Đập hư máy thu hình, và đánh máy vào trong tường đến mức báo hỏng, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
So sánh chất liệu của máy thu hình và mặt tường phi thuyền, thì cường độ cần thiết để đập cách nhau hơn vạn lần.
Một cái tát tạo một lỗ trên mặt tường phi thuyền thì chỉ có người đã trải qua hệ thống huấn luyện, hoàn toàn khai phá gene và tối ưu hoá đến cấp SS như nguyên soái tiên sinh mới làm được.
Các tướng quân thấy động vật nhỏ tuy mềm mại đáng yêu nhỏ bé nhưng cũng không có người bất chấp nguy hiểm tính mạng để lại gần nó.
Cũng chỉ có loại người có giá trị vũ lực vượt xa vài đẳng cấp so với người bình thường như nguyên soái, mới dám mang theo nhóc con này bên người.
Tuy không thể sờ nhưng có thể nhìn nha!
Các tướng quân nhìn nhóc con khả ái, chỉ cần không bị nó tát một móng vuốt, thì chuyện gì cũng dễ nói.
Việt An ngồi xổm ở chỗ cũ, thông tấn khí khéo léo tinh xảo trên cổ hơi lắc lư, chiết xạ ra ánh sáng óng ánh.
Cậu ngửa đầu nhìn mấy nhân loại trực tiếp lùi tới ngoài cửa nhưng vẫn lễ phép tiếp tục hiếu kỳ quan sát, hai giây sau, lại lắc lắc đuôi, quay đầu nhìn nguyên soái tiên sinh, kêu rầm rì.
Nguyên soái nghe tiếng biết ý, cúi người bế cậu lên.
Các tướng quân ra hiệu cho binh lính bên người đem ống máu trả về, sau đó gọn gàng bắt giữ tên trợ thủ đang bị đông cứng tại chỗ.
Lý do nhiệt độ trên người tên trợ thủ bị hạ xuống, nguyên soái cũng biết rõ.
Trước kia, Việt An rất lười ra cửa săn bắn trong trời mưa, nên một hơi tóm một đống lớn động vật về, vì phòng ngừa thịt bị biến chất, liền vung chân đông cứng hết chỗ thịt đó, sau đó treo trên một nhánh cây bên ngoài khoang an toàn.
Chỉ cần Việt An không rút linh lực đi, thì dù cho bão táp mưa sa, chỗ thịt đông này vẫn không bị sao cả, lúc lấy xuống ăn thì chất thịt vẫn rất mới mẻ.
Việt An ngại Quý Tu Quân ôm không đủ thoải mái, phù hiệu trên vai cộm mèo nhỏ, nên cậu suy nghĩ một chút, muốn bò lên mũ lính của nguyên soái ngồi xổm, nhưng vẫn luôn bị nguyên soái tiên sinh không cảm xúc ôm xuống.
Cuối cùng Cục Lông Nhỏ màu trắng đành phải uỷ uỷ khuất khuất chui vào trong túi áo khoác của nguyên soái, chỉ duỗi ra hai cái chân nhỏ và lộ ra cái đầu be bé ở giữa túi.
Nguyên soái cũng không có đi hỏi trợ thủ lý do và mấy chuyện liên quan đến việc trộm máu của anh.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, gene tối ưu hoá cấp SS của anh tất nhiên dẫn tới sự mơ ước của nhiều thế lực, Quý Tu Quân đã sớm quen tầng tầng lớp lớp thủ đoạn đâm sau lưng.
Dù cho mục đích của đối phương không chỉ là máu của anh, nhưng việc tra hỏi cũng không phải công tác của nguyên soái.
Cho nên Quý Tu Quân lựa chọn trở lại phòng hội nghị, tiếp tục thảo luận quân tình.
Chủ đề thảo luận lần này ngoại trừ nội dung báo cáo liên quan đến gián điệp, còn có sự tình đế quốc rục rà rục rịch muốn động thủ với biên cảnh nước láng giềng.
Đối với ý tứ cấp trên truyền đạt xuống, từ trên xuống dưới trong quân bộ đều từ chối mười ngàn lần.
“Tạm thời Hoàng đế chỉ thăm dò thôi.” Tướng quân thứ nhất thẳng thắn, “Trong nhiệm kỳ của Hoàng đế đời trước, Ngài đã đánh hạ tinh hệ thứ mười tám, nên hiện tại hắn cũng hi vọng chính mình có thể lập quân công trong thời điểm đó.”
Việt An đang bò lên đùi Quý Tu Quân, lỗ tai nhẹ nhàng run lên.
Hoàng đế?
Chủ nghĩa phong kiến đã phục hồi?
Quốc gia của Quý Tu Quân theo chế độ quân chủ lập hiến(*)?
(*) Chế độ quân chủ lập hiến: đứng đầu nước là Hoàng đế, Nữ hoàng, Tổng thống hoặc Chủ tịch nước, nhưng nắm quyền là Quốc hội và Đảng. Nghe quen không, nước mình theo chế độ này nè, chế độ cộng sản, giống Trung Quốc. Còn các như Canada là lập nghị.
Việt An mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu bò lên đùi Quý Tu Quân, hai chân nhỏ đặt lên mặt bàn, liếc mắt thì thấy một lá cờ nhỏ đặt trên bàn.
Hoa văn trên lá cờ giống y như đúc hoa văn trên mũ lính của Quý Tu Quân.
Nền màu đen, màu vàng thuần khiết và màu hồng tươi đẹp mãnh liệt phác hoạ ra một đoá hoa nở rộ.
Việt An chưa bao giờ nhìn thấy quốc kỳ giống như vậy.
Dựa theo thời gian cậu mọc đuôi, cậu rời Trái Đất cũng khoảng mấy chục gần trăm năm mà thôi.
Trong thời gian này xuất hiện một quốc gia mới thì có thể lý giải, khoa học kỹ thuật phát triển mãnh liệt đến mức trực tiếp nhảy vào thời đại vũ trụ, dùng mớ tri thức khoa học nghèo nàn của Việt An, cậu thấy tuy rằng tính khả thi rất nhỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng hiểu được.
Mà trong thời đại vũ trụ to lớn này, một quốc gia mới thành lập lại có thể dùng chưa tới một trăm năm để cường thịnh đến mức đánh hạ một tinh hệ?
Việt An ít đọc sách nhưng vẫn biết một tinh hệ lớn bao nhiêu đó!
Quốc gia khác chỉ ăn cơm trắng hả(*)???
(*) Ăn cơm trắng: vô dụng, không đủ năng lực. Một nghĩa khác của nó là chỉ những người tận hưởng thành quả lao động của người khác mà không muốn bỏ sức bỏ tiền.
Việt An càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cậu ngưng thần nghe hơn một nửa hội nghị, nhưng bởi vì chư vị tướng lĩnh theo thói quen rút gọn tin tức trọng yếu khi nói chuyện, nên từ đầu tới cuối cậu cũng không bắt được tin tức mấu chốt nữa.
Lúc hội nghị sắp kết thúc, một vùng hắc ám yên tĩnh ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng ngời.
Mấy vị tướng lĩnh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, “Lối ra lỗ sâu đã mở ra, khoảng chừng ba tiếng nữa sẽ hạ xuống mặt đất, Nguyên soái, chúng ta trở về tàu hộ tống trước.”
Việt An nghe vậy, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đập vào mắt là một tinh cầu xa xa được một hằng tinh(*) chiếu sáng nửa bên.
(*) Hằng tinh: Là một ngôi sao có khả năng tự phát sáng và phát nhiệt, example dễ hiểu nhất chính là Mặt Trời.
Thực vật xanh biếc, đại dương xanh lam cùng với dòng sông mênh mông mạnh mẽ chia đại lục thành các mảng hình dáng bất quy tắc, khu vực vĩ độ cao có khí trời sáng sủa, có thể thấy rõ ràng mấy vệt gió trắng tuyết.
Thế nhưng, Việt An không tìm được sa mạc.
Hành tinh này được cây xanh che kín cực kỳ khả quan, cơ hồ không tìm được mảnh đất bị lộ ra ngoài.
“Sintes tinh, Đế tinh Đế quốc Sintes.” Quý Tu Quân xoa xoa đầu Việt An, thấp giọng giải thích.
Việt An lại trợn tròn mắt, nhảy một cái lên bàn, sốt ruột vỗ vỗ mu bàn tay Quý Tu Quân: “Méo!”
“Miao méo!”
Trái Đất đâu!
Đây không phải là Trái Đất!
Đây không phải là ‘xe’ đi về Trái Đất!!
Quý Tu Quân không thể lý giải được lo lắng của Việt An, nhưng mà anh cảm nhận được.
Sau khi tất cả tướng lĩnh thuộc hạ đều rời đi, Nguyên soái đưa cho Việt An một cái bảng nhập.
Việt An duỗi chân nhấn vài chữ bên cạnh.
Quý Tu Quân ngẩn ra: “Trái Đất?”
Việt An gấp gáp: “Méo!”
Trên mặt Quý Tu Quân không khống chế nổi vẻ kinh ngạc: “Em là sinh vật Địa Cầu?”
“Meo!!”
Kinh ngạc trên mặt Nguyên soái đọng lại vài giây, có chút không biết mở miệng làm sao.
Việt An sốt ruột xoay vài vòng, miao miao thúc giục anh.
“Việt An…”, Quý Tu Quân thu liễm biểu tình trên mặt, “Trấi Đất… Hành tinh mẹ của con người… đã biến mất.”
Việt An nhìn Quý Tu Quân, sửng sốt mười giây.
“Meoooooo!”
Trái Đất biến mất, vậy đám mèo trong tộc của trẫm đâu!
Mấy tên kia cơ trí như vậy, chắc chắn không bị lật xe(*)!
(*) Lật xe: giống với câu ‘lật thuyền trong mương’, nghĩa là thất bại.
Con người yếu ớt như vậy mà vẫn tồn tại ở thời đại vũ trụ, thì bộ tộc Cửu vĩ miêu chúng tôi trâu bò như vậy thì khẳng định không thành vấn đề!
Quý Tu Quân vẫn chưa nói xong.
Sau khi thấy phản ứng của Việt An, tiếp tục nói: “Cho tới nay đã qua hơn hai ngàn năm, sinh vật Trái Đất trừ con người thì không loài nào may mắn thoát được.”
Việt An choáng váng.
Nguyên soái tiên sinh săn sóc không có quấy rối cậu vào lúc này.
Anh suy đoán Việt An sống tại thời điểm Địa Cầu vẫn chưa biến mất, bởi vì chuyện dị thường ví dụ như không gian rung động hay lỗ sâu loại nhỏ, nhờ số trời run rủi mà xuyên qua thời không, đến tinh cầu mà bọn họ đã gặp gỡ.
Về phần Việt An có thể thích ứng với môi trường cách biệt lớn so với Trái Đất trên hoang tinh, Quý Tu Quân không đoán cũng biết, bất cứ sinh vật nào đối mặt với tử vong và áp bức, đều có thể bùng nổ sức mạnh kinh người.
Huống chi là loài nắm giữ năng lực kinh người như Việt An.
Việt An mất mười phút mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự thật chính mình giẫm một cái truyền tống trận liền bị truyền đến mấy ngàn năm sau.
Thời gian dài như vậy, mèo trong tộc phỏng chừng đã thành tiên hoặc là đã GG(*).
(*) GG: good game = say bye bye, các bạn có thể hiểu là đi bán muối.
Đến bây giờ cũng không biết còn sót lại bao nhiêu con.
Tuy thời điểm bắt đầu đi lên con đường thành tiên, đã biết trước nhất định phải trải qua tư vị thời gian trôi qua cảnh còn người mất, nhưng sau khi mở linh trí thì đây là lần đầu tiên Việt An đối mặt chính diện với tình huống như thế, nên không thể không ủ rũ một chút.
Quý Tu Quân nhìn cục lông luôn có tinh thần thích dằn vặt lại ủ rũ cộc cộc, nhẹ nhàng gãi gãi cằm của cậu.
Việt An cọ nhẹ lên cái tay to ấm áp kia, uể oải đáp lại: “Miao~.”
Nguyên soái cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào.
Cũng may là Việt An uể oải không lâu.
Cục Lông Nhỏ màu trắng lộ cái bụng nhỏ để nhân loại nhà cậu ôn nhu vuốt ve, xoa nhẹ một lúc lâu, giống như đã đem cỗ ấm ức tức giận kia vò tan mất, cậu vươn mình, bỗng nhiên nhớ đến cục linh thạch gặm được một nửa thì ném trong góc phòng.
Thế sự thay đổi, tình người ấm lạnh, chỉ có linh thạch và bụng nhỏ có chút nhiệt độ.
“Miao.” Việt An lại trở về bên trong túi áo khoác của Quý Tu Quân, duỗi đầu thúc giục anh.
Quý Tu Quân càng ngày càng hiểu hành vi của Việt An.
“Muốn về phòng?” Anh hỏi.
Việt An hơi rúc vào trong túi, tâm tình không quá tốt: “Miảo.”
Quý Tu Quân thẳng thắn phủ thêm áo khoác, tiện tay xoa nhẹ Việt An ở trong túi một cái, đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị.
Thủ vệ chờ ở ngoài phòng hội nghị trầm mặc đi phía sau Nguyên soái.
Giữa phòng hội nghị và phòng của Nguyên soái là một buồng lái và một khu huấn luyện.
Lúc đi qua hành lang khu huấn luyện, có hai người mặc quân phục khác với binh lính bình thường đi tới, thời điểm nhìn thấy Quý Tu Quân thì hơi sững sờ, cùng nhau lùi lại một bước rồi cúi chào.
Nguyên soái bình thường chỉ khẽ gật đầu một cái rồi lại tiếp tục mắt nhìn thẳng đi tiếp, hôm nay cư nhiên dừng bước trước mặt bọn họ.
Sau đó móc một quả cầu màu trắng từ trong túi tiền ra… Hả? Đây không phải động vật nhỏ mà bọn họ không biết sao?
Quý Tu Quân nói: “Ban khoa học?”
“Vâng! Nguyên soái!”
“Có lưu trữ tổ hợp gen của sinh vật Trái Đất lúc trước không?”
“Dạ có! Nguyên soái!”
Việt An nghe được từ mấu chốt, lỗ tai run một cái, từ trong trạng thái cứng đơ trên tay Nguyên soái tỉnh lại.
Quý Tu Quân vốn muốn chờ trở về Đế tinh, được Việt An đồng ý, mới đi Viện khoa học có kho tư liệu hoàn mỹ sung túc làm đo lường gene cho cậu.
Nhưng khi biết đến Việt An có thể là sinh vật Trái Đất, thì ý nghĩa tồn tại của cậu bất đồng so với ban đầu.
Trong thời đại vũ trụ to lớn, nhân loại chân chính mất đi hành tinh mẹ nguyên bản, đối với Địa Cầu cổ đều có một chấp niệm cuồng nhiệt.
Cho nên dù không có tác dụng gì thì nhân viên trên phi thuyền cũng chuẩn bị một phần tư liệu về Trái Đất.
Đó là tín ngưỡng, là cội nguồn của bọn họ.
“Việt An, em có nguyện ý đo lường gene một lần không? Chỉ cần một cọng lông là được.”
Việt An nhìn thẳng hai mắt Quý Tu Quân, trong đó là một mảnh bằng phẳng.
Không giống với mèo phổ thông, Việt An không bị rụng lông, muốn bứt một sợi lông xuống cũng rất khó, ở đây ngoại trừ Quý Tu Quân nghiêm túc, thì chỉ nói đến tố chất thân thể hiện tại của Việt An – một người cũng không thể đánh ngã được, muốn mạnh mẽ an toàn lấy được tư liệu gene sống cơ bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Việt An suy nghĩ một chút, xét thấy Quý Tu Quân là chủ nhân tương lai của mình, nên vỗ một cái lên má nguyên soái, sau đó cọ cọ.
Mấy cọng lông mèo trắng đến phát sáng nhẹ nhàng rơi lên ống tay áo quân phục màu đen của nguyên soái, cực kỳ dễ thấy.
Nguyên soái chỉ cầm một cọng, giao cho nhân viên khoa học ở trước mặt.
“Điều tra trong kho gene Trái Đất, tôi muốn có kết quả trước khi hạ xuống mặt đất.”
Đầu óc của hai binh lính ban khoa học cực kỳ linh động, vừa nghe Quý Tu Quân nói như vậy, lập tức suy nghĩ đến một chuyện khả thi, hai mắt toả sáng nhìn Cục Lông Nhỏ bị Nguyên soái thu về trong ngực, sau đó cầm cọng lông kia, không khống chế được gào một tiếng, xoay người “oạch” một cái mất bóng.
…
Tinh lịch ngày 8 tháng 11 năm 2017.
Nguyên soái Quý Tu Quân của Đế quốc Sintes bị tập kích, khi bình an trở về sau một tuần mất tích, lúc hạ xuống Đế tinh, xuất hiện trước mặt truyền thông, trên mũ lính có một sinh vật nhỏ toàn thân trắng như tuyết đang ngồi xổm, thoạt nhìn rất đáng yêu nhỏ nhắn.
Trước mặt mấy trăm truyền thông và mấy vạn triệu khán giả đang theo dõi phát sóng trực tiếp đang nghi hoặc, anh giải đáp vấn đề tin tức quân bộ.
“Đây là mèo.”
Nguyên soái tiên sinh ôm Việt An tuỳ hứng nhất định phải ngồi xổm trên mũ anh xuống, đối mặt truyền thông đang tụ tập ở hai bên đài, đối với toàn bộ mười tám tinh hệ của Đế quốc Sintes, mấy vạn triệu khán giả xem phát sóng trực tiếp, tuyên bố tổ hợp gene của nhóc con.
“Đây là trân bảo của con người trên hành tinh mẹ Địa Cầu cổ để lại.”
“Con mèo cuối cùng, hiếm hoi còn sót lại trong toàn vũ trụ.”
Con mèo cuối cùng của cả vũ trụ!!!
Người dân Đế quốc bắt đầu sôi trào!
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên soái: A, của nhà tôi.Editor: Chưa gì đã tuyên bố chủ quyền…