Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 42




Ngồi vào xe riêng, Dương vẫn giữ được tỉnh táo và lái xe rời khỏi khu tập thể, có lẽ do mất máu nên đầu óc hơi choáng một chút.

Đến bệnh viện đi anh, nếu không sẽ nhiễm trùng đó!

Hạnh nhìn Dương khẩn khoản.

Anh nói không cần là không cần, chỉ cần em sơ cứu vết thương cho anh là đủ.

Dương đáp gọn lỏn.

Hạnh ngơ ngác:

Nhưng em không phải bác sỹ!

Với anh, em chính là thuốc giảm đau!

Lời vừa thốt ra, cả Dương và Hạnh đều nhìn đối phương không chớp mắt, hai trái tim trong lồng ngực được thể lại đập rộn ràng. Hạnh bối rối quay đầu sang hướng khác tránh ánh mắt đầy tình ý ấy của Dương.

Khách sạn Dương đang ở cách chỗ Hạnh không xa lắm, xe chạy một lát đã dừng lại trước sảnh. Dương mở cửa cho Hạnh rồi ra hiệu cho cô đi theo mình, Hạnh quan sát một lượt rồi ngờ ngợ... Nơi này quen quá, dường như cô đã từng đến đây rồi, mải nhìn ngắm nên Hạnh cứ đứng im một chỗ không chịu bước vào trong.

Em không định vào trong à?

Dương cất lời phá tan suy nghĩ của Hạnh.

Nhà trọ của em hiện giờ không an toàn nên anh đưa em đến đây, không làm gì em đâu mà em phải sợ!

Dương nói tiếp vì anh đang nghĩ cô sợ hãi mình có ý đồ không tốt với cô.

Em thấy nơi này quen quá!

Hạnh thật thà.

Em đã từng đến đây?

Dương hỏi lại, nhưng khi vừa dứt lời anh liền nhớ, chính xác là anh đã đưa Hạnh về đây, cái đêm liên hoan chia tay thực tập sinh cô say rượu... nhưng, hôm đấy cô ấy say mà, làm sao nhớ được mình đã đến đây?

Hình như là em đã đến...

Hạnh mơ hồ nhớ lại.

Thôi, chuyện đó tính sau, mau lên phòng đã, em không định sơ cứu vết thương cho anh à?

À... vâng... vâng..

Nghe Dương nhắc nhở Hạnh mới nhớ ra rằng anh đang bị thương, không biết vết thương có nghiêm trọng không, cô thấy lo quá. Vì phòng cũ có cả Nam Phong nên Dương đặt một phòng khác biệt, lúc lên cầu thang anh nhắn cho cậu thư ký đem đồ cần thiết của mình đem sang phòng trước. Hạnh rảo bước đi theo, đầu óc vẫn không ngừng nhớ lại chuyện cô đã từng đến đây. Một đêm tại khách sạn này với người đàn ông bí ẩn, cô luôn muốn tìm hiểu về đêm đó nhưng chẳng có dấu vết gì ngoài phong bì có mấy chữ lưu lại và số tiền $ không nhỏ.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại thấy buồn, tình cảm năm nào được chắp cánh một chút thì quá khứ lại hiện về. Hạnh cứ đinh ninh đêm đó (đêm chia tay thực tập sinh) đã trao lần đầu tiên cho người đàn ông lạ mặt nên bây giờ cô thấy tự ti quá... chẳng may sau này có yêu Dương thật lòng, hai người ở bên nhau... liệu anh có vì chuyện đó mà ghét bỏ cô hay không? Lòng trùng xuống, tâm trạng vui vẻ khi nãy tan biến, chân Hạnh không muốn bước đi nữa.

Đúng lúc ấy Dương quay lại nhìn cô, ánh mắt anh trong veo khiến tim cô loạn nhịp, bao nhiêu tự ti lại bay đâu hết.

Em đang nghĩ gì vậy?

Dương hỏi HẠNH, song chính anh cũng đang nghĩ lại chuyện đêm đó, một đêm anh cảm thấy mình vô cùng thất bại. Được ôm ấp cô trong tay song lại chẳng hề thoải mái, bởi, anh là người đến sau... Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cũ mới chẳng còn quan trọng nữa, cốt là Hạnh có ý với anh hay không mà thôi?

Em có nghĩ gì đâu... nơi này sang trọng quá!

Hạnh rụt rè lấp liếm đi suy nghĩ của bản thân.

Cũng chỉ là nơi để ở thôi mà, có gì mà phải câu nệ như thế?

Đi theo anh!

Nói rồi Dương cầm tay Hạnh dắt đi, cô như bị thôi miên, hai chân cứ bước đi thoăn thoắt bên cạnh người đàn ông cao lớn này. Mùi nước hoa trên người anh tỏa ra, ở cự ly gần Hạnh ngửi thấy hết, sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế.... Mùi này cô đã ngửi được ở đâu đó...

Em đi tắm trước đi!

Vào phòng nghỉ Dương buông tay Hạnh ra nhắc cô nên đi tắm. Không biết buổi tối cô đã tắm hay chưa, nhưng nghĩ đến cảnh Hạnh bị hai tên biến thái kia trêu ghẹo là Dương thấy khó chịu, muốn cô tắm gội để gột rửa đi những suy nghĩ ấy trong não bộ.

Không vội, để em xem vết thương cho anh!

Hạnh nài nỉ, cô quan tâm đến anh vì lo sợ vết thương nghiêm trọng.

Anh không sao, anh tự làm được!

Dương tỏ vẻ ga lăng, thực ra cũng muốn thử lòng xem HẠNH có chút cảm kích gì với mình không, giục cô đi tắm nếu như Hạnh đi luôn chứng tỏ không quan tâm đến anh. Và anh đã có câu trả lời, người ta vì đem lòng yêu mến mới quan tâm đến vết thương, lo lắng cho sức khỏe của mình... nghĩ vậy Dương vui lắm, suýt thì bộc lộ ra mặt.

Khuôn mặt tái nhợt vì mất máu nhưng lúc này vẫn nhoẻn miệng cười thật tươi.

Anh không đau nữa à?

Thấy Dương cười cười Hạnh ngạc nhiên hỏi.

Anh đau chứ!

Dương lập tức thu lại nụ cười quá đà.

Vậy anh cởi áo ra để em sơ cứu vết thương cho!

Dụng cụ y tế ở chỗ kia.

Dương chỉ tay vào cái balo Nam Phong đem lên từ khi nãy.

Sao anh biết mình sẽ bị thương mà chuẩn bị dụng cụ y tế từ trước?

À... Anh cẩn thận, đi đường xa mang theo đề phòng, chẳng may xảy ra sự cố thì có cái để xử lý..

Dương nói dối mặt không biến sắc.

Ra vậy.

Hạnh ngậm ngùi, lật tà áo sơ mi lên, khoảng da thịt trắng ngộn lộ ra trước mắt chao ôi là máu, cô không nghĩ máu chảy nhiều đến vậy. Tay cô run run, vết thương ngay cạp quần Jean của anh, trên này chỉ là máu nhuộm đỏ.

Em không nghĩ vết thương lại nghiêm trọng thế này, anh thực sự ổn chứ?

Anh ổn!

Nhưng....

Em để anh tự làm!

Nhìn ánh mắt hoang mang của Hạnh, Dương biết cô sợ, máu đỏ thế này, vết thương đúng là không nhỏ, lấy bông ý tế anh nhúng cồn và cẩn thận lau chỗ da có máu.

Để em!

Hạnh nhanh tay đón lấy bông và giúp đỡ, Dương ngồi đần mặt ra.

Hay anh thay đồ ra đi, toàn máu thôi, còn nữa, vết thương còn ở bên dưới, anh lựa đồ dễ mặc thì em mới sơ cứu được!

Nghe em!

Dương nói rồi ngoan ngoãn đứng dậy lấy đồ để thay ra, cảm giác được sai khiến thế này thật thích. Anh đi vào phòng tắm cởi bỏ bộ quần áo dính máu và bẩn do xung đột khi nãy vứt vào thùng rác, mặc tùy ý chiếc áo ngủ ra ngoài, áo rộng thùng thình, anh nghĩ mặc thế này sẽ thuận lợi hơn để sơ cứu vết thương.

Dương hơi chóng mặt, anh nằm ngửa trên giường, tà áo ngủ buông lơi hời hợt để lộ ra vết thương dài cỡ một gang tay cho Hạnh sơ cứu. Trên bề mặt da trắng trẻo in hằn vết thương đỏ thẫm máu, Hạnh thấy ghê tay nhưng vẫn cố làm cho được, vì anh ấy đã cứu cô từ tay bọn biến thái. Chút hành động này có đáng gì đâu mà không thể làm?

Nhưng mà, chiếc áo ngủ thực sự không được kín đáo cho lắm, ở bên trên, khuôn ngực Dương gần như ở trần trước mặt Hạnh. Thân dưới, bộ phận nam giới nằm im trong lớp quần sịp tối màu giống bộ đồ khi nãy anh mặc. Hạnh nóng mặt, não bộ cô thoáng suy nghĩ về chuyện nhạy cảm... Hạnh ơi, Hạnh ơi... Hạnh tự gọi tên mình. Con gái đã từng làm chuyện đó thì hay suy nghĩ bậy bạ thế này à?

Câu hỏi xuất hiện trong đầu Hạnh khi cô nhìn ngắm có thể Dương, và cô vẫn nghĩ bản thân mình thật sự đã mất đi sự trong trắng.

Miếng bông trắng trong tay bị cô bóp chặt từ khi nào, Dương nằm yên không thấy Hạnh sơ cứu thì rướn cổ lên nhìn:

Em để anh tự làm nhé, nhìn sợ quá à?

Nói rồi anh lại nhìn vào quần sịp mình đang mặc, nhanh ý anh hiểu ngay, rõ ràng Hạnh đang xấu hổ vì chiếc áo ngủ quá buông lơi. Dương hậm hừ nuốt nước bọt rồi kéo kéo lại tà áo che chỗ cần che lại.

Anh xin lỗi!

Lời nói vô nghĩa của Dương vẫn chẳng thể nào xóa tan được ý nghĩ không nghiêm túc trong tâm tư của cả hai. Hạnh chết trân nhìn anh bối rối.

Em làm đây!

Hạnh tập trung lau chùi vết thương, mặt cô đỏ bừng, ngón tay thon dài khẽ miết miết trên da thịt, vết thương bây giờ chỉ còn lại một vệt dài đỏ ửng trên da. Dương không thấy đau, trái lại còn có chút kích thích. Quái gở, lẽ nào tay Hạnh thực sự có chứa thuốc gây tê? Hay vì anh thích cô nên lúc này mới gây ra ảo giác???

Hạnh bôi thuốc sát trùng, dán bông băng cẩn thận rồi nhanh chóng bỏ vào phía phòng tắm, tim cô vẫn đập thật nhanh. Thật kỳ lạ, mỗi lần ở bên người đàn ông này lý trí cô cứ đảo lộn hết cả.

Dưới làn nước ấm dễ chịu, Hạnh thả hồn dưới vòi sen đầy thích thú, những hạt nước nhỏ li ti thi nhau rơi trên cơ thể cô. Dương nằm ở sofa nhìn vào, qua ô cửa kính mờ mờ thấy dáng người thon thả của Hạnh đang không mặc gì, ưỡn ẹo dưới vòi sen. Khẽ nuốt nước bọt, Dương thầm nghĩ, cô ấy định khiêu khích anh hay sao? Bản thân đang bị đau thế này, lẽ nào cô thật sự muốn làm anh khó xử?

Dương không rời mắt được khỏi ô cửa kính phòng tắm, nó như có ma lực, chỉ cần Hạnh còn đứng đó anh nhất định không chịu nhắm mắt!

Tắm gội xong Hạnh mới sực nhớ ra, mình không có quần áo để thay? Giờ sao? Bộ quần áo khi nãy đã bẩn và ướt, không lẽ mặc lại? Nhìn lại trên giá treo đồ, may quá, vẫn còn một chiếc áo ngủ treo ở đó. Hạnh nghĩ, có lẽ khách sạn chuẩn bị sẵn cho khách, cô loay hoay khoác cái áo lên người tuy nhiên bên trong không có đồ lót. Cảm giác buông thõng ở bên trong không được quen lắm nhưng còn hơn là không mặc gì. Tóc ướt rủ xuống mặt và hai bờ vai, Hạnh khúm núm bước ra ngoài trong bộ áo ngủ ngắn cũn. Hai tay cô giơ chéo giữa hai chân vì ngượng ngùng, sợ Dương đánh giá cô sexy.

Quả đúng là sexy thật, Hạnh chưa bao giờ ăn mặc kiểu thế này, phần da thịt lộ liễu quá mức. Hướng mắt về phía sofa, Dương vẫn nằm đó và chăm chăm nhìn cô. Nhưng rồi, ánh mắt Hạnh rất nhanh chóng đã quét xuống phía dưới, cô phát hiện nơi hạ thể, qua một lớp quần sịp và áo ngủ mà cậu nhỏ của Dương vẫn nhô lên đầy thách thức. Ánh mắt anh thản nhiên như không, Hạnh bẽn lẽn đi về phía giường trốn tránh ánh nhìn ấy, hai má cô nóng bừng.

"Anh ấy đang bị thương... anh ấy bị thương.... là ân nhân, anh ấy là ân nhân"..

Hạnh lẩm rẩm mấy câu vô nghĩa đó, Dương thấy cô thì thào nhưng không hiểu Hạnh đang nói gì. Từ lúc Hạnh từ phòng tắm bước ra, Dương như người bị mất hồn, thần trí lơ đễnh, có lẽ mải nghĩ đến đường cong mềm mại kia nên anh mất tự chủ. Vô thức anh đưa tay xuống dưới, trờii ơi nó đã biểu tình từ khi nào chẳng hay... hèn gì Hạnh nhìn anh xấu hổ đỏ mặt né tránh.

Dương vờ cất giọng xóa tan bầu không khí ngượng ngùng ấy, mà thực ra anh có ngại gì đâu.

Em cứ ngủ trên giường đi, đêm nay anh sẽ ngủ ở đây.

Nghe Dương nói Hạnh vội chạy ra:

Ấy, không được, anh đang bị đau, vẫn nên để anh nằm giường thì hơn.

Em nằm dưới nền nhà cũng được.

Tại sao em phải nằm dưới nền nhà?

Dương ngạc nhiên.

Nền nhà ở đây còn đẹp gấp mấy lần chỗ em ở, có gì mà không nằm được? Chỉ cần có chăn gối là ok rồi.

Hạnh hồn nhiên đáp.

Không được, anh đường đường là nam nhân không thể để nữ nhi như em phải thiệt thòi như vậy.

Em nằm trên giường, anh nằm sofa, cứ vậy nhé!

Dương lớn tiếng sắp xếp vậy chứ trong lòng anh thích được lên giường nằm chung với Hạnh biết bao. Anh đang muốn gì thì chắc Hạnh cũng biết rồi, biểu hiện khi nãy còn phải giải thích nữa sao? Chỉ là, làm sao để xóa tan khoảng cách vô hình ấy? Dương nghĩ mãi mà không biết tiếp cận làm sao cho phải đạo.

Nghe lời Dương, Hạnh ngoan ngoãn nằm lên giường, tóc còn ướt nhưng cô mặc kệ, chẳng sấy khô gì sất, tung tẩy trên chiếc giường rộng thênh thang, mùi nước hoa thoang thoảng khiến cô dễ chịu quá. Nghĩ lại chuyện lúc tối quả thực rất đáng sợ, nếu như không có Dương, đêm nay Cô thực sự trở thành món đồ chơi cho hai tên biến thái mất rồi. Càng nghĩ cô càng cảm phục anh, ban đầu là sự cảm kích nhưng sâu thẳm trong trái tim thì Hạnh đã yêu anh ấy thật rồi... Miên man suy nghĩ, Hạnh cười mỉm rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Ngoài sofa, không biết Dương đang ngủ hay vẫn còn thức?