Cơn Mưa Đầu Mùa

Chương 3





Tác giả: Du Miên

“Con của tôi... không cần có bố...”

“Phu nhân...” Trịnh Lập khẽ thở dài.

Cô vẫn luôn cố chấp, sau này lại không hề đổi thay chút nào. Cô có thể khóc, tức giận mắng chửi, hay đánh đập người khác, chứ đừng giống như bây giờ, tựa hồ chỉ là một cái xác không hồn, hốc mắt trũng sâu khiến anh nhìn đến đau lòng.

Trịnh Lập dời mắt sang phía hai đứa bé đang nằm khóc oe oe, anh dịu dàng tiến đến để nhìn rõ hơn. Gương mặt bầu bĩnh như 乃úng ra sữa tươi, làn da trắng hồng hơi ửng đỏ, nụ cười bất giác hiện lên nơi khóe môi anh.

Y Nghiên lặng lẽ đặt tia nhìn nơi gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện niềm vui mừng của Trịnh Lập, cô chua chát nuốt nước miếng đắng nghét xuống cổ họng khô khan. Không phải cô không biết tâm tư của anh.

“Anh... về đi.” Cô thều thào.

“Còn phu nhân thì sao?”

“Không...”

Trịnh Lập vội nói. “Tôi sẽ gọi thêm vài người giúp việc đến chăm sóc phu nhân, người cần tĩnh dưỡng ở đây một tuần.”

Anh cũng đến.

“Được. Cảm ơn thư kí Trịnh.”

Trịnh Lập rời đi, Y Nghiên liền rũ bỏ vẻ cứng ngắc khoác trên người xuống, cô gắng gượng chống tay ngồi dậy, sức cùng lực kiệt ngắm nhìn hai đứa con do cô sinh ra, mỉm cười thê lương:

“Các con của mẹ, mẹ sẽ bù đắp cho các con...”

...

Bách Hàng mất hai ngày ngồi máy bay từ Anh về Thượng Hải, hắn mệt nhọc day nhẹ ấn đường, vừa đặt chân xuống mặt đất đã nhận được một cuộc gọi từ thư kí Trịnh.

“Cô ta sao rồi?” Bách Hàng hỏi.

“Phu nhân may mắn qua khỏi, nhưng sức khỏe vẫn vô cùng yếu.”

“Tôi biết rồi.” Bách Hàng cúp máy, hắn do dự nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại giây lát, rốt cuộc vẫn quyết định tắt nguồn máy, rảo bước về hướng chiếc xe BMW màu đen đang đỗ phía trước.

Tài xế thấy hắn thần sắc nhợt nhạt, loay hoay mãi mà không có ý định lên tiếng.

Bách Hàng cau mày đáp.

“Đến quán bar Thiên Hành.”

“Chủ tịch... Còn phu nhân...” Hôm qua phu nhân sinh hạ được hai bé trai, chủ tịch của bọn họ còn chưa chịu quay về thăm cô ấy lấy một lần...

“Muốn chống đối tôi?” Hắn lạnh lẽo gằn giọng.

“Dạ không ạ!” Tài xế sợ hãi ngậm chặt miệng, nhanh chóng lái xe đến quán bar xa hoa bậc nhất thành phố.

Bách Hàng khó chịu chửi thề đôi câu, không có chỗ phát tiết cơn bực tức, hắn phải cố đè nén tâm trạng rối bời, gác tay lên thành kính xe.

Được một lúc, hắn bất chợt hỏi:

“Trai hay gái?”

“Dạ?” Vu Thần ngây ngốc liếc nhìn kính chiếu hậu.

“Thôi, bỏ đi.”

Vu Thần khó hiểu trong lòng, anh chầm chậm cho xe dừng bánh trước quán bar Thiên Hành rộng lớn, biển hiệu nhấp nháy sáng rực rỡ thu hút ánh nhìn. 11 giờ đêm – khoảng thời gian kẻ ra người vào nơi này đông đúc nhộn nhịp nhất.

Bách Hàng quen thuộc lối đi, lạnh lùng lướt qua khuôn mặt vướng chút ngỡ ngàng của nhân viên lễ tân. Vũ Thần lịch thiệp gật đầu với các cô.

“Òa! Lâu lắm rồi mới thấy ngài ấy đến đây!”

“Vẫn phong độ đẹp trai như ngày nào...”

“Người ta có vợ rồi, bớt ôm ảo tưởng đi, cô đó.”

“Ai chả biết!” Một trong những cô gái còn lại ngó nghiêng xung quanh, cố tình hạ thấp giọng hết mức. “Nhưng nghe đồn, cô vợ kia bị ngài Bách đối xử lạnh nhạt, cuộc sống thảm thiết lắm. Vốn dĩ, cô ta cũng đâu có được tình yêu của chồng!”

“Suỵt! Cẩn thận cái miệng của cô...”

Những tiếng xì xào bàn tán dần dần biến mất, chúng hòa tan vào khoảng không trống rỗng, ai nấy đều trở lại với công việc của mình. Vài phút trò chuyện giải trí – món ăn hấp dẫn của các cô nàng thời hiện đại.

Là săm soi cuộc sống riêng tư của người khác.

...

Bách Hàng ngồi chễm chệ, thoải mái gác chân lên mặt bàn bằng kính trong suốt. Rượu vang đỏ tươi sóng sánh suýt tràn ly theo cái lắc tay nhẹ hều của hắn.

“Anh Hàng.” Một người phụ nữ vận bộ váy màu đen bó sát để lộ đường cong quyến rũ tựa sát vào cánh tay Bách Hàng.

Thẩm Lăng ngại ngùng đặt một nụ hôn phớt kiểu “chuồn chuồn lướt nước” nơi gò má phải của hắn, dịu dàng trưng ra bộ mặt ngây thơ trong sáng, vô tình như cố ý khiến một bên dây váy trễ xuống.

“Tôi không có hứng.” Bách Hàng không từ chối cử chỉ thân mật của Thẩm Lăng, hắn hờ hững nhắm nghiền hai mắt.

Ruột gan hắn cồn cào, hắn muốn bản thân hãy quên đi sự tồn tại của Y Nghiên.

Đêm nay thôi.

Hoặc ngày mai, cả ngày kia...

“Hàng, anh khó chịu ở đâu sao?” Thẩm Lăng không chịu bỏ cuộc, cô quấn lấy hắn như dây leo, được đà lấn tới mà cọ sát bầu иgự¢ đầy đặn lên da thịt hắn.

Bách Hàng im lặng.

“Lại vì Y Nghiên ư? Cô ta gây khó dễ cho anh?”