Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 53: Truy Tìm




"Cậu...ý cậu là sao đây hả ?! Đừng có nói úp mở như vậy, có gì nói thẳng ra đi !!" - Thanh Nhã tức giận đập bàn

"Được rồi, thấy cậu như vậy thì mình cũng nói thẳng luôn, mình đang nghi ngờ cậu thông đồng với Chu Hàn Tuyết"

Thanh Nhã giận dữ, trên trán nổi gân xanh. Cô hất thẳng mấy cốc nước trên bàn xuống đất vỡ tan tành, nước thì văng tung toé khắp nơi dưới tấm thảm lông

"Mấy người muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi cũng nói luôn là tôi không liên quan gì đến chuyện này hết, đừng có mà vu khống, nếu còn giữ khư khư cái suy nghĩ rách nát đấy thì cút đi cho khuất mắt tôi, không có làm bạn bè gì hết"

Thấy Thanh Nhã giận dữ như vậy Minh An chỉ cười nhếch nhẹ rồi dẫn Gia Ngôn rời đi ngay và luôn

"Ha, chuyện này cũng thú vị lắm chứ" - Minh An vừa nở nụ cười vừa nói

"An An ? Em biết rồi sao ?"

"Có thể nói là thế"

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Gia Ngôn vang lên. Khi anh nhấc máy thì đó là của Gia Ân gọi đến

"Alo, tôi vừa có thông tin rằng có người đã nhìn thấy Chu Hàn Tuyết đến khu phố C, hia người có đang ở đấy không ?"

Khu phố C? Chẳng phải chính là khu phố Minh An và Gia Ngôn đang đứng ở khu phố đó hay sao ? Gia Ngôn trả



ldi

"Có, tôi và An An đang có mặt ở khu phố C"

"Trùng hợp rồi, tôi đến đây"

Gia Ân vừa cúp máy thì Gia Ngôn và Minh An nhìn nhau nghi hoặc nhưng cả hai chỉ im lặng đứng chờ Gia Ân ở ngoài cửa nhà Thanh Nhã. Khoảng vài phút sau chiếc xe ô tô màu đen phóng như tên bắn phanh gấp suýt đâm vào xe của Gia Ngôn ở phía trước

Không lẽ phóng nhanh tới vậy sao ? Gia Ân tùe trong xe chạy ra mà thở hồn hển. Cậu chạy đến chỗ Minh An và

Gia Ngôn mà hỏi

"Này, chuyện ở đây sao rồi ?" - Gia Ân hớt hải

"Mình nghĩ đã có câu trả lời rồi, nhưng mà còn vị trí của Chu Hàn Tuyết thì sao ? Chúng ta chưa biết bà ta ở đâu trong khu phố C và có khả năng bà ta đã di chuyển ra nơi khác rồi"

"Đặt giả thuyết rằng Thanh Nhã thông đồng với Chu Hàn Tuyết, trong đêm tối bà ta nghĩ rằng chắc chắn chúng ta sẽ đổ xô đi tìm khắp mọi ngóc ngách, nếu trốn ở nhà của một người mà ta tin tưởng thì sẽ là một chỗ an toàn"

"Vậy. .không lẽ nào.."



Gia Ân vừa nói xong câu hốt hoảng đấy thì cả ba đều dồn ánh mắt vào cánh cửa nhà Thanh Nhã với tư thế đề phòng nhanh như chong chóng. Gia Ngôn nói thì thầm

"Rất có thể bà ta đang trốn ở trong này"

"Ừm" - Minh An và Gia Ân gật đầu

Sau vài phút suy nghĩ cả ba quyết định sẽ vào trong nhà Thanh Nhã một lần nữa để xem xét. Minh An đưa tay bấm chuông nhà Thanh Nhã nhưng không có phản ứng gì cả, chắc chắn có gì đó bất thường

Cuối cùng Gia Ngôn đành đạp đồ cánh cửa xông vào như vũ bão nhưng ở trong nhà vẫn sáng đèn nhueng không có bóng người nào cả, cúe như căn nhà này đã bị bỏ hoang vậy

"Em sẽ lên lầu để kiểm tra, hai người cũng tìm thử xung quanh xem"

"Được rồi, nếu gặp chuyện gì cứ hét lên để bọn anh lên ứng cứu"

"À ừm"

Minh An mon men theo lối cầu thang tối tăm không lấy một ánh sáng nào. Dù có hơi đáng sợ nhưng cô vẫn phải tiếp tục đi lên. Mới chỉ gần đến đầu cầu thang thì cô bỗng bị một người nào đó bịt miệng và kể dao lên cổ. Có tiếng thì thầm đáng sợ ngay bên tai làm Minh An sởn hết cả gai ốc

"Phát ra tiếng động nào thì đừng có trách"

Minh An chỉ biết gật đầu lia lịa. Giọng nói này chính là của Chu Hàn Tuyết, không thể sai được. Minh An bị bà ta lôi lên tận tầng hai trong im lặng