Con Mèo Nhỏ! Em Chỉ Thuộc Về Anh!

Chương 17: Người đàn ông ngang ngược.




Xe dừng trước tòa nhà cao nhất thành phố _ Tập Đoàn Cao Thị !

Diệp Thư Anh mở cửa xuống đi thẳng vào trong tòa nhà, đến nhìn anh một cái cũng không buồn nhìn.

Cao Dĩ Tường bất đắc dĩ nhún vai cũng bước xuống đi theo sau cô.

Mà mặt Hoàng Quân Hạo lúc này hiển lên nét mặt vô cùng kinh sợ, cái gì đây, Cao Tổng của anh không phải vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, muốn lấy bộ phận nào trên người của người khác đều bằng cái chớp mắt sao? kể cả trái tim !

Vị tổng tài độc thân hoàng kim của ĐÀ Thành chỉ cần nhấc tay đã có hàng ngàn phụ nữ chấp nhận dâng hiến cả đời.

Vậy mà anh ấy vừa nhìn thấy cái gì, lần đầu tiên đưa phụ nữ về nhà, cô ấy tát thẳng lên mặt không hề giận giữ,mắng chửi vẫn vô cùng dịu dàng, đến mức giận rỗi bỏ mặc thì lại tỏ ta 3 phần bất lực 7 phần cưng chiều , đặc biệt hơn cả là Cao Tổng muốn phụ nữ để hôn thì muốn bao nhiêu mà không được, đằng này lưu manh liên tục cưỡng hôn người ta, người ta không đồng ý cũng vẫn ngang ngược ép buộc, ha hại anh mấy ngày nay ăn cơm chó ngán tới mức muốn hỏng luôn đôi mắt rồi.

Trong Phòng tổng tài Diệp Thư Anh đưa ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn tên đàn ông bá đạo lưu manh, thập phần vô liêm sỉ là sếp lớn của cô đang ngồi ở bàn làm việc cách cô hơn mười bước chân, còn cô vừa sáng tới công ty không hiểu chuyện gì đã bị đưa tới nơi này còn bunus thêm cả bàn làm việc.

Hic! Cái chính là ở gần anh ta cô đã rất căng thẳng áp bức, giờ phải ngồi gần một ngày 8 , 9 tiếng thì có khác gì ép chết cô. Đang miên man suy nghĩ chợt cô giật nảy mình vì giọng nói lạnh lùng của anh cất lên dù chưa hề rời khỏi màn hình laptop:

_ Nhìn đủ chưa?

Thư Anh giật mình :

_ Hả...tôi đâu có nhìn anh.



_ Tập trung làm việc đi nếu không muốn được trừ lương.

Diệp Thư Anh đành ngậm ngùi cúi ngằm mặt vào tài liệu trên máy tính.Chưa đầy 10 phút sau giọng anh lại vang lên:

_ Diệp Thư Anh pha coffe cho tôi,nhớ là không đường, không đá độ ấm vừa phải.

Thư Anh nghe vậy như thoát nạn ,vội vàng đứng dậy đi tới bàn làm việc của anh để lấy chiếc tách cafe cũ đi pha li mới, nhưng tách cafe ở bên kia người anh cô phải đi qua đó mới có thể lấy được, lại không hề để ý cái con người lưu manh trước mặt trước khi gọi cô đã cố tình đặt li cafe sang bên đó

Vẫn cúi đâu xử lí văn kiện nhưng miệng anh nhếch lên đầy vô lại .

Diệp Thư Anh nhẹ nhàng muốn lách người qua chỗ của anh để với ly cafe nhưng khi gần tới nới đã bị Cao Dĩ Tường xoay người lại một tay ôm trọn cái thân hình nhỏ nhắn, mềm mại vào lòng mình, trên người cô luôn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt khiến anh như bị nghiện, cúi xuống hôn nhẹ cần cổ trơn mịn tinh tế, tham lam cảm nhận hương thơm dìu dịu khiến anh phát nghiện của cô.

Diệp Thư Anh bị kéo ngồi lên đùi anh cả người ngại ngùng lúng túng ,muốn đứng dậy nhưng anh ôm thật chặt không thể nào thoát được, cô thấy anh hôn lên cổ mình cả người xấu hổ đỏ hồng lên, nhất là gương mặt xinh đẹp trắng hồng vì xẩu hổ mà ửng đỏ.

Anh nhìn cô ánh mắt si mê, yết hầu nam tính mạnh mẽ của anh lên xuống không cầm lòng được nữa anh đưa tay lên giữ chặt cằm cô, khiến cô không nhúc nhích được, in xuống một nụ hôn dịu dàng, mới đầu nhẹ như chuồn chuồn nước nhưng vì mê luyến mà thêm sâu hơn mãnh liệt hơn.

Anh cứ triền miên như mèo vườn chuột, khiến trái tim bé nhỏ của Thư Anh đập loạn nhịp nhất thời mở to mắt quên luôn cả phản kháng, hai bờ môi chạm nhau xúc cảm dâng lên, trong nụ hôn chất chưa hương vị bạc hà nam tính của anh và hương vị ngọt ngào như kẹo mạch nha của cô khiến anh vô cùng ưa thích không muốn buông môi cô ra.

Qua một lúc Diệp Thư Anh mới tỉnh táo hai mắt chớp động, cô đẩy mạnh anh ra nhưng anh như con báo hoang vậy bắt được con mồi nhất định không buông, Diệp Thư Anh nổi đóa lên gắt anh :

_ Lưu manh!



Anh ưu nhã ôm cô gương mặt vô lại ngang ngược :

_ Với một mình em

Cô không chịu thua :

_ Vô liêm sỉ

_ Chỉ với một mình em.

_ Biến thái.

_ Duy nhất mình em.

Thư Anh tức giận muốn khóc ,vành mắt hồng lên, khiến anh không đành lòng dịu dàng nói :

_ Ai bảo em không cam tâm tình nguyện. Từ sáng tới giờ chửi thầm tôi hơi nhiều, làm tôi cứ thấy đau một bên tai, con mèo nhỏ em thực sự khiến anh không cách nào lỡ trách mắng, khiến anh không kiềm chế được lúc nào cũng muốn ôm em vào lòng như thế này, thật bất lực.

Diệp Thư Anh nghe anh nói vậy trái tim nhỏ bé chưa vì ai mà đập lỡ nhịp, chưa vì ai mà rung động, nhưng vì câu nói của anh vì những hành động ngang ngược của anh mà lỡ nhịp, mà rung động, cô nhìn anh không biết có bao nhiêu chân thành trong đó, chỉ là nỗi lo lắng bất an không nói thành lời.

Diệp Thư Anh lúng túng ,xấu hổ đẩy mạnh anh ra với lấy tách cafe rồi ra khỏi phòng làm việc, cô sợ ở lâu cùng anh cô sẽ sinh ra ỷ lại, dựa dẫm, sinh ra động lòng, hai người chỉ là cấp trên cấp dưới, sợ anh đang vui đùa với cô, nếu cô mà động lòng e cô sẽ là người nhận lấy tổn thương.