Con Nhà Giàu

Chương 1102






Tây Môn vừa nói vừa vỗ vỗ lòng bàn tay.

Trong tích tắc, một luồng sáng đen nhanh chóng quét về phía này
Một ánh sáng đen ngay lập tức lan tỏa khắp phòng.

Cảnh tượng này trực tiếp làm cho tất cả lớn nhỏ trong phòng đều kinh hãi.

Một số bắt đầu hét lên kinh hoàng.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt cũng đủ khiến tất cả mọi người phải cuồng loạn.

“Tiểu Thần, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta!”
Phương Kiển Niếp cũng rất sợ hãi.

Trần Lạc Thần kéo cô lại phía sau.

“Không sao, cô cứ trốn ở sau lưng ta!”
Trần Lạc Thần an ủi cô nói.

Hắc quang nhanh chóng tản ra, hóa thành ba luồng ánh sáng.


Cuối cùng, ba bóng người trực tiếp đứng trước mặt Trần Lạc Thần.

Đây là hai người đàn ông và một phụ nữ.

Một trong những người đàn ông, mặc áo giáp đen, trông rất lạ.

Còn người còn lại, mặc bộ lễ phục, gầy gò.

Về phần cô gái, đó là một người phụ nữ có mái tóc dài gợn sóng màu đỏ.

Cằm của cô ấy rất nhọn, và dáng vẻ yêu kiều của cô ấy giống như một con xà tinh.

Nhìn toàn thân từ trên xuống có một sức hút hấp dẫn kỳ lạ.

Ba người này đều là người của Cửu La Môn.

Trong đó có 1 người mà Trần Lạc Thần đã từng gặp qua, người mặc giáp đen là Hắc Tướng, hắn suýt chút nữa tiêu diệt được Trần Lạc Thần.

Ba người bọn được gọi chung là Tam Thánh Cửu La Môn.

Có thể nói là người mà Cửu La vương tin tưởng nhất.

Đương nhiên, cả ba cũng có những khả năng tiêu cực.

Và đây là điều mà Tây Môn Thanh thiếu gia bày mưu.

Để đối phó với Trần Lạc Thần, Cửu La Môn và Cổ gia đương nhiên giăng lưới.

“Hahaha, thế nàoTrần Lạc Thần? Với ba người bằng hữu của ta sẽ tiếp đãi ngươi, ta nghĩ mưu kế của ta hẳn vô cùng đơn giản nhưng lại cực kỳ thâm độc? Cho dù hiện tại ngươi có hai đôi cánh cũng không thể chạy thoát khỏi đây!”
Tây Môn Thanh chế nhạo.

Cùng lúc đó, trong mắt hắn lóe lên một vẻ đầy sát ý: “Sau khi lần này giết được ngươi, Tây Môn gia của ta có thể chính thức kế thừa sản nghiệp Trần gia, của cải của một nửa thiên hạ, hahaha, Trần Lạc Thần, ta không biết cảm tạ ngươi như thế nào mới vừa, nếu không phải có ngươi,có gia tộc nào dám mong đợi điều này? Còn tất cả những gì mà Trần gia các ngươi làm, cuối cùng là may váy cưới cho Tây Môn gia chúng ta.

haha!”
“Ta đoán, ngươi hiện tại hẳn là rất khó chịu? Càng nhìn ta, ngươi càng khó chịu đúng không?”
Tây Môn Thanh châm điếu thuốc, nhếch mép hỏi.


“Không, ta không biết tại sao, nhìn thấy ba người này vào lúc này, ta đột nhiên cảm thấy rất vui không thể nào giải thích được!”
Trần Lạc Thần cười nhẹ.

“Ồ? Chẳng lẽ ngươi bị dọa sợ rồi? ngươi nói lại cho ta xem, cái gì ngươi vô cùng vui không giải thích được?”
Tây Môn Thanh cười hỏi.

“Một trong ba người này, ta có thù với hắn, mối hận này, ta còn đang nghĩ đến khi nào có thể báo thù được, không ngờ hắn lại tự mò tới tận cửa!”
Trần Lạc Thần ám chỉ Hắc Tướng.

Lúc đầu, hắn liền tàn nhẫn đánh đứt gân kheo và bị tra tấn.

Bây giờ đứng trước mặt anh, đã đến lúc Trần Lạc Thần phải báo thù.

“Hắc Tướng, hắn đang nói về ngươi!”
Lúc này, cô gái khẽ lè lưỡi, nhìn Hắc Tướng và nói.

“Hừ, chỉ là một thằng phế vật thôi, lúc trước ta phế hắn,không quan trọng bây giờ, hắn sẽ bị ta phế thêm 1 lần cũng không thành vấn đề.

Chủ nhân căn dặn là chỉ cần người sống, vậy ta tiếp tục phế hắn.

haha!”
Hắc Tướng lạnh lùng nói.

Hiện tại, thấy hắn hơi nâng lòng bàn tay, một đôi lòng bàn tay sắt, lập tức biến thành màu đen.


Tựa như từng đạo ánh sáng mờ ảo.

“ Tây Môn Thiếu gia, lần này ngươi lập đầu công.

Sư phụ, ngài sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh!”
Hắc Tướng nhìn Tây Môn.

“Đó là đương nhiên.

Sau khi chúng ta Tây Môn gia thừa kế thành công gia sản gia tộc Trần gia, ta hứa sau này ngươi sẽ hưởng vinh hoa phú quý, muốn gì được nấy!”
Tây Môn Thanh hưng phấn cười nói.

“Hahaha, Tây Môn, ta muốn nhiều nam nhân!”
Người phụ nữ lanh lợi mỉm cười vào lúc này.

“ Không có vấn đề, tất cả đều được!”
Tây Môn Thanh cũng cười.

Khi thấy bọn họ đang tán gẫu ảo tưởng Trần Lạc Thần không khỏi lắc đầu cười khổ: “Này, ta nói với mấy người, các ngươi không đem ta để vào mắt, ta còn ở đây, còn ở trước mặt các ngươi, các ngươi còn không có chào hỏi hay động thủ, lại còn bắt đầu thảo luận về cách phân chia tài sản của ta.thật nực cười?”.