Hạnh nghĩ mọi thứ đang diễn ra trước mắt chính là trong mơ, bởi vậy tranh thủ giấc mơ hãy còn, cô hưởng thụ nó như một nàng công chúa. Đói thì ăn, ăn xong lại thả mình trong bồn tắm ngập tràn hương hoa và sữa tắm, khoan khoái và dễ chịu, thưởng thức vài bản nhạc không lời trong không gian hoàn mỹ như thế... thiết nghĩ chỉ có người nhiều tiền mới có cơ hội hưởng thụ mà thôi.
Hôm nay không phải đến công ty, trong tủ lạng đồ ăn vẫn ngập tràn, Hạnh lười biếng không rời khỏi căn hộ nửa bước, nhàn hạ ngồi trên sofa và ngắm nhìn thành phố qua khung cửa kính trong suốt. Cô quên phéng đi lời dặn của Dương "hãy ở yên khách sạn đợi anh". Thực ra Dương hiểu rõ tính cách của cô, Hạnh là như vậy, luôn tự ti và mặc cảm về bản thân cũng như mọi thứ liên quan đến mình, nếu như để cô một mình trong khách sạn chắc chắn cô cũng tìm cách mà rời đi. Thay vì giam cầm, Dương chủ động đặt một bộ đồ đẹp và cho người đem đến cho cô mặc.
Như đã nói, bây giờ Hạnh đã trở thành người phụ nữ của anh, dù chưa nói lời yêu song tính đến thời điểm hiện tại, việc hòa hợp thể xác đã chứng minh tất cả. Anh muốn làm điều gì đó cho người phụ nữ của mình.
Căn hộ là Dương mua, anh đã mua từ trước đó rồi nhưng chưa ở, nhân chuyện đêm qua xảy ra vụ cướp, anh thấy nơi đó không an toàn nên lên kế hoạch để đưa Hạnh về đây. Biết tính cô, không dễ gì để cô đồng ý, chỉ còn cách phối hợp với người ngoài diễn một vở kịch. Tất cả được anh sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Hạnh quay về là mọi thứ coi như xong.
Hạnh ngây thơ cứ nghĩ mọi thứ tự nhiên trên trời rơi xuống mà không ngờ rằng, phía sau, Dương đã dày công chuẩn bị như thế nào?
Gần tối, điện thoại đổ chuông, Hạnh nhìn thoáng thì thấy số của Dương, cô bắt máy luôn, nghĩ đến anh, bây giờ nên gọi là ân nhân hay là bạn trai nhỉ. Mà cô lại thấy cả hai đều hợp lý.
Em nghe ạ!
Hạnh nhẹ nhàng nói.
Em vẫn ở khách sạn đấy chứ?
Dương đã biết mọi việc nhưng làm như không thấy và vờ hỏi một câu khách quan.
Em... em về rồi!
Nghe đến hai chữ Khách Sạn, đầu Hạnh lập tức nghĩ đến chuyện tối qua, anh chàng này thật biết tính toán. Ban đầu nói không muốn đi bệnh viện, vết thương không nghiêm trọng, nói cô là liều thuốc giảm đau... Rồi sao, vì nơi đó không an toàn nên đưa em đến đây chứ không có ý định gì cả?
Hạnh thầm ngao ngán vì cô thấy mình thật sự dại trai hết nấc, yêu Khánh một thời gian mà vẫn không tỉnh lên được, giờ đến Dương cũng thế. Lý lẽ của đàn ông dường như chỉ quanh quẩn đến đoạn abcxyz là mấu chốt hay sao ấy??? Đúng thật là... cô là liều thuốc giảm đau, có lý hết sức, lúc ấy hung hăng sung sức đến thế, thần trí nào nghĩ đến chuyện vết thương? Haizzz...
Em không giận anh chuyện đêm qua chứ?
Dương ngập ngừng.
Anh nói xem?
Hạnh không biết trả lời thế nào.
Anh sẽ chịu trách nhiệm!!
Dương buông ra câu nói chắc nịch, dù anh không đứng trước mặt cô lúc này song Hạnh vẫn thấy ngượng, hai gò má đỏ ửng lên, vành tai nóng râm ran vì câu nói ấy. Cô không đáp lại lời anh, thú thực là cả hai chưa nói chuyện với nhau nhiều, Dương luôn tỏ vẻ chủ động, còn Hạnh, vẫn rụt rè và nhút nhát như ngày nào. Chính vì thế đôi bên còn nhiều điều chưa hiểu hết về nhau.
Thấy cô không nói gì, Dương biết là Hạnh đang ngại, anh nói luôn:
Tối nay anh có cuộc họp quan trọng nên không gặp em được, nghỉ ngơi sớm nhé!
Nói rồi anh cúp máy, nụ cười tươi rói trên môi, Hạnh im lặng nghĩa là đồng tình rồi, còn có thể không sao? Không thích anh thì tại sao lại cùng anh đi vào khách sạn được chứ?
Hạnh có cảm giác như mình đang yêu, lời anh ấy nói là của người yêu dặn dò nhắc nhở sao? Ôi ôi.. mới thế thôi mà trái tim đã nhảy loạn lên rồi, cảm giác này sao lại hồi hộp đến thế.
Buổi tối, Cô ngồi trước máy tính và xem lại lịch làm việc cho ngày mai, không có gì thay đổi thì cô phải đến công ty như thường lệ, kế hoạch cho tuần tới cần được chỉnh sửa và gửi lên cấp trên phê duyệt. Đến gần nửa đêm, công việc kết thúc cô mới vươn vai bỏ đi nằm. Đêm đầu tiên được ngủ trong căn hộ sang trọng, chiếc giường đẹp đẽ quá, nằm lên nó có cảm giác mình giống như nàng công chúa vậy.
Chìm đắm trong giấc mộng đẹp, Hạnh đang mơ màng ngủ thì giật mình bởi tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Cửa kính cách âm rất tốt song đêm yên tĩnh thế này tiếng nước chảy vẫn vang ra ngoài không ít. Lạ nhỉ, nhà này chỉ có một mình cô ở, ngoài mình ra thì đâu còn ai nữa? Vậy tiếng nước chảy kia là do đâu? Cô nhớ là trước lúc đánh răng rửa mặt xong cô đã tắt các vòi nước cẩn thận rồi mà....
Không có người... lẽ nào là ma? Đúng thế, chỉ có thể là ma thôi! Anh quản lý nói nơi đây hệ thống an ninh rất tốt, có bảo vệ, các dãy hành lang đều có camera, có người đột nhập là điều không thể. Hơn nữa, cửa ra vào ngoài khóa thông thường còn có khóa chống trộm quét mật mã tinh vi...
Rồi cô lại nghĩ đến lời anh quản lý, tiền thuê nhà rất rẻ, nghĩa là chỉ cần trông coi giúp chủ nhà, dọn dẹp cho họ trong lúc đi vắng mà thôi... Bây giờ mới là lúc cô tỉnh mộng, căn hộ tốt như thế theo lý không ở mà cho thuê thì cũng thu bội tiền, không lẽ... căn hộ này có ma? Có ma nên không ai dám thuê? Bởi vậy anh quản lý mới nhiệt tình săn đón cô như thế...
Thôi, đời cô như vậy là xong rồi, chị Liên lừa cô đẩy cô đến nơi quỷ quái như này... nhìn vào tưởng đâu là sang trọng, là hay lắm... ai ngờ... huhu cả ngày nay say mê hưởng thụ bây giờ mới biết mùi sợ hãi nó như thế nào.
Hạnh thấy cảm giác sợ hãi lúc này còn kinh khủng hơn buổi tối hôm qua khi bị hai tên biến thái quấy rối, vì chí ít bọn chúng là người, nơi đó khu tập thể đông người. Còn bây giờ, trong căn hộ rộng thênh thang, cho dù hét lên thì cũng chẳng có ai nghe thấy... Tim đập thật nhanh vì sợ hãi, Hạnh không dám mở mắt ra vì đầu óc đang tưởng tượng đến những bóng ma treo lơ lửng trong không gian, tiếng nước chảy trong nhà tắm vẫn vang lên đều đều.
Cho đến khi...
Tạch!
Cánh cửa phòng tắm bật mở ra, Hạnh giật mình vì quá sợ hãi, cô hét ầm lên:
Aaaaaaa!!!
Rồi trùm chăn thật kỹ.
Đừng đến đây, đừng đến đây...
Trong chăn kín, Hạnh run rẩy như cầy sấy, hai tay bấu chặt cái chăn không rời, chỉ sợ ma mãnh sẽ kéo chăn và bắt cô đi mất.
Thì ra, bóng ma ấy là Dương. ?
Căn hộ này là anh mua, đương nhiên anh có chìa khóa và mật mã để vào nhà, mọi chuyện anh định cho Hạnh một điều bất ngờ nên chưa thông báo. Lúc tối anh gọi điện nói có cuộc họp nên không gặp được cô, họp xong xem giờ cũng đã muộn, anh định về khách sạn nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến Hạnh, nghĩ đến chuyện tối qua... lòng anh nao nao muốn đến bên cô ngay lập tức.
Nghĩ là làm, đến khu chung cư, Dương lặng lẽ mở cửa vào nhà, thấy Hạnh ngủ rồi nên anh rón rén bỏ vào phòng tắm, định bụng sẽ không quấy rầy cô, nào ngờ vẫn khiến cô giật mình tỉnh giấc. Thấy Hạnh sợ hãi như vậy, Dương lo lắng quá vội chạy đến và nói:
Hạnh... Hạnh...
Anh đây mà... anh đây!
Đừng sợ, là anh đây!
Nghe giọng Dương cô càng hoảng loạn hơn, tại sao anh lại xuất hiện ở đây được chứ? Tại sao anh biết cô ở đây mà xuất hiện được?
Anh là người hay ma?
Anh đi đi, đừng đến đây, đi đi...
Do quá sợ hãi nên Hạnh không tin lời Dương nói, mặc dù nghe giọng chính xác là anh ấy rồi.
Em đừng sợ, anh là người, không phải ma!
Dương nhấn mạnh nhằm xoa dịu nỗi sợ hãi của cô.
Nhưng mà tại sao chứ?
Hạnh hỏi lại vì cô thật không hiểu bằng cách nào anh ấy có thể vào được nhà? Nhẽ anh là thần tiên hay gì? Tối qua đúng lúc cô bị hai tên biến thái đột nhập trêu ghẹo thì anh cũng xuất hiện đúng lúc...
Ý em là sao?
Hạnh bớt bớt sợ đi một chút vì ít ra người ấy là Dương, cô rón rén mở hé chăn ra nhìn anh, ánh sáng từ đèn phòng tắm hắt ra, Dương vừa tắm xong chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm che đi hạ thể, tóc rai anh ướt nhèm vì mới gội đầu, trên khuôn ngực những hạt nước nhỏ li ti trong suốt hãy còn đọng lại, nước da trắng sáng không tì vết... Hạnh đang hoang mang chuyển sang bối rối...
Tại sao anh lại ở đây?
Hạnh hỏi rành mạch, biết Dương là người, không phải ma nên cô không sợ nữa. Dương mỉm cười vì thấy má cô đỏ hồng, chắc là do nhìn anh cởi trần nên thế. Anh nghĩ Hạnh đã ở đây rồi nên không giấu nữa, Dương đến kệ tủ lấy máy sấy tóc và thong thả làm khô đầu mình,, hành động thản nhiên mà vô tư hết sức. Hạnh vẫn tròn mắt nhìn không hiểu tại sao?
Nhà của anh thì đương nhiên anh có quyền ở rồi!
Ý em là... sao anh vào được trong khi cửa đã khóa??
Vì anh có chìa khóa và mật mã!
Dương thản nhiên.
Nhìn thái độ ấy của anh, Hạnh lơ mơ hiểu ra một số chuyện, lẽ nào mấy việc ngày hôm nay thực sự không phải trùng hợp... mà do anh cố tình sắp xếp sao? Cảm giác bị lừa khiến Hạnh tức điên lên, cô vùng vằng:
Tại sao anh phải làm thế?
Ý em là anh tự động vào nhà lúc em đang ngủ hay gì?
Em đang ngủ, anh đánh thức em à?
Dương hỏi xong lại thấy mình nói hơi thừa.
Chuyện... chuyện....căn hộ cơ!
Hạnh ấp úng.
À!!
Căn nhà anh mua từ lâu rồi nhưng không có thời gian ở, nhân tiện vụ trộm cắp đột nhập phòng trọ đêm qua, anh nghĩ tốt hơn cả là em nên đến đây.
Anh có bị làm sao không đấy? Nhà tốt như thế này không ở, đi ở khách sạn làm gì?
Còn nữa, lúc quản lý nói tiền thuê không phải nghĩ... rồi lúc nãy anh dọa em hết hồn, em cứ ngỡ nhà này có ma cơ đấy...
Hạnh được thể nói ra suy nghĩ của mình.
Em có sợ lắm không?
Anh còn hỏi nữa, em suýt rơi tim ra ngoài rồi đây!
Hạnh hờn dỗi, chẳng hiểu vì sao cô lại làm thế, cảm giác giống cặp tình nhân đã yêu nhau từ lâu rồi vậy.
Đâu, đưa anh xem còn không? Rơi ra ngoài thì anh lắp lại giùm em...
Dương hùa theo câu nói của Hạnh, nhanh chân ngồi xuống bên giường giả bộ đưa tay sờ vào người cô. Hạnh giãy nảy:
Anh tránh ra đi!
Anh đang có lòng tốt giúp em mà?
Còn nữa, căn nhà này đẹp thật, anh lựa mãi mới ưng ya được một căn.
Dương thật thà kể lể.
Vậy tại sao anh đi ở khách sạn?
Vì anh ngại ở một mình, ở đây buồn chết được!
Ở khách sạn có khác chi đâu?
Ở đó anh có thư ký đi cùng, gần công ty...
Nói đến đây Dương vội ngưng lại, chuyện anh là sếp tổng tạm thời không muốn cho Hạnh biết.
Nói chung nhà này anh không thích ở một mình, nếu có em thì anh sẽ ở!
Anh thừa tiền!
Hạnh cảm thán.
Anh cái gì cũng có, thiếu mỗi em!
Sự thẳng thắn của Dương càng làm Hạnh ngạc nhiên, ở bên người đàn ông này có biết bao phen bị anh ấy làm trái tim chấn động.
Nhưng em không hiểu, tại sao anh lại ở đây?
Hạnh thắc mắc.
Thì anh mua nhà ở đây, không ở đây thì ở đâu?
Ý em là... anh hay xuất hiện ở đây, còn nữa, công ty anh cách đây 70, 80 km cơ mà??
Hạnh bắt đầu hoài nghi Dương, có quá nhiều điều về anh khiến cô tò mò. Theo cô biết, lúc biết anh, Dương đường đường là CEO của một tập đoàn lớn, tiền bạc đương nhiên không thiếu. Việc sở hữu một căn hộ hạng sang này cô có thể hiểu được, nhưng khoảng cách giữa tập đoàn ấy đến thành phố này không phải gần? Lẽ nào anh từ chức rồi hay gì?
Thì anh đi công tác không được sao? Thỉnh thoảng ký kết hợp đồng làm ăn với đối tác thì không nên đến đây à?
Ừ nhỉ, cũng có lý... chuyện này Hạnh đương nhiên hiểu rõ, cô thôi không thắc mắc nữa. Thấy Hạnh không nói gì thêm, Dương lại gợi chuyện:
Đêm qua, anh... anh cho vào trong rồi!
Dương ngập ngừng khi nhắc tới chuyện tế nhị.
Anh tránh xa em ra, đừng nhắc tới chuyện đó nữa!
Hạnh đỏ mặt lên xấu hổ, dẫu sao cũng mới chỉ một lần, cô thực sự chưa tự nhiên khi đối diện với anh và thẳng thắn nói về chuyện đó.
Không... không, ý anh là... như vậy thì dễ có thai, em hiểu không?
Em bắt đền anh... bắt đền anh!
Hạnh nhảy dựng lên khi Dương nói cô có khả năng sẽ mang thai.
Em đã uống thuốc chưa?
Dương hỏi lại.
Anh đi mà uống, em làm sao mà phải uống?
Đúng thật ngây thơ quá, đúng gái tân chưa có kinh nghiệm, Dương suýt phì cười vì sự bối rối ấy của cô, ngược lại càng làm anh yêu Hạnh hơn.
Anh uống thì có tác dụng gì? Anh cho cái đó vào bên trong em... thì em dễ có...
Anh đừng nói nữa!!
Hạnh thực sự xấu hổ không muốn nghe Dương huyên thuyên tiếp nữa.
Anh nói thật, em không nghe lời anh à? Nhưng mà thôi, em không uống thuốc cũng chẳng sao...
Ý anh là gì?
Chúng mình sinh con đi!!!