Trần đã tới!

Cô ta nhớ lại những chuyện đáng nghi trong quá khứ của mình với Trần Lạc Thần.

Nếu nghĩ kỹ hơn một chút thì Trần Lạc Thần chính là cậu Trần.

Vậy không phải mọi chuyện đều rõ ràng sao!

“Không thể nào, chắc chắn không thể nào, sao anh ta có thể là cậu Trần được! Sao cậu Trần là anh ta được chứ!”

Triệu Thư Kỳ sắp sụp đổ.

Nếu Trần Lạc Thần thật sự là cậu Trần, hiện tại Triệu Thư Kỳ muốn nhảy từ đỉnh núi này xuống chết đi!

Từ lúc bắt đầu cô ta đã bỏ qua một cơ hội tốt như thế?

Cô ta tuyệt đối không chấp nhận được!

Triệu Sơn gãi đầu nói: “Được rồi, mọi người đừng đoán mò, sao tên kia là cậu Trần được, hơn nữa cậu Trần sẽ khiêm tốn như thế sao! Chắc là tên này là người giám sát, đến đây kiểm tra xem, có lẽ anh ta lén báo cáo mà thôi! Mọi người nghe theo tôi dặn dò, xử lý hiện trường sạch sẽ, sau đó chúng ta nhanh chóng xuống núi rời đi, nếu không thì ba tôi tới sẽ đánh chết tôi!”

Triệu Sơn vội vàng dặn dò.

Lúc này trong lòng mọi người mới hiểu rõ, bao gồm cả Triệu Thư Kỳ cũng tán thành chuyện Trần Lạc Thần là người giám sát.

Bởi vì Triệu Sơn sẽ không lừa cô ta, còn cậu Trần thần bí kia, người ta vẫn còn ở Nam Dương!

Sau khi mọi người dọn dẹp xong thì vội vã chạy tới gara chuẩn bị lái xe rời đi.

“Mẹ nó!”

“Mẹ nó!”

“Mẹ nó!”

Nhưng sau khi mọi người xuống dưới thì nhìn đến gara có thêm một chiếc xe thể thao Lamborghini Reventon chói mắt.

Đôi mắt lập tức sáng lên.

“Đây là xe của ai? Cậu Triệu sao?”

Mọi người kinh ngạc hỏi.

“Sao có thể là của tôi được, xe tôi là Ferrari!”

“Vậy đây là chiếc xe của ai? Ở Kim Lăng rất ítngười lái xe thể thao này!”

Mọi người thắc mắc.

Mà khi Triệu Thư Kỳ nhìn thấy chiếc xe này thì tảng đó trong lòng vốn rơi xuống lại lập tức nhảy lên.

“Tôi biết này chủ nhân của chiếc xe này…”

Triệu Thư Kỳ khó tin nói…