Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 56: Kết Thúc Êm Đềm




"Chết tiệt, tại sao lại.."

'Mọi thứ kết thúc ở đây được rồi"

Gia Ngôn dùng chân đạp lên người Chu Hàn Tuyết để khống chế bà ta đang kêu gào do cú đạp ban nãy của mình. Cùng lúc đó Gia Ẩn cũng cầm súng chĩa vào Thanh Nhã tiến vào bên trong

"Aha, ở đây xử lí xong rồi đúng không ?"

"Ừm, ra đây cởi trói giúp tôi với An An đi"

"Ok"

Gia Ân tiến đến ung dung cởi trói cho Gia Ngôn và Minh An. Cùng lúc đó Gia Ân đã lấy sợi dây trói đấy để trói

Thanh Nhã lại và cả Chu Hàn Tuyết đang dãy dụa chống cự dưới chân Gia Ngôn

"Còn việc gọi trợ giúp thì sao ?"

"Yên tâm đi, tôi đã để lại chút lời nhắn nho nhỏ cho một tên ngoài đó rồi" ( Để ý kĩ lời thoại của Gia Ân chương 55 sẽ thấy)

"Vậy sao, tôi cũng phải công nhận cậu nhanh trí thật đấy, nghĩ ra kế hoạch lật ngược tình thế như này"

"Lũ khốn chết tiệt này, bọn mày dám lừa tao ?"



"Yên lặng đi Chu Hàn Tuyết, bà sẽ phải trả giá cho những gì mình đã gây ra trong quâ khứ thôi" - Minh An nói

Gia Ngôn nở nụ cười nhẹ nhõm. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã đến lúc kết thúc tại đây rồi. Minh An ngồi xuống trước mặt Thanh Nhã mà nói

"Dù có khó khăn thế nào cũng không nên bắt tay với cái ác như vậy chứ, yên tâm đi, bọn tôi sẽ không nói với gia đình của cậu đâu, coi như đây là bất đắc dĩ vậy"

"Minh An"

Thật đúng lúc dàn đồng minh cũng đã đến để cứu trợ. Bọn họ dẫn Chu Hàn Tuyết đi đến đồn cảnh sát để bà ta tự chính mình đầu thú tất cả mọi chuyện ghê tởm đã làm. Còn Thanh Nhã vì là được Minh An cho vào trường hợp bất đắc dĩ nên đã nhanh chóng được thả. Mối thù quá khứ cũng đã được trả

"Anh cảm thấy sao rồi Gia Ngôn ?"

"Hoàn toàn nhẹ nhõm, cứ như anh vừa tiêu hóá hết đống đồ ăn khổng lồ ấy"

"Haha, anh thật là, nói thật là em chưa từng thấy sợ hãi đến như vậy, con dao cứ kể kể bên cổ làm tim em rớt ra ngoài luôn"

"Anh xin lỗi, đáng nhẽ lúc đó anh nên đi cùng với em lên trên lầu thì biết đâu sẽ không khiến em sợ đến vậy"

"Không sao đâu, em là người bảo anh ở dưới mà, nhưng dù sao mạo hiểm như vậy đôi khi lại tốt không chừng"

Minh An cười tinh nghịch. Cả hai đứng ngước mặt lên trời sao, tận hưởng những cơn gió mát mẻ của buổi đêm.



Đây thực sự đúng là một đêm dài và nhiều chuyện xảy ra

"Em cảm ơn mọi người đã đến tận đây để tiễn em như vậy"

"Không sao đâu, dành thời gian để tiễn người em thân thiết cũng chẳng đáng là bao, hãy sống ở bên đó thật tốt nhé"

"Tiểu Khiết, dù ta có cách xa nhưng đó chỉ là tạm thời thôi, nhớ giữ gìn sức khỏẻ, nếu em có làm sao thì anh sẽ lo lắm đấy và còn nhớ thông báo tình hình cho anh được không"

"Em biết rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, tạm biệt, mọi người, em đi đây"

Cuối cùng Mộng Khiết kéo vali rời đi đến nơi để chờ chuyến bay của mình. Dù nụ cười luôn ở trên môi cô suốt từ đầu đến giờ nhưng khi đã ngồi vào ghế chờ Mộng Khiết mới dám rơi lệ. Đây chính là hành trình trưởng thành và bước ngoặc lớn trong đời cô

Sau khi đã tiền Mộng Khiết rời đi. Minh An và Gia Ngôn trở về căn nhà thường ngày

"Anh sẵn sàng chưa ?"

"Ừm, sẵn sàng rồi"

Nói xong Minh An trực tiếp xé đôi tờ giấy hợp đồng của hai đứa ban đầu. Cứ ngỡ mọi thứ cứ trôi qua 3 năm và kết thúc bằng việc đường ai nấy đi nhưng chưa đến 3 năm thì đã kết thúc hợp đồng này bằng hành động xé đôi nó

"Đây sẽ là bí mật của chúng ta, Gia Ngôn à"

"Anh biết rồi An An và cũng thật tốt khi mọi chuyện kết thúc trong êm đềm"