"Mau tránh xa hồ nước ra" Hạ Linh bỗng nhiên hét lớn lên với mọi người. Đúng lúc Hạ Linh hét lên thì Châu Sa nhảy xuống hồ nước, bơi ngay đến chỗ cục đá màu đen riêng biệt trong hồ nước mà nhặt lấy. Song không kịp hít thở liền bơi về bờ liền.
Lúc cục đá bị lấy ra, cả hang động rung rẩy kịch liệt. Có người không kịp chạy xa khỏi hồ nước liền ngã xuống, đá từ phía trên cứ rớt xuống khiến nhiều người bị thương trong đó có Ngọc Nhiên không kịp chạy.
Âu Dương Minh và 3 trợ thủ thì trấn tĩnh hơn nhiều, không bị ảnh hưởng gì mấy. Tư Uy tuy có thân thủ tốt nhưng vì ban nãy phải lôi kéo Ngọc Nhiên nên cũng bị trầy vài chỗ.
Nhưng không biết vì sao chỗ Hạ Linh không có một viên đá nào rơi trúng, vùng xung quanh cũng không bị ảnh hưởng gì.
Lúc Châu Sa từ dưới hồ đi lên, người của Tử Minh nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm có cả ảnh mắt của bọn Nhật Hạo. Bọn họ không biết rốt cuộc cô chạm phải mạch gì mà làm như vậy.
Lúc này cả người Châu Sa ướt sũng, tay phải có một vết thương bị rạch đến chảy máu. Lúc nãy bởi vì hang động rung rẩy quá mức khiến cô không kịp trở tay nên tay va phải Thạch Anh dưới hồ. Không biết phải do xui hay không mà trúng ngay khối Thạch Anh có đỉnh đầu nhọn hoắc, thế là trên tay bị rạch một đường sâu.
Âu Dương Minh lúc thấy tay cô như vậy thì mặt đen lại. Lòng ngực anh vô cùng khó chịu, như có ai hung hăng bóp chặt lại. Anh định bước lại phía cô thì phía sau lưng cô hiện ra một cánh cửa.
Cánh cửa cao lớn bằng đá. Được khắc vô số các hoa văn cổ quái nhưng tinh xảo. Hoa văn cứ như những chữ viết nhưng không ai đọc hiểu, nó cứ như các kí tự như trên Kim tự tháp của Ai Cập vậy. Giữa cửa một cái đường thẳng, nhìn vào ai cũng biết là chỗ để đẩy ra.
Nghe động tĩnh lớn như vậy Châu Sa liền quay người lại. Lúc nhìn thấy cánh cửa cô hơi kích động. Bởi vì những kí tự trên cửa đó, cô đọc hiểu tất cả. Nhưng kí tự này chỉ có nơi đó mới có, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Không lẽ là thứ bên trong sao?
Đúng lúc này tay cô bị một bàn tay thô ráp nắm chặt lấy kéo đi.
Âu Dương Minh không nói lời nào liền kéo cô đi lại chỗ đang có người trị thương. Ban nãy thuộc hạ của anh bị thương bây giờ đã băng bó lại hết rồi. Chỉ có Ngọc Nhiên bởi vì đau nên có chút không phối hợp để Nam Vinh bôi thuốc băng bó.
Âu Dương Minh kéo cô ngồi xuống vách đá. Tự tay anh lấy nhíp và băng bông thuốc đỏ ra rồi xoa lên vết thương trên tay cô. Nhật Hạo đang rãnh rỗi nhìn thấy cảnh này liền há hốc mồm. Lão đại của anh ta dù bị thương cũng không tự mình chữa trị, vậy mà bây giờ lại giúp Châu Sa sát trùng vết thương.
Châu Sa thấy mặt Âu Dương Minh không tốt nên đành ngoan ngoãn để anh làm cho mình. Không biết từ đâu ra cô lấy ra một lọ thuốc. Đây là thuốc trị vết thương ngoài da của cô, chỉ cần bóp nát thoa lên vết thương liền lành lại.
"Bóp nát rồi thoa lên vết thương, mọi người bị thương là do tôi" Châu Sa ném lọ thuốc cho Bảo Hiên đang đứng gần đó, dặn dò cách sử dụng xong tiếp tục ngồi nhìn Âu Dương Minh tỉ mỉ cầm máu.
Từng động tác của Âu Dương Minh nhẹ nhàng hết sức có thể để tránh làm cô đau. Tuy anh tức giận nhưng vẫn không nở mạnh tay. Anh đã từng bị vô số vết thương như vậy, đối với anh thì không có gì to tác nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ.
Bảo Hiên nhận lọ thuốc thì làm theo những gì Châu Sa vừa nói. Ban đầu những người kia có hơi nghi ngờ, dù sao thì ban nãy cũng tại cô mà bọn họ mới bị thương. Bây giờ lại đưa thuốc trị thương cho bọn họ, có đáng tin hay không.
Bảo Hiên biết trong lòng bọn họ nghĩ gì nên anh ta sử dụng lên người Ngọc Nhiên trước. Ngọc Nhiên tất nhiên tin tưởng Châu Sa hết mức nên cô liền để Bảo Hiên thoa thuốc lên vết thương trên tay và chân của mình.
Trước sự sợ hãi của mọi người, vết thương trên người Ngọc Nhiên từ từ khép lại, da non mọc lên rồi trở về trạng thái bình thường. Dù nhìn kĩ thế nào cũng không thể thấy một chi tiết bị thương nào.
Sau khi thấy công dụng của nó, ai cũng muốn thoa thuốc trước. Châu Sa nhìn cảnh tượng này thì nhíu mày. Người của Tử Minh thật không có dạy dỗ sao? Thế nào mà như những tên Côn đồ đầu chợ vậy.
Tất nhiên những chuyện xảy ra xung quanh Âu Dương Minh đều biết, nhưng anh không nói lời nào. Tuy nói bọn họ là thuộc hạ của Tử Minh nhưng cũng chỉ là những vệ sĩ bình thường mà thôi. Anh không cảm thấy chuyến đi này có gì nguy hiểm nên người của Tử Đường đều núp trong tối không lộ diện ra. Nếu tình huống này thay những tên vệ sĩ này thành người Tử Đường thì sẽ không bao giờ xảy ra.
"Quả nhiên là cơ quan ẩn" Hạ Linh nãy giờ quan sát xung quanh cánh cửa xong thì cười thích thú. Sau khi cô nàng đọc chữ trên cánh cổng xong thì kích động không thôi. Thật sự là chữ của nơi đó, vậy thứ bên trong cũng tới từ nơi đó rồi. Là đồng hương nha.
Sau khi Âu Dương Minh thoa thuốc lên vết thương của Châu Sa xong thì bọn họ mới tiến đến cánh cửa.
Lần đầu tiên Âu Dương Minh thấy những chứ viết như vậy. Tuy kiến thức của những người ở đây đều hơn người bình thường nhưng bất quá bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy những thứ như vậy. Trong lúc mọi người đang trông chờ vào Âu Dương Minh thì thấy anh nhíu mày, vậy là Lão đại cũng không biết mấy cái này.
Trong lúc mọi người đang thất vọng vì không ai đọc được những chữ này thì Hạ Linh dùng tay đẩy cánh cửa đá ra.