Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 47: Mọi Thứ Dần Được Giải Quyết




“Gia Ngôn, nhưng mà anh định làm gì tiếp theo chứ?”

“Đương nhiên là sẽ lấy lại tất cả mọi thứ mà cha anh đã để lại trước đã, dù sao cũng cảm ơn em vì tờ giấy ADN đó, anh sẽ lấy nó để cho người đàn bà kia hết đường chối cãi”

Gia Ngôn lộ ra nụ cười méo mó, anh đã chờ cái ngày lấy lại tất cả mọi thứ từ lâu lắm rồi, kể từ khi anh vừa chia tay Minh An thì đã lên kế hoạch cho ngày này. Minh An chưa từng nhìn thấy gương mặt đáng sợ đó bao giờ của Gia Ngôn, ánh mắt trước kia xanh thăm thẳm vậy mà bây giờ là một đại dương đen chết chóc, chứa đựng sự hận thù đến tận xương tuỷ

“Gia Ngôn à…”

Gia Ân và Thanh Nhã như trời trồng. Cả hai cũng mặt tái mét khi nhìn Gia Ngôn. Gia Ân tùe từ đứng dậy, cậu đi đến trước mặt anh rồi mặt cũng tối sầm nói

“Những việc mẹ tôi đã gây ra cho anh quá lớn, dù có xin lỗi bao nhiêu thì chắc chắn anh cũng không tha thứ vậy…tôi sẽ giúp anh, tôi cũng không thể nhận kẻ giết người là mẹ được, đó là cách duy nhất để tôi thay mặt bà ấy chuộc lỗi cho anh”

Cậu ban nãy còn cúi rạp đầu van xin cho mẹ mình và bây giờ lại sẽ giúp cho Gia Ngôn một tay để chính mẹ ruột mình phải hối hận với những gì đã làm. Cậu đã suy nghĩ rằng không thể gọi một người không có lương tâm đó là mẹ được nữa, cậu lại còn bị dắt mũi hết lần này đến lần khác nên càng không muốn tha thứ

Ai ai cũng bất ngờ với câu nói của Gia Ân vừa rồi. Gia Ngôn mặt có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban nãy và nói

“Nếu như cậu muốn, tôi cũng chẳng ép gì, tuy nhiên đừng có làm gì khiến bản thân hối hận là được, còn một điều nữa, dù hai chúng ta trước kia hay đấu khẩu hay không cùng huyết thống nhưng tôi vẫn sẽ coi cậu như em trai của mình Gia Ân”

Nói xong Gia Ngôn cầm tay Minh An rời khỏi đó. Anh không muốn cô liên luỵ đến thù oán cá nhân của mình chút nào nhưng bây giờ cô đã biết hết tất cả rồi

“An An, anh xin lỗi em vì đã giấu tất cả mọi chuyện sau lưng em nhưng mà xin hãy hiểu cho anh”

“Ừm, em biết chứ, nhưng em thấy cũng thật không công bằng vì anh đã chịu thiệt thòi quá lâu mà lại chỉ giấu một mình, mà em cũng thấy sợ với một Gia Ngôn khác hoàn toàn với thường ngày đấy, em không ngại giúp anh đâu vì anh cũng đã giúp em rất nhiều rồi mà”

Vừa nói Minh An vừa nở nụ cười thật tươi. Cô không ngại giúp đỡ ai cả dù nó có khó nhưng cảm giác giúp một ai đó thật tuyệt, cứ như mình là một anh hùng vậy, mà có vẻ hơi trẻ con nhỉ

Gia Ngôn cũng cười hiền hoà đưa tay xoa đầu Minh An thật nhẹ nhàng như thưởng ngày rồi nói

“Xin lỗi đã để em đợi lâu, tên ngốc này đã nói lí do chia tay năm đó rồi nhé”



“Xin lỗi cậu An An, mình đáng lẽ nên cho cậu biết sớm hơn nhưng mãi đến tận bây giờ mới dám nói đó chứ”

“Vậy sao, không có gì đâu”

Gia Ân bây giờ đã chấp nhận sự thua cuộc đầu tiên trong đời chính là không có được người con gái mình yêu. Cậu đã nếm được mùi vị của sự thất bại này nhưng chẳng sao cả, thua ở cuộc tình này nhưng chắc trong tương lai sẽ thắng lớn trong một mối tình khác

“Chúng ta vẫn sẽ là bạn thân chứ chị dâu?”

“Aha, đương nhiên rồi nhưng cứ gọi như cũ là được rồi, tự nhiên gọi vậy không quen chút nào”

“Được thôi An An”