Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 37




Taxi về đến gần nhà Hạnh thì không vào được nữa bởi ngõ quá nhỏ, không còn cách nào khác, Hạnh trả tiền và xuống xe đi bộ. Taxi không vào được thì đương nhiên xe của Dương cũng thế, sợ mất dấu của Hạnh, anh tùy ý để xe ở bên đường rồi lững thững bước theo. Khung cảnh quê nhà yên bình thế này, bỗng nhiên ở đâu ra xuất hiện một chàng trai cao to, ăn mặc sang trọng đi theo một cô gái. Cô gái mặc tà áo dài trắng hối hả chạy đi trên đôi guốc cao 10 phân. Chàng trai mặc bộ vest đen lịch thiệp bình thản như không quan tâm đến biểu hiện của cô gái. Thoáng nhìn, có lẽ người ta sẽ nghĩ hôm nay là ngày đính hôn của cặp đôi này, cô gái giận dỗi bỏ rơi chàng trai, và anh chàng kiên nhẫn đuổi theo để xin lỗi. Câu chuyện như mơ nhưng sự thực thì luôn phũ phàng hơn tưởng tượng của mọi người.

Hạnh đi vào đến ngõ thì không thấy thằng Kiên đâu, chột dạ, cô nghĩ hay anh Toàn bị làm sao rồi, mọi người đưa anh ấy đi viện cũng nên. Vì lo lắng quá nên nãy giờ cô cứ lộc cộc đi trên đôi guốc cao chục phân, vừa đau chân mà đi lại chậm. Khi chú ý đến đôi bàn chân đau nhức thì cũng vừa hay về đến nhà, Hạnh cởi phéng đôi guốc vứt tùy ý vào sân nhà, chạy vào bên trong tìm kiếm.

Kiên ơi, Kiên ơi!

Thấy nhà yên tĩnh cô tưởng không có ai nên cất tiếng gọi lớn. Nào ngờ, lời nói vừa dứt thì Hạnh khựng lại khi thấy anh Toàn đang nằm trên giường, gương mặt anh trắng bệch, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Thằng Kiên ngồi bên cạnh rấm rứt lau nước mắt, tiếng nấc nghẹn của nó làm Hạnh xót xa.

Bố bị làm sao đấy Kiên?

Hạnh run sợ hỏi lại rồi từ từ tiến đến gần anh trai. Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp, một ngày trọng đại trong cuộc đời học sinh của cô, Hạnh đã hy vọng bao nhiêu, mong cầm được tấm bằng giỏi trong tay để về khoe với anh cả. Nhờ có anh, cô mới được học hành đàng hoàng tử tế. Nhưng anh ơi, anh bị làm sao thế này?

Cháu không biết, hồi sáng bố cháu đi xây ở đầu làng, nửa buổi đã chạy về, chẳng nói gì tự nhiên ngã vật luôn ra sân, cháu sợ quá gọi cho cô rồi dìu bố vào nhà....

Thằng Kiên mếu máo kể lể.

Anh Toàn, anh có nghe thấy em nói gì không?

Hạnh lay lay vào người anh cả, biết là thằng Kiên nó còn nhỏ, chẳng biết gì nên hỏi nữa cũng thừa, chi bằng thử hỏi anh Toàn xem rốt cục anh ấy bị làm sao.

Mặc kệ con trai khóc lóc, mặc kệ em gái lo lắng ở bên, anh Toàn nghe thấy cả nhưng vẫn lặng thinh không nói gì. Không hiểu sao giây phút nhìn thấy anh nằm trên giường trong bộ dạng đau khổ thế này, Hạnh rất lo sợ, cô sợ một lần nữa phải đưa tiễn người anh trai yêu quý về với đất trời. Chẳng biết anh có chuyện gì đã xảy ra nhưng cứ nhìn vào ánh mắt vô hồn ấy Hạnh mới thấy, cuộc sống này nghiệt ngã biết bao nhiêu. Cô cứ nghĩ mình thiệt thòi lắm, khổ lắm,... nhưng cô đâu ngờ, anh Toàn mới là người đáng thương. Hạnh cứ ngỡ bỏ Khánh là đau khổ, là không sống nổi, chìm đắm bao ngày trong nỗi dằn vặt tương tư, thì hôm nay cô mới tỉnh ngộ rằng, tình yêu dành cho người không xứng đáng thì nên vứt bỏ, những người thân yêu ở bên cạnh mới là điều vô giá.

Anh Toàn nằm sóng xoài trên giường, hai tay buông thõng, bộ quần áo lao động bám đầy hồ vữa trắng xóa. Hai bàn chân lấm lem đất cát, những ngón tay gân guốc bám đầy xi măng, chao ôi, cái cảnh tượng ấy nhìn anh Hạnh không nín được những giọt nước mắt. Hạnh thương anh quá, người đàn ông này đã thay bố cô làm tròn bổn phận một người cha. Biết bao sương gió dãi dầu, bao gian khổ nhọc nhằn hy sinh, vì em gái, vì các con, anh đã đau khổ đến nhường này...

Thấy cô Hạnh khóc, thằng Kiên lại khóc to hơn, nhà nghèo, bố mẹ chia lìa nhau nên nó thiệt thòi phải nghỉ học sớm. Hôm nay, cái Dâu và cái Hoa đều đi học cả, chỉ còn thằng Kiên ở nhà nên nó ở bên bố không rời, sợ bố có điều gì sai bảo. Tiếng khóc của hai cô cháu khiến anh Toàn phải cất lời:

Anh không sao!

Miệng khô khốc, anh Toàn đáp câu cụt lủn rồi vẫn giữ nguyên trạng thái đó, gương mặt lạnh băng. Thấy anh nói vậy, Hạnh mừng quá, cô rối rít hỏi han:

Anh thấy trong người thế nào? Hay sáng sớm đi làm bị tụt huyết áp?

Anh có đói không, em nấu cái gì cho anh ăn nhé!

Không cần đâu, anh không đói. Có ốm đau gì mà phải thuốc thang...

Anh Toàn nói khe khẽ.

Nhưng anh mệt thế này, không ăn không uống thì làm sao được?

Dương đã đứng ở sân nhà Hạnh từ bao giờ, quê nhà yên tĩnh, anh em Hạnh ở trong nhà nói chuyện với nhau, ở bên ngoài Dương nghe được hết. Bỗng nhiên xuất hiện ở đây nên anh ngại chưa dám tiến vào trong, sợ ảnh hưởng đến câu chuyện của mọi người trong nhà. Thì ra, Hạnh hối hả về quê là vì lo cho anh trai, cả buổi lễ tốt nghiệp cô bần thần lo lắng cũng là vì anh trai. Nhưng Dương đoán đúng có một nửa, vì Hạnh trước đó thực ra vẫn là vì thất tình, vì nhớ tới Khánh mà đem lòng ưu phiền.

Nằm một lát, anh Toàn nói:

Kiên, lấy cho bố cuốn sổ trong tủ gỗ ra đây!

Vâng.

Thấy bố chỉ bảo thằng Kiên thoăn thoắt làm theo. Thiếu vắng tình cảm của mẹ nó cũng trưởng thành hơn nhiều, cuộc sống thường ngày chỉ có bố nên lúc này nó hiểu nếu bố có mệnh hệ gì anh em chúng nó sẽ bơ vơ. Nó tìm cuốn sổ mà bố nói rồi đem lại, gọi là cuốn sổ nhưng đó chỉ là một quyển vở đã cũ. Anh Toàn cố gắng ngồi dậy, toàn thân cảm giác như không còn chút lực nào cả, Hạnh thấy thế liền đỡ anh ngồi. Cầm cuốn sổ, mắt anh sáng lên, khẽ lật từng trang, ánh mắt nhìn vào đau đáu rồi chậm rãi nói:

Anh mày ít học nhưng thanh niên cũng đua đòi viết nhật ký!

Đây, ngày xưa lúc đi bộ đội, hồi yêu mẹ thằng Kiên, con Dâu, con Hoa, lúc rảnh là đem sổ ra viết nhật ký.

Hạnh nhìn vào cuốn sổ, trên lớp giấy ngả màu cũ kỹ, những dòng chữ dù đã cố gắng nắn nót nhưng vẫn không được đẹp lắm, trên đó ghi lại những cảm xúc yêu đương đến cháy bỏng... Thì ra, ngày ấy, anh đã yêu mẹ thằng Kiên đến điên dại. Hèn gì. Chia tay nhau, ngần ấy thời gian anh Toàn vẫn chưa buông bỏ được ưu phiền, một mình bươn chải nuôi con. Yêu vợ thế nào thì ba đứa con hãy còn đấy, các con chính là động lực để anh vượt qua nỗi đau này.

Anh Toàn nhìn vào cuốn sổ lật lật đến cuối trang, thỉnh thoảng có những lá thư mẹ thằng Kiên gửi cho, anh dán băng dính cẩn thận kẻo nó nhòe mực, phía cuối còn có tấm hình chị ấy đứng bên gốc cây hồng. Bông hồng đỏ thắm, vẻ đẹp thời xuân thì của chị đúng là làm người ta phải xuyến xao, công nhận ngày ấy chị dâu đẹp.

Cô ấy lúc còn trẻ cũng xinh không kém gì mày, Hạnh ạ!

Anh Toàn quay sang nhìn Hạnh và nói. Cô ngơ ngác không hiểu gì, cứ thấy anh trai hôm nay rất lạ, tự nhiên ôn lại kỷ niệm cũ, nghĩ khôn thì ít nghĩ dại thì nhiều, Hạnh lẩm nhẩm "hay là anh ấy đang trăn trối điều gì"...

Anh Toàn, có chuyện gì anh nói cho em nghe đi, anh cứ thế này em lo chết mất!

Thằng Kiên ngồi bên cũng gật đầu đồng tình ý kiến của cô ruột.

Cuộc sống này ngắn lắm, ai thương ai, yêu ai... ai hận ai, thù ai.... cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Ai nặng lòng thì người ấy khổ...

Anh Toàn cầm quyển sổ đặt lên ngực rồi thì thào khe khẽ. Câu nói ấy sao giống như dành cho Hạnh vậy, cô lại nghĩ tới Khánh, quả đúng vậy, thời gian qua cô nặng lòng về người đàn ông ấy quá.

Chuyện qua lâu rồi mà anh, anh đừng nghĩ nhiều, các cháu cũng khôn lớn rồi, còn có em nữa...

Hạnh tưởng anh nghĩ đến chuyện vợ chồng hợp tan mà đau buồn nên cô khuyên nhủ.

Ừ. Anh có nghĩ gì đâu, chỉ nốt hôm nay nữa thôi, sau này anh sẽ không buồn nữa...

Anh trai nói vậy Hạnh càng sợ hơn, cô bối rối:

Anh Toàn, anh đang nói cái gì vậy, anh đừng như vậy nữa....

Anh Toàn không nói gì quay sang nhìn thằng Kiên, nghĩ lại, ngày đầu mới lấy nhau, lúc biết tin vợ có bầu, hai vợ chồng trẻ đã vui mừng và hạnh phúc biết bao nhiêu. Vẽ ra bao dự định cho tương lai đẹp đẽ, vậy mà...

Kiên, con nhớ mẹ không?

Thằng Kiên thấy bố hỏi thì không dám trả lời, nó không hiểu tâm trạng của bố lúc này là gì. Bởi lúc gia đình tan nát, hai bố mẹ nó cãi vã nhau, nước mắt và xung đột khiến anh em nó sợ hãi. Nó không hiểu tâm tư của người lớn nhưng hình dung theo hiểu biết của đứa trẻ. Nó nghĩ, bố chắc hận mẹ lắm, vì mẹ bỏ đi theo người đàn ông khác. Nhưng mẹ có thế nào thì vẫn là người sinh thành ra anh em chúng nó, nó nghĩ một lát rồi nói lời thật lòng:

Con nhớ mẹ lắm!

Chỉ chờ con trai nói ra câu đó anh Toàn hài lòng vô cùng, từ hai hốc mắt thâm quầng, những giọt nước mắt trong veo khẽ lăn xuống hai gò má xương xẩu. Anh Toàn kéo thằng Kiên đến gần và ôm con vào lòng, lúc này cảm xúc mới thực sự dâng lên đỉnh điểm, anh nấc lên. Lần đầu tiên Hạnh thấy anh khóc, thằng Kiên cũng vậy, không ngờ người đàn ông kiên cường và bản lĩnh ấy cũng có ngày rơi nước mắt. Hạnh thực sự rối trí vô cùng, chẳng biết anh bị làm sao, thấy hai bố con ôm nhau khóc, cô cũng òa khóc theo. Căn nhà ngói đơn sơ vang lên tiếng khóc của ba người, không gian sầu não không gì diễn tả được.

Ở nhà, bố đi đón hai đứa nó về rồi bố con mình đi thăm mẹ!

Đẩy thằng Kiên ra, anh Toàn gạt nước mắt rồi đứng dậy như không hề có chuyện gì. Chậm chạp bước ra cửa định phóng xe đi đón con thì anh khựng lại khi thấy có người lạ mặt đứng ở trước sân nhà. Thần trí đang rối rắm, bỗng nhiên thấy người lạ, mà đây không phải người bình thường. Giữa chốn quê nhà hoang vắng nghèo khổ thế này mọc ở đâu ra người đàn ông cao lớn mặc vest đen đẹp đẽ thế kia? Khuôn mặt ưa nhìn cùng nước da trắng trẻo, sợ mình hoa mắt, anh Toàn dụi dụi mấy cái nhưng người vẫn đứng đó. Thấy sự ngạc nhiên của anh, Dương mạnh dạn cất lời:

Chào anh!

Nói rồi anh tiến vào trong sân, ở bên trong, nghe thấy có người lạ, Hạnh tò mò nên cũng chạy ra xem. Không khác anh Toàn, Hạnh đứng hình vì người đàn ông ở trước mắt. Cô ngạc nhiên không khép được miệng là bởi người đàn ông ấy chính là Dương. Dù mấy năm không gặp nhưng chỉ cần nhìn thoáng Hạnh vẫn nhận ra anh, thời gian qua sự phong độ của anh vẫn không hề giảm đi, có phần còn chất hơn trước. Nhưng mà. Tại sao anh lại xuất hiện ở cái nơi nghèo khó này chứ?

Thấy Hạnh, Dương mừng rỡ, khẽ mím môi cười, anh nói:

Cho anh vào nhà được không?

Sự bá đạo thường ngày với cấp dướii tự nhiên bay đâu hết, uy quyền là thế, vậy mà khi đứng trước hai anh em Hạnh, những người bình thường và khốn khổ, biểu hiện của Dương lại khiêm tốn đến thế.

Anh... anh... vào đi!

Hạnh ấp úng mời Dương vào nhà, chuyển từ lo lắng về anh trai sang tò mò về sự xuất hiện của Dương, trái tim Hạnh đập rộn ràng. Cô cứ ngỡ mình đã thôi không nghĩ về anh nữa nhưng đâu ngờ sự xuất hiện của anh vẫn làm trái tim Hạnh tan chảy. Thứ đàn bà con gái mê trai gì đâu... Hạnh tự chửi rủa chính mình.

Mặc kệ Dương tỏa sáng ra sao, trông như vị tinh tú trên trời cao rụng xuống thì cũng không vơi lấp được sự buồn phiền đau khổ của anh Toàn lúc này. Anh nổ máy và nhanh chóng phóng đi như bay, động cơ xe máy nghe như rầm rú ngoài ngõ nhỏ. Hạnh đứng chết trân, cô không nói được lời nào khi Dương mỗi lúc càng tiến đến gần. Cô cứ thế nhìn ngắm anh, đã lâu rồi không gặp lại, dáng hình này cô đã vất vả lắm mới quên đi được, thế mà...

Thực ra cái đêm chia tay thực tập sinh, Hạnh đã cùng Dương ở bên nhau, chỉ là cô quá say nên không nhớ nổi chuyện gì. Hai người suýt nữa đã hợp làm một.... Chuyện này chỉ có mình Dương biết, anh nguyện giữ kín cho riêng mình mà thôi.

Em vẫn thế, vẫn đẹp như lần đầu tiên mình gặp nhau!

Dương cất lời xóa tan sự ảo giác đang nảy sinh trong đầu Hạnh. Thằng Kiên trong nhà nghe tiếng đàn ông trong trẻo, mềm mại cũng thò đầu ra ngó. Nó suýt không giữ được bình tĩnh vì chưa từng gặp ai ngoài đời đẹp trai và hào nhoáng đến vậy, bởi theo suy nghĩ của đứa trẻ nhà quê như nó, những người ăn mặc đẹp và sang như thế chỉ có ở trên ti vi mà thôi.

Nghe lời khen, Hạnh bối rối, hai má đỏ hồng lên xấu hổ:

Anh cứ vui tính!

Không mời anh vào nhà à?

Dương nói thêm.

Hạnh đẩy cảnh cửa chính cũ rích đầy mối mọt ra để đón Dương vào nhà. Cái bàn gỗ đen sì, bên trên là hộp thuốc lào của anh Toàn cùng bộ ấm chén hoen rỉ màu nước lá. Cái điếu cày chỏng chơ trong cái xô nhựa, Hạnh bối rối đem nó ra ngoài vì nhìn hơi mất vệ sinh. Dương không ngại ngồi xuống ghế, anh lặng lẽ quan sát căn nhà, ước chừng cũng xây dựng được vài chục năm.

Trước mắt Hạnh, Dương chính là ân nhân của cô, những chuyện thời gian qua Dương âm thầm làm cho cô cô không hề hay biết, chỉ không ngờ, có ngày anh tìm được đến tận đây, Hạnh ngạc nhiên và cũng vui lắm.

Nhà chỉ có nước lá, anh uống tạm nhé!

Hạnh lựa chiếc cốc trắng sạch sẽ nhất rót nước mời Dương, không ngần ngại anh đón lấy và uống ngon lành. Nhìn hai bàn tay bé nhỏ rót nước cho anh chất chứa bao tình ý, anh làm sao có thể bỏ qua được chứ? Hơn nữa, dọc đường đi vội quả thực cũng hơi khát nước. Thằng Kiên đoán người này thích cô Hạnh, chắc ở trên thành phố về, thấy người lạ nên nó lỉnh vào trong nghe trộm.

Anh trai em có chuyện gì à?

Dương tò mò hỏi chuyện gia đình cô, vì khi nãy đứng ở ngoài anh đã nghe hết cả, chỉ là, câu chuyện không đầu không cuối, anh là người ngoài cuộc chẳng suy đoán được bao nhiêu. Đến Hạnh còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, cô thật thà nói:

Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em vừa ở trên trường về đến đây.

Nhưng... tại sao anh biết đường đến nhà em?

Hạnh lại nghĩ, có khi nào Dương quay lại để đòi số tiền năm xưa không nhỉ?