Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 12




Có biết vì sao tôi gọi hai người vào đây không?

Dương đặt chiếc smartphone lên bàn, mở âm thanh ở mức to nhất phát clip anh quay được ở nhà vệ sinh nam tối qua. Đứng đối diện anh là trưởng phòng sản xuất và cô kế toán bên nhà xưởng đang cúi gằm mặt, ai nấy đều mím chặt môi không nói được câu gì khi những lời nói và âm thanh trong clip phát ra. Dâm đãng, cuồng ngôn và một chút hỗn láo khi bàn bạc về chuyện của công ty. Thái độ của Dương lạnh băng, dù mới về tiếp quản song những việc thế này anh cảm thấy rất khó chịu. Trước đây chưa về đây làm anh cũng thuộc tuýp người phóng khoáng, nhưng đó là lối sống cá nhân, không liên quan đến công việc.

Sao nào?

Các người định để cái nhà máy này nghỉ việc rồi lôi nhau ra đùa giỡn hết à?

Dương đập tay lên bàn rồi hét lên, đôi trai gái giật thót người rối rít van xin:

Em xin anh... chúng em phạm lỗi lần đầu, mong anh bỏ qua ạ!

Lần đầu sao?

Lời lẽ của các người như thế mà dám nói lần đầu? Ai tin đây?

Em xin lỗi anh!

Gã đàn ông tự tay vả vào mặt mình bôm bốp.

Xin à?

Tôi là trò đùa để cho các người thích nói gì thì nói, thích coi thường là coi thường sao?

Tôi mới về thì sao? Gắt à?

Tôi đã ăn thịt các người chưa? Tôi không trả lương cho các người à...?

Dạ không ạ!

Cô gái trẻ lí nhí.

Thế tại sao?

Còn nữa... trai gái hẹn hò tôi không can thiệp nhưng đừng biến cái nhà máy này thành cái khách sạn!

Chướng mắt lắm.

Lần đầu và cũng là không bao giờ có lần sau, thu dọn đồ đạc và nghỉ việc luôn đi.

Ôi anh ơi. Anh tha cho em, từ nay em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu ạ.

Cả hai người quỳ rạp xuống xin xỏ.

Tôi thông báo cho bên nhân sự rồi, hai người đã bị đuổi việc, vốn dĩ không muốn gọi cả hai đến đây... nhưng mà, tôi phải nhắc nhở thêm một câu: Sau này dù có làm ở đâu cũng nên chú ý, cái gì cũng nên có giới hạn của nó!!!

Đi ra ngoài!

Dương lạnh lùng nhưng lời anh nói ra đủ khiến cho đôi nam nữ kinh hãi, không ai bảo ai cả hai lủi thủi cắm đầu cắm cổ đi ra ngoài. Ngồi trên ghế salon, anh nới lỏng cà vạt, trong phòng có bật máy lạnh nhưng tâm trạng ức chế khiến anh thấy ngột ngạt. Bấm vào điện thoại cô thư ký ở bên ngoài, Dương khẽ ra lệnh:

Nói cô gái tên Hạnh, tổ vệ sinh lên đây gặp tôi!

Dạ, thưa sếp, có chuyện gì anh cứ nói em sẽ đi giải quyết, tại sao lại gọi cô ấy lên đây ạ?

Cô thư ký thắc mắc vì ngày thường những người làm công việc vệ sinh vốn không liên quan gì đến hiệu suất làm việc của nhà máy cả.

Bảo làm thì cứ làm theo đi!

Nhiều chuyện.

Dương cúp máy với thái độ không vui.

15 phút sau Hạnh có mặt, đi theo chị quản lý từ phân xưởng vào thang máy, tâm trạng cô có chút lo sợ. Hạnh lo lắng là bởi không biết bản thân đã làm sai chuyện gì mà lãnh đạo công ty lại gọi cô lên tận đây? Trong khi cô chỉ là một nhân viên vệ sinh vô cùng... vô cùng nhỏ bé, nếu như đã ảnh hưởng đến ban lãnh đạo, chắc hẳn việc này rất nghiêm trọng rồi. Nghĩ vậy Hạnh thầm run sợ, xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều, có khi cô bị đuổi việc mất. Tối qua vừa mới gặp lại Dương, ân nhân đã cứu mạng cô, tâm trạng còn đang phấn khởi lên không ít... vậy mà, lần này mà bị đuổi việc hoặc xảy ra chuyện gì thì cô biết phải làm sao đây? Còn số nợ nữa, cô biết ăn nói thế nào cho anh ấy tin được?

Hạnh đi như người mất hồn, bước vào căn phòng của tổng giám đốc mà cô cứ trơ ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Nó quá đẹp, thực sự là quá đẹp! Hạnh cảm thán trong đầu, nhìn những bức tranh trừu tượng gắn trên tường cô mải mê quan sát.

Cô có biết phép tắc tối thiểu khi vào phòng lãnh đạo hay bất cứ phòng của một ai đó là gì không?

Dương nhìn sự ngờ nghệch đó của Hạnh không nhịn được bèn cất lời. Lúc này Hạnh mới trở về thực tại, hết bàng hoàng về sự sang trọng của căn phòng, một lần nữa cô lại ngỡ ngàng về người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc. Hạnh dụi mắt đến ba lần cô mới dám tin người đó, trên cương vị là tổng giám đốc của công ty, là Dương.

Anhhhh... tại sao... anhhh...

Hạnh ấp úng không diễn đạt được lời bản thân đang suy nghĩ.

Cô đúng là to gan, gặp sếp mà vẫn hồn nhiên như thường!!!

Với người khác thì không nói, nhưng với Dương, dù biết anh ấy hiện tại là sếp, địa vị cao ngất ngưởng, đáng được tôn trọng và lễ phép ở công ty... nhưng Hạnh quen biết Dương vào lúc anh ấy rất bình thường, dân dã, cái cảm giác quen thuộc ấy khiến cho Hạnh không khép nép, sợ sệt khi đứng trước anh giống như những người nhân viên khác.

Tại sao anh làm ở đây mà không nói với tôi?

Từ khi nào em lại xưng hô với tôi kiểu như thế?

Dương nghiêm nghị.

Tôi đang hỏi anh mà?

Tôi làm gì, ở đâu thì có liên quan gì đến em?

Ý tôi là...

Hạnh đuối lý.

Là sao?

Tại sao anh làm ở đây mà không nói với tôi ngay từ đầu, tôi tưởng...

Thế nào?

Tưởng anh quen biết ai nên giới thiệu tôi vào đây!

Nực cười!

Dương khẽ liếc nhìn Hạnh một cái.

Mà anh gọi tôi lên đây có chuyện gì không?

Đề nghị em thay đổi cách xưng hô!

Dương nhắc nhở.

Tôi... tôi...

Dương nhìn Hạnh ánh mắt dò xét.

Anh gọi em có việc gì không?

Khóe môi Dương khẽ nhích lên ẩn hiện ý cười đắc ý.

Tối qua tôi nói hôm nay sẽ gặp em thì hôm nay tôi chắc chắn gặp!

Bây giờ, Dương đường đường là một vị tổng giám đốc địa vị cao ngất, cái cách nói chuyện và thái độ cũng khác lần đầu Hạnh gặp anh ấy. Bao nhiêu tình cảm cá nhân trước đây cô nghĩ về anh lúc này bỗng nhiên bay đâu mất. Cô thấy mình lạc lõng vô cùng, trong bộ trang phục xanh ngắt của nhân viên dọn vệ sinh, Hạnh gượng gạo cúi đầu. Bây giờ cô mới thực sự thức tỉnh!!

Ở bên ngoài, cô thư ký của Dương nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng cô ta lén nhìn vào trong xem hôm nay anh gọi cô nhân viên dọn vệ sinh lên phòng để làm gì? Đáng tiếc, cửa kính trong suốt nhưng độ cách âm thì gần như tuyệt đối, chỉ nhìn vào được bên trong nhưng cô ta lại không hề nghe được chuyện gì, chỉ thấy Hạnh vẫn đứng đó, Tổng giám đốc thỉnh thoảng nhìn cô ấy và chất vấn vài điều. Cô thư ký suy đoán, có lẽ cô gái này mắc tội gì đó nên bị gọi lên, ngoài ra không thể có chuyện tình cảm cá nhân gì được. Nghĩ sao mà một tổng giám đốc lại đi si mê con bé dọn vệ sinh chứ? Quyết đoán với suy nghĩ ấy của mình, cô thư ký thôi không nhấp nhổm nghe trộm nữa, yên lặng tập trung làm việc của bản thân. Tuy nhiên, ngồi bên trong nhìn ra, Dương cũng rõ toàn bộ hành động của cô thư ký.

Đi theo tôi!

Dương đứng dậy cầm tay Hạnh kéo đi dứt khoát.

Anh dẫn tôi đi đâu?

Cô thư ký ở bên ngoài vô cùng ngạc nhiên khi thấy sếp tổng vẻ mặt lạnh băng cầm tay con bé dọn vệ sinh kéo đi ra khỏi phòng, nhưng không phận sự nên cô ta không được phép tò mò, nhất thời ngồi đơ ra mấy giây để suy nghĩ xem hành động của sếp có mục đích gì.

Ồn ào ở đây sẽ không tốt cho em đâu!

Dương bình thản đáp.

Anh buông tôi ra, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào tôi kia kìa?

Lại tôi sao?

Dương quay người lại nhìn thẳng vào mắt Hạnh, ánh mắt hiền hòa khác hẳn thái độ lạnh lùng khi nãy, giây phút ấy cô thấy lồng ngực mình phập phồng vì hồi hộp.

Xem ra.... tôi dạy dỗ nhân viên chưa tốt rồi!

Hạnh bị Dương kéo đi, cô vừa ngạc nhiên vừa tò mò và có một chút gì đó khó diễn tả nên lúc đi theo anh, cô cứ mải ngắm bóng lưng cao lớn từ phía sau, không quan tâm mình đang đi đâu. Lạ thật, một chút đề phòng hay sợ hãi đối với người đàn ông này cũng không hề có! Là vì sao chứ? Cô đang nghĩ điều gì vậy? Đây có phải là người mà cô vẫn cảm mến và chờ đợi bấy lâu không? Không đúng, anh ấy bây giờ đã khác rồi, không giống con người lúc trước nữa....

Dương đi đến tầng thượng cao nhất của công ty thì buông tay Hạnh ra, nhìn quang cảnh bao la rộng lớn từ trên cao quả thật rất tuyệt. Gió hiu hiu thổi, không khí trong lành, từ phía xa những ngôi nhà cao tầng chen chúc nhau tạo nên một khối đô thị xa hoa lộng lẫy. Dương không quay đầu lại, anh không quan tâm cảm nhận lúc này của Hạnh là gì, khẽ nhún vai, anh cất lời:

Tại sao tối qua em lại ở đó?

Ở đó là ở đâu cơ?

Em định giả ngốc với tôi à?

Anh ngốc thì có, tự nhiên nói người ta ngốc!

Thế tối qua tôi gặp em ở đâu?

Dương nhấn mạnh.

Ở nhà máy sản xuất.

Hạnh dõng dạc.

Chính xác là khu WC bên phân xưởng sản xuất!

Dương nhắc lại.

Thì đã sao?

Em có vẻ thích nghe lén người khác hú hí với nhau nhỉ?

À không đúng, em thấy ở đây nhân viên họ có thường xuyên làm việc đó trong WC không?

Một câu hỏi khiến Hạnh đỏ mặt, chuyện tế nhị như vậy mà sao anh ấy lại có thể dễ dàng nói ra như thế...

Tôi... tôi...

À em... em...

Hạnh ngập ngừng.

Em không nghe lén!

Thế tại sao lúc tôi ở đó bắt gặp em từ phía trong đi ra?

Chẳng phải anh lúc đó cũng đang nghe lén người khác sao?

Ai nói với em là tôi nghe lén?

Tôi đi vệ sinh và bắt gặp cảnh đó, hơn nữa, với tư cách là người đứng đầu công ty, tôi có trách nhiệm lấy tư liệu để răn đe nhân viên.

Em nghĩ có đúng không?

Lấy tư liệu? Hạnh nghe câu ấy mà suýt bật cười, cơ mặt cô thoải mái hơn hẳn.

Sao... tôi nói sai à đâu mà cười?

Em cũng là vô tình bắt gặp thôi...

Hạnh thật thà.

Tại sao em không ra khỏi nơi đó luôn mà cố lán lại làm gì?

Ánh mắt Dương chứa đựng sự tò mò, chờ đợi câu trả lời của Hạnh.

Em... em... khi ấy em cũng định ra về nhưng... nhưng...

Nhưng sao...

Kệ em! Đã trót chứng kiến rồi thì thôi, cũng có gì đâu mà anh tra khảo chứ?

Hạnh ngượng quá nên nói cùn.

Mà em chưa trả lời tôi, em có hay bắt gặp cảnh đó trong WC không?

Trước đây thì em không biết, nhưng từ ngày làm việc ở đây thì tối qua là lần đầu tiên!

Vốn dĩ giờ đó mọi người đều tan làm rồi, tại sao em lại ở đó chứ?

Nói xem, hay ở lại hẹn hò với ai trong công ty đúng không?

Thái độ Dương khác hẳn khi nãy, ánh mắt anh xuất hiện tia giận dữ, như vậy là sao chứ? Kể cả có chuyện ấy thật thì cũng đâu liên quan gì đến anh...

Em hẹn hò với ai được?

Nhiều việc quá, em tranh thủ dọn dẹp trước để sáng hôm sau đỡ bận rộn hơn... anh đang nghĩ cái gì vậy?

Theo lý thì Hạnh không cần phải giải thích điều này cho Dương nhưng cô vẫn nói, mục đích là không muốn anh hiểu lầm... và nghĩ sai về cô.

Có thật như thế không?

Dương vẫn chưa tin lắm.

Anh tin hay không thì tùy!!

Mà anh có bị sao không đó? Cho người gọi em lên tận đây chỉ để nói mấy chuyện vớ vẩn này thôi à?

Thế theo em thì chúng ta nên nói chuyện gì?

Ok. Em nói chủ đề đi, tôi sẽ cùng em nói chuyện.

Em không rảnh, anh thì nhàn hạ rồi đâu có đầu tắt mặt tối giống như em...

Em nghĩ là anh nhàn hạ, sung sướng lắm à?

Dương chậm rãi nói và nhìn thẳng vào mắt Hạnh khiến cô bối rối.

Đường đường là tổng giám đốc công ty, chức vụ cao ngất ngưởng, có kẻ đưa người đón, ở đây ai gặp cũng phải cúi chào anh! Ngồi trong phòng làm việc sang trọng như thế... không sướng thì là gì?

Hạnh suy luận.

Em nhầm to rồi, tôi không hề nhàn hạ, sung sướng như em nghĩ hay bất kỳ một ai khác nghĩ cả.

Ngồi vào căn phòng đó, ngồi lên chiếc ghế đó trong người lúc nào cũng thấy căng thẳng và mệt mỏi. Sự lo lắng và áp lực luôn đan xen... chỉ cần tính toán sai một bước sẽ khiến cho công ty thiệt hại hàng tỷ đồng...

Em nói xem... Tôi có sướng không?

Mệt mỏi vậy anh làm làm gì?

Em nghĩ mục tiêu của người trưởng thành là thế nào?

Dương hỏi ngược lại.

Tiền bạc, địa vị, tình yêu,, vân vân và vân vân....

Dương tiếp tục liệt kê ra.

Chắc em cũng nghĩ ra được điều đó đúng không? Con người ta, khi đã trưởng thành thì trách nhiệm gánh trên vai không hề nhỏ. Trách nhiệm với bản thân mình, với người thân... nếu sống mà không có mục tiêu, không có trách nhiệm thì sao phải gồng mình lên để cố gắng? Nhất là đối với người đàn ông... em hiểu không...

Em... em...

Có biết vì sao tôi lại sắp xếp cho em vào làm ở tổ vệ sinh không? Trong khi tôi hoàn toàn có khả năng nâng đỡ em vào vị trí khác nhàn hạ và sạch sẽ hơn gấp nhiều lần?

Hạnh lắc đầu, suy nghĩ của anh ấy thì có trời mới biết được.

Là vì... em mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội đầy cạm bẫy này, kinh nghiệm sống còn chưa có... Để em làm quen với công việc vất vả nhất chính là muốn biết được sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của em thế nào...

Nếu như ngay từ đầu đã để em vào ngồi văn phòng máy lạnh, một bước đã lên tiên thì em không biết trân trọng những gì gọi là nỗ lực và cố gắng. Mọi thành công đều xuất phát từ sự gian khổ, nỗ lực và cố gắng mới lâu bền...

Em còn nhớ đôi trai gái tối qua ở WC không?

Tôi đuổi việc họ rồi... đó chính là kết quả của việc không nghiêm túc trong công việc....

Thoạt nhìn vào, ai cũng nghĩ tôi là người thừa kế vị trí cao nhât của công ty, song có ai hiểu được tôi đã trải qua quá trình học tập và rèn giũa gian khổ thế nào... Những gì tôi cố gắng có nói ra chưa chắc em đã hiểu...

Hạnh lặng im hướng ánh mắt nhìn ra xa, nghe Dương nói ra những tâm tư nặng trĩu... còn cô thì tranh thủ ngắm toàn cảnh thành phố. Đúng là cô chẳng hiểu gì về người đàn ông này cả, những suy nghĩ trước đây về anh đến bây giờ đều không khớp... Xem ra, Dương là một người có tầm nhìn và chí hướng không tồi, không cần biết đời tư anh phóng khoáng thế nào, chỉ biết khi làm việc, anh là một người có thái độ làm việc nguyên tắc, cẩn trọng,... Có chút nghiêm khắc song lúc này Hạnh lại thấy thích tính cách đó của anh