Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 65




Ngồi vào taxi, Hạnh vẫn còn hồi hộp, một cảm giác vui vui vì Dương đến, sự hào phóng của anh khiến mọi người ngưỡng mộ, đặc biệt là cô. Dương ngồi ghế trước ngang hàng với anh tài xế, Định và Hạnh ngồi phía sau, lúc này Định tò mò vô cùng, bỗng nhiên được nghỉ làm, sướng rơn... hihi, nhưng không biết là Dương sẽ dẫn hai cô đi đâu, tò mò về Hạnh, cả về anh chàng này quá, không nhịn được, Định mở điện thoại ra nhắn tin với Hạnh.

Đi đâu đấy?

Hạnh đọc xong phì cười, giành lấy điện thoại từ tay ĐỊnh rồi đáp lại:

Em cũng không biết!

Cô thật thà vì thú thực chẳng biết kế hoạch của Dương là gì.

Chị không tin, làm sao mày cua được thằng ngon thế? Đéo chia cho chị miếng?

Định cợt nhả chứ không có ý đồ gì cả.

Hihi... Hạnh cười trừ, đúng là "ngon" thật nhưng có phải dễ bề đã ăn được đâu, bao nhiêu thời gian sóng gió... Cô không biết nói sao cho chị ấy hiểu vì chuyện dài dòng quá, Định sốt ruột lại nhắn:

Quen lâu chưa?

Dạ, mấy năm rồi chị!

Đù... Mịe trai ngon vậy mày không ôm? Bỏ lên đây đi massage ăn cức à?

Định ngỡ ngàng, không tin nổi cha đẹp trai kia quen Hạnh mấy năm ròng... Cũng không phủ nhận được vì quả thực Hạnh rất xinh, ở cô bé dáng vẻ ngây thơ đến trong veo, toát lên khí chất của gái nhà lành. Đàn bà còn cảm nhận được điều đó, huống chi cha Dương? Ổng mê là phải rồi... Có điều, đẹp trai mà tính khó ưa bỏ mịe, tối qua gọi điện hỏi mãi không chịu trả lời, chưa kể tắt nguồn vô cớ nữa. Làm cả đêm cô lo lắng không yên... hừmm, thù chuyện cũ, Định vờ bực dọc nói luôn thành tiếng, cố ý bóng gió cho Dương nghe thấy:

Chị mệt muốn chết luôn, tối qua gọi cho em không được, ai đó còn nói "chồng của Hạnh", suýt hết hồn...

Lang thang dưới ngõ mấy giờ đồng hồ chỉ sợ có thằng cha nào nó "dẹo" cho nhát thì xong đời...

Hạnh thấy Định nói to thì ngượng, vốn là hôm qua cô theo trai thật, có anh tài xế là người ngoài nên cô xấu hổ, bấu bấu tay chị Định, ý nói chị nên tế nhị chút nhưng Định thì không, hihi đang tức quá mà, phải xử đẹp chứ. Dương nghe thấy cả, lúc này nghĩ lại thấy đêm qua đúng là hơi quá đáng. Cũng bởi anh không biết Hạnh thời gian qua sống thế nào nên vậy... ngập ngừng một lát, Dương nói:

Giờ đi ăn thì có được không nhỉ? Hay vẫn còn sớm?

Một câu nói vu vơ không đúng trọng tâm nhưng Định rất nhiệt tình hưởng ứng vì sáng nay cô chưa ăn gì. Hí hí, Hạnh cũng vậy, cô khá ưng đề nghị này. Đi với đại gia thì mọi chuyện khỏi nghĩ đi, chuyện bực dọc tan biến ngay thoáng chốc, Định nói:

Gần SVĐ có nhà hàng ăn khá ổn, đến đó đi anh!

Dương mỉm cười khe khẽ, tâm lý chị em ngoài ăn uống và mua sắm ra thì không có lý do gì khác có thể lấy lòng dễ hơn.

Cho chúng tôi đến nhà hàng đó luôn đi!

Dương nói với anh tài xế. Từ đầu đến cuối Hạnh chỉ im lặng, mỉm cười, rồi thỉnh thoảng lại lén nhìn Dương, anh xuất hiện ở đâu là chỗ đó trái tim cô chộn rộn, không thể nào đập bình thường được. Qua gương chiếu hậu, thỉnh thoảng Dương cũng lén nhìn Hạnh ở ghế sau, thấy vẻ mặt tươi tắn ấy anh cũng mừng. Tuy nhiên, có mặt người ngoài, vẫn nên là giữ gìn khoảng cách, một lần thái quá tại công ty (Dương mí Hạnh húp nhau) đã gây ra hiểu lầm tai hại.. nên bây giờ anh thận trọng lắm.

Ngồi vào phòng ăn dành cho khách Vip, bàn ăn ngập tràn sơn hào hải vị, những loại chén dĩa bày biện kiểu cách như vương công quý tộc, Hạnh và Định chỉ nhìn thôi cũng thấy hoa mắt. Thú thực, đây là lần đầu tiên hai cô được thưởng thức bữa tiệc sang trọng thế này... tiếc là, quá nhiều món mà chỉ có ba người ăn.

Hihi, cơ mà không sao, ít người càng vui, càng thoải mái. Hạnh bẽn lẽn, không hiểu sao ngồi bên Dương cô cứ thấy ngại ngại, ăn uống thỏ thẻ như đang hẹn hò. Nghĩ đến việc cô đang mang thai, Dương liền kết luận: có lẽ vì có thai nên nhu cầu ăn của cô ấy không được dễ chịu cho lắm... chứ anh không nghĩ là cô ngại.

Dương tự tay bóc tôm, cua bỏ vào bát Hạnh, đặc biệt dặn dò:

Em ăn nhiều hải sản vào... hải sản lắm canxi, tốt cho em bé đấy, anh đọc báo thấy họ nói vậy.

Hạnh cảm động thực sự, cứ đơ người ra nhìn anh tỉ mỉ gỡ thịt từ càng cua, còn Định thì há hốc mồm, anh ấy vừa nói gì vậy? Tốt cho em bé sao? Ai có em bé? Là Hạnh sao? Không thể tin được? Rốt cục là sao chứ? Con bé Hạnh có thai? Ở với nó mấy tháng rồi sao cô không biết? Rồi tự nhiên ở đâu ra xuất hiện một ông tướng cao to đẹp trai, giàu thấy ớn? Chời... chời... thực sự không hiểu gì luôn..

Ăn nhiều vào con mới lớn được chứ?

Nhìn anh làm gì?

Thấy Hạnh cứ nhìn mình chăm chú, Dương phải nhắc nhở. Mà cũng nhờ câu nói ấy, Định khẳng định chắc cú:

Hạnh đang mang thai, là sự thật!!

Hạnh, mày giấu chị đến bao giờ nữa?

Lúc này Định mới ngừng ăn và quay sang hỏi Hạnh. Liên kết lại mọi thứ với nhau, bây giờ cô mới ngộ ra rằng, thì ra thỉnh thoảng nó hay nôn ọe, hay đau bụng thất thường... bỏ mịe, thế mà không nghĩ ra. Chắc hai đứa giận dỗi nhau gì đó nên con bé bỏ đi cũng nên...

Em giấu gì cơ?

Hạnh ngơ ngác, cô cảm giác như không gian chỉ có mình cô với Dương nên không để tâm đến những lời nói của anh chứa đựng ý tứ.

Còn định giấu nữa à? Mấy tháng rồi?

Nghe câu mấy tháng Hạnh bừng tỉnh, cô chột dạ:

Sao... sao... chị biết?

Thì anh ấy vừa nói đó thôi, ăn cái gì mà canxi cả tốt cho em bé...

Ở đây có ba người, chị không có chửa rồi, ngoài mày ra... không lẽ anh ấy?

Định nói rồi nhìn về phía Dương, chắc chắn anh không thể mang thai được rồi. Hạnh làm sao chối cãi được? Định hỏi xong thì Dương cũng hơi ngạc nhiên, nghĩ hai chị em ở với nhau lâu vậy rồi thì chắc chắn chuyện cái thai cũng không giấu giếm gì. Chia sẻ với nhau hàng ngày, nào ngờ... Hạnh lại kín tiếng như vậy? Hạnh bối rối. Cô đành khai nhận:

Khoảng 3 tháng hơn 1 chút chị ạ!

Cô đặt đũa xuống bàn rồi nhấp miệng ly nước ngọt.

Chị phục mày luôn đấy, kín còn hơn cả thám tử nữa? Thề luôn là sống với nhau mấy tháng mà chị không biết mày có chửa luôn, vô tư luôn vậy đó...

Gì mà kinh vậy chứ?

Mà anh làm gì để nó giận nó bỏ đi lâu vậy? May mà gặp em chứ gặp đứa khác thì sống ở cái đất Hà thành này không dễ dàng gì đâu anh...

Định nói một hồi rồi quay sang nói với Dương, cô không phải hạng người cao sang tốt đẹp gì cả nhưng ít nhất, giữa chị em với nhau vẫn là tình cảm chân thành, thực sự quan tâm và lo lắng.

Ừ. Lỗi của anh, là anh sai.

Cảm ơn em thời gian qua đã giúp đỡ cho Hạnh...

Nói với Định nhưng ánh mắt Dương cứ nhìn vào Hạnh đắm đuối, Định cười thầm trong lòng, giây phút ấy cô thoáng xuất hiện nỗi ghen tỵ, thực sự. Nói không ghen là sai, vì phụ nữ mà, ai chẳng muốn được yêu thương, nhiều hơn thì không biết nhưng đẹp trai, tài giỏi lại hết mực vì người mình yêu như thế... thì ai mà chẳng động lòng???

Thôi, mọi người ăn đi, em đói quá rồi!!

Hạnh nhanh chóng đảo sang đề tài ăn uống, mọi chuyện cũng đã qua đi, hy vọng lần tái ngộ này đôi bên sẽ không có lý do nào để chia cách được nữa.

Bữa ăn ngày hôm ấy kéo dài khá lâu, Hạnh, Dương và Định đã thu hẹp lại khoảng cách bằng những câu chuyện, những lời tâm sự. Cả ba người không ngại ngần mà đem chuyện quá khứ ra kể lể, câu chuyện tình yêu đầy sóng gió và ngang trái của Hạnh và Dương làm cho Định ngưỡng mộ thực sự. Người đàn ông này si mê bất chấp, đem lòng tương tư cô gái đáng thương đó mà không cần lý do, thời gian dần trôi, tình cảm càng thắm, đến giây phút hiện tại, chắc chắn không có gì có thể chia cắt được họ nữa rồi.

Đồng cảm và thấu hiểu cho Định, một cô gái mạnh mẽ và quyết đoán, bên cạnh đó cũng rất đáng thương. Người con gái nào mà chẳng mềm yếu? Chỉ là hoàn cảnh bắt buộc họ phải che giấu cái yếu mềm ấy đi mà thôi... Thanh xuân có hạn nhưng lại phải đánh đổi thanh xuân của mình để giành lại sự yên bình cho gia đình và người thân? Sự hy sinh ấy, ai có thể thấu hiểu được?

Chuyến này, Hạnh nhất định trở về, đó là đương nhiên. Dương đã đưa ra một lời mời dành cho Định, mời cô về công ty làm việc với tư cách nhân viên chuyên phục vụ đồ uống, giải khát cho mọi người. Một công việc tương đối nhàn hạ, thứ nhất là để giải thoát cho Định khỏi cuộc sống dưới vũng bùn lầy này, thứ hai cũng muốn mở ra cho cô cuộc sống mới, tìm đến niềm vui và tình yêu thực sự cho bản thân....cũng là một lời cảm ơn chân thành vì tình cảm tốt đẹp hiếm có giữa xã hội đầy rẫy cạm bẫy này.

Rời khỏi nhà hàng vào đầu giờ chiều, không hỏi ý kiến của Hạnh, Dương chủ động đưa cô đến bệnh viện để khám thai. Đứa nhỏ chính là niềm vui, niềm hạnh phúc của anh, tình yêu của anh và Hạnh đã có kết quả. Mới biết tin vào đêm qua nên anh rất hồi hộp và mong ngóng, muốn đưa cô đi gặp bác sỹ để kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cả hai mẹ con. Sợ rằng thời gian qua xa vắng, với tính cách của Hạnh, cô không quan tâm đến ăn uống thì con sẽ thiếu chất.

Cái thai đã được 14 tuần, bác sỹ nói 90% là con trai, Dương mừng rỡ khôn xiết. Mồm miệng vẫn nói gái trai không quan trọng gì, con mình thì mình yêu thương nhưng thú thực lúc nghe bác sỹ nói khả năng cao là con trai... niềm vui của anh nhân lên gấp đôi. Bố mẹ chỉ có mình Dương, nếu Hạnh đẻ con trai đầu lòng, tương lai đứa nhỏ sẽ kế nghiệp cha, thừa kế và phát triển cơ nghiệp lớn lao này.

Nhìn lên màn hình máy tính, thấy hình hài đứa nhỏ động đậy, cánh tay bé xíu đưa lên trước mặt... Dương xúc động biết bao, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm nhận được ý nghĩa của tình phụ-tử, cảm giác mình được làm cha... khiến ý chí và trách nhiệm trong anh thôi thúc mãnh liệt. Bây giờ không đơn thuần là vì mình, vì người mình yêu... mà còn vì đứa con máu mủ do mình sinh ra nữa. Cảm giác thiêng liêng và trân quý biết bao, miên man suy nghĩ mà nước mắt anh trực trào. Khi người đàn ông họ rơi lệ... chính là khoảnh khắc họ cảm thấy tổn thương nhất, đớn đau và gục ngã nhất,... còn với anh, lúc này chính là phút giây hạnh phúc nhất, từng nhịp tim của con cũng làm anh vui sướng. Con yêu, bố nhất định bảo vệ cho con và mẹ...!!

Rất may là tình hình sức khỏe của Hạnh rất tốt, mọi chỉ số trong thai kỳ đều đạt ngưỡng ổn định, tuy nhiên Dương vẫn không yên tâm lắm, anh yêu cầu bác sỹ kê đơn riêng và mua đủ các loại thuốc bổ cho mẹ bầu để cô bỏ sung thêm.. với hy vọng con yêu khỏe mạnh và mau lớn. Sự quan tâm ấy khiến Hạnh cảm giác mình như bà hoàng, đánh đổi bao tháng ngày lạc lõng, sợ hãi và đau khổ để được hưởng thụ giây phút này... thực sự rất xứng đáng.

Nghĩ lại, cô thấy mình thật tàn nhẫn, chỉ vì sự hiểu lầm không có căn cứ mà suýt nữa đã làm việc trời đất không dung thứ. May mắn là cô chưa hành động ngu ngốc, nếu không, ngày hôm nay đối diện với Dương, e là, cô chẳng còn đủ dũng khí nữa....

Trung tâm massage, nơi mà Hạnh và Định đang làm việc là một tổ chức làm ăn tư nhân, chính vì vậy nhân viên đến và đi cũng tương đối thoải mái, không câu nệ như làm việc nhà nước. Tuy nhiên, khi biết tin Hạnh và Định xin nghỉ làm cũng khiến cho mọi người ngạc nhiên không ít. Vì số đông họ đều hiểu rằng, cái nghề mà họ đang làm rất "nhơ", thường xuyên va chạm và tiếp xúc. Chẳng mấy ai mà từ bỏ được thành công, vì nó dễ kiếm tiền, đổi nghề thì khó, kiếm được đồng tiền càng chật vật hơn...

Và ngạc nhiên hơn cả vẫn là gã giám đốc trung tâm, cặp kè với Định cũng mấy năm trời, một nhân tình trong bóng tối, có thể mọi người đều biết cả nhưng cố làm ngơ như không thấy gì... Định không nợ nần gì hắn nữa, tuy nhiên, mất đi một bạn "tình" khiến hắn hơi tiếc tiếc, ngậm ngùi gật đầu cho cô gái rời khỏi nơi đây...

Trở về căn hộ ở khu chung cư, lần đầu tiên đến ở khu nhà cao cấp như vậy ĐỊNH cũng trầm trồ ngưỡng mộ không kém gì Hạnh lần đầu tiên đến đây. Nhưng vì biết được sự giàu có và chịu chi của Dương nên cô không nghĩ nhiều, tò mò quan sát từng tí một. Thành phố này không rộng lớn như Hà Thành song mức sống của khu dân cư cao cấp này cũng chẳng hề kém cạnh.

Cánh cửa nhà vừa mở ra, ký ức ngày nào ùa về, Hạnh tần ngần nhớ lại chuyện cũ, mới đây thôi mà có biết bao chuyện đã xảy đến... thật không thể ngờ được, cô cứ nghĩ lần đó rời khỏi sẽ không có lần trở lại nữa. Nào ngờ, đúng là duyên phận, ông trời đã xe duyên cho cô gặp anh, trốn tránh cỡ nào cũng không thoát khỏi vòng tay của người đàn ông ấy.

Mùi hương nước hoa quen thuộc xông lên mũi, dịu nhẹ và êm ái, mọi thứ trong nhà không có gì thay đổi. Vẫn ngăn nắp giống ngày cô đi, có vẻ trong lúc cô không ở đây, Dương vẫn cho người đến dọn dẹp thì phải, đâu đó trong căn phòng có mùi nước lau sàn, đặc biệt trên bàn có bình hoa tươi, trên bàn ăn trong phòng bếp cũng có. Những thứ này là anh đặc biệt chuẩn bị để chào đón hai mẹ con cô sao? Hạnh phúc, thực sự hạnh phúc quá... ngắm nghía căn hộ một lượt mà nước mắt tràn mi từ khi nào chẳng hay?

Từ nay em đừng đi đâu nữa nhé!

Khẽ ôm Hạnh từ phía sau, Dương nhẹ nhàng hôn lên tóc và nói.