"Vì sao không dám nhìn thẳng?Hửm."
"Anh có tin là tôi nhìn anh nữa tôi liền hôn anh hay không hả?" Châu Sa trừng mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đó của anh. Bởi vì có chút ngại nên liền nói ra câu đó, nói xong liền hối hận a.
"Em có thể thử" Âu Dương Minh cười gian híp mắt nhìn cô như đang chờ phản ứng tiếp theo của cô. Nhưng đáng tiếc đúng lúc này cửa phòng có người mở ra, phục vụ đem đồ ăn bưng vào. Nghe thấy tiếng động bên ngoài nên Châu Sa vội vàng đẩy Âu Dương Minh ra. Anh nhíu mày có chút không vui nhìn mấy người đi vào. 'Hừ thật phá hư chuyện tốt mà' Tuy là không vui nhưng dù sao cũng có người ngoài nên anh không làm gì nữa mà trở về chỗ ngồi của mình.
Anh liên tục gắp đồ ăn cho cô, chỉ chốc lát cả bát của cô đã đầy ấp nào thịt nào rau, dĩa còn có vài con tôm vừa được bóc vỏ nữa. Cô thấy thế liền có chút không vui, lẽ nào ai anh ta cũng đối xử như vậy sao? Nhưng mà sao cô lại có cảm giác khó chịu khi nghĩ đến chuyện này cơ chứ, anh ta đối xử với ai ra sao đâu có liên quan gì đến Châu Sa cô đâu chứ.
"Làm sao vậy?" Âu Dương Minh vẽ mặt không vui liền khó hiểu, anh đã làm gì cô đâu.
"Anh đối xử với ai cũng tốt vậy à?" Dù sao nói cũng không chết ai nên cô liền nói ra, cứ để thắc mắc trong lòng cũng không phải chuyện gì tốt lành. Anh nghe cô nói vậy liền hiểu ra, hóa ra cô tưởng anh đối với người phụ nữ nào cũng nhiệt tình như thế nên mới khó chịu. Đúng là bé ngốc mà, bất quá thật đáng yêu.
"Chỉ một mình em" Đặt con tôm cuối cùng vừa được bóc vỏ ra vào dĩa cô xong anh cầm lấy khăn lau tay của mình. Còn cô thì sững người vì câu trả lời của anh. 'Chỉ mình em sao?' anh có ý gì đây, không lẽ mình thật sự đặc biệt thế sao? Không thể nào, anh ta lạnh lùng như vậy sao có thể chứ chắc có lẽ từng cứu anh ta một mạng nên mới khách sáo như vậy thôi. Cô không suy nghĩ nữa mà cắm mặt vào ăn hết thức ăn trong bát của mình. Anh thấy cô như vậy liền biết lại suy nghĩ lung tung rồi, bất quá anh cũng không nói gì nữa.
~~~~~~~
Sau bữa tối, Nguyệt Châu Sa ngồi xe Âu Dương Minh trở về, còn xe của cô được thuộc hạ của anh lái về sau.
"Ngủ ngon, Âu Tổng." Châu Sa nói xong liền quay lưng đi vào nhà. Âu Dương Minh thâm thúy nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang đi vào trong. Đến khi đèn trong nhà được bật sáng chiếc xe của Âu Dương Minh mới lăn bánh.
Ban đêm, tuy rất mệt nhưng Châu Sa không tài nào chợp mắt được. Đều tại tên Âu Dương Minh đáng ghét kia, bây giờ đầu óc cô toàn hình bóng của hắn thế thì sao mà ngủ được chứ.
Khác với Châu Sa, Âu Dương Minh lúc này đã chìm vào giấc ngủ. Trên đường trở về anh cứ mãi nghĩ đến gương mặt kinh diễm đó mà cứ vô thức cười. 2 trợ thủ cứ như đang gặp ma vậy, số lần chủ tử cười dạo này nhiều hơn mấy năm trước thì phả. Nhưng thế này cũng tốt, lão đại có thể như người bình thường thì đâu đến nỗi này.