Con Ma Áo Đỏ (Ngôi Trường Ma)

Chương 21: Hé lộ.




1,2,3.

- Gì????.

Cả đám la toáng lên! Ôi trời đất ơi! really???

Vẫn không thể tin được lại có người đi thích cái thằng ất ơ đó, mà đằng này lại là bạn thân của nhỏ Linh nữa chứ. Trong khi đó thằng Huy lại thích nhỏ Linh. Ôi, cái đầu của tôi! chắc nổ não mất.

- Oh mài gót!!! Chắc cậu thấy khó xử lắm đúng không?- Thằng Quân đưa hai tay lên bưng cái mặt của nó, giống chuẩn kiểu bị sốc tâm li á!

- Thật ra cũng có...Tôi có nói với cô ấy rằng tôi không thích thằng Huy, cũng chẳng muốn dính dáng gì tới cậu ta cả. Lúc đầu cô ấy cũng cười bảo không sao nhưng biểu cảm của cô ấy trông buồn lắm!- Nhỏ cuối xuống, hai tay bấu chặt váy.

- Ôi dồi, cái kiểu như thằng Huy thì nghi lắm là cô này sẽ bị lợi dụng đây- Thằng Quang đưa tay xoa xoa thái dương.

- Phải đấy! Ví dụ như lợi dụng để tiếp cận Linh chẳng hạn- Thằng Duy nói.

Dứt lời thằng Duy, cả bọn lại bắt đầu rơi vào trầm tư. Ủa??? Khoan!!! Có gì không đúng, bạn thân nhỏ Linh...Học lớp A1? Là cùng lớp với bọn tôi?.

- Bạn thân cô...Tên gì? Tại nói học lớp A1 thì chắc tôi phải biết chứ- Tôi giả vờ gặng hỏi để dò tung tích.

- Cô ấy...mất rồi...- Một giọt nước mắt bắt đầu rơi ra từ khóe mi ấy, nhỏ Linh...đang khóc.

- Sao cơ?- thằng Quân sốc, mặt nó kiểu như không tin vào chuyện này lắm. Cả tôi cũng thế, đơ toàn tập luôn, một phần vì sốc nặng, một phần vì câu hỏi của tôi khiến nhỏ khóc nên tôi bối rối lắm.

- Vậy...chắc là cậu ấy- Thằng Duy bắt đầu lờ mờ đoán ra gì đó, nó đưa mắt nhìn sang thằng Phát một cách khó hiểu. Có gì đó...mờ ám?.

- Ai cơ?- thằng Quân khó hiểu.

- Thật ra chuyện này tụi mày không biết là phải- thằng Quang đưa mắt nhìn tôi, lúc này tôi cũng đang chưng ra cái bộ mặt cực kì khó hiểu, sau đó nó đưa mắt ra nhìn thằng Quân rồi thở dài nói.

- Trước khi mày chuyển tới, à không, trước khi mày, Vũ và Quân chuyển tới, lớp A1 có một học sinh nữ cực kì xuất sắc, theo như đánh giá của tao thì phải nói là đứng đầu cái trường mình luôn cũng có. Nhưng có một điều khó hiểu là trong các bảng xếp hạng hằng tháng, cô ấy luôn xếp gần như là hạng 10 trong khối, điều đó nghe có vẻ khó tin vì một người xuất sắc như cô ấy thì xếp hạng 10 là điều không thể, nhưng đó là sự thật.

Thằng Quang lại rơi vào trầm tư, cả lũ im bặt chỉ riêng tôi với thằng Quân là vẫn ngơ ngác khó hiểu. Vậy ra không phải tôi là học sinh mới, mà thằng Quân cũng thể. Thấy thằng Duy im lặng lâu quá nên tôi mới hỏi.

- Sau đó...?

- Sau đó khoảng một thời gian sau thì hành tung của cô ấy rất kì lạ, cứ bí bí ẩn ẩn nên lúc nào cũng khiến người khác khó hiểu, lúc nào cũng bám theo thằng Huy như một con rối tiêu khiển của cậu ta, rồi dần sau đó, bọn tao cũng không thấy cô ấy thường xuyên nữa. Lúc đầu cứ nghĩ rằng cô ấy bị ốm nên nghỉ, nhưng khi mấy đứa bạn cùng phòng báo lại là cô ấy đã không có về kí túc xá và biến mất được một tuần. Mọi người bắt đầu đi tìm, có cả thằng Huy và đàn em của nó nữa cũng tìm nhưng lại không thấy đâu cả. Khi cuộc tìm kiếm dừng lại được khoảng 2,3 ngày thì vào một buổi sáng ngày hôm thứ 3 sau khi dừng cuộc tìm kiếm, người ta phát hiện một cái xác trong phòng tắm nam mặc bộ đồ màu trắng đã bị nhuốm đỏ đang nằm ở trong đó. Nguyên nhân dẫn đến cái chết đó là vết thương ở cổ tay, cảnh sát đã tìm được một bức di thư trong túi nạn nhân nên đã kết luận là một vụ tự sát và cô gái đó chính là Tuyết Hoa, cô bạn thân của Linh- thằng Duy tường thuật lại toàn bộ sự việc, điều mà khiến tôi bận tâm nhất chính là, cô gái Tuyết Hoa và cái bóng mặc váy đỏ tôi đã thấy...là một nguười.

- Sao lại...-thằng Quân bối rối, tôi cũng bối rối, lúc chưa chuyển vào tôi cứ nghĩ đây là một ngôi trường tốt, nhưng tôi lại không ngờ nơi này vẫn còn quá nhiều điều tôi chưa biết.

- Cậu có vẻ thích đôi giày này nhỉ?- Tôi nhìn xuống chân nhỏ Linh, là đôi giày xấu số từng bị tôi làm đổ coca lên. Nhỏ Linh lườm nguýt tôi một cái rồi thở dài.

- Thật ra...đó là món quà kỉ niệm cậu ấy đã tặng tôi trước khi mất...Lần đó, cậu làm đổ nước lên quả thực tôi chỉ muốn cào nát cái bản mặt của cậu thôi, bởi vì với tôi đôi giày này là một vật quý báu và quý giá...

- Nhưng có liên quan tới tôi đâu!- thằng Quang chen ngang, nó đưa tay ôm một bên má tỏ vẻ bất công, mấy đứa còn lại nói thật nhìn thằng Quang lúc đó buồn cười lắm nhưng nó phải nhịn bởi vì đang là vài phút mặc niệm của nhỏ Linh chứ không là tụi nó cười sổ sàng rồi.

- Lúc đó, xin lỗi nha, tại tôi không biết- tôi gãi đầu.

- Lỗi gì? Tôi còn chưa siết cái quần cậu để đòi 2 tỷ đấy- nhỏ nhếch môi.

Tôi đứng hình 10 giây, con gái gì mà chả khác gì một thằng đàn ông vậy!.

- Mà về chưa, tôi đói rồi- nhỏ Linh cau mày.

- Tao nữa- thằng Duy nhăn mặt.

- Hay là...đi ăn cái gì rồi về đi!- thằng Vũ đưa ra sáng kiến.

- Được á được á! Duyệt!- thằng Quân nói.

- Cũng được, mà nhanh nha, 19h rồi!- nhỏ Linh nói.

- Biết mà, cô ơi! tính tiền cho bọn con ạ!- tôi nói.

- Đi thôi!!!.

Cả lũ chúng tôi kéo nhau đi ăn, lúc ra khỏi quán nước, nhỏ Linh có thoáng qua vài biểu cảm lo sợ nhưng chỉ khoảng 1 giây sau nhỏ lại bình thường. Tôi cũng chẳng để ý mấy, và tôi ước giá như...giá như tôi để ý cái biểu cảm đó thì tôi đã có thể...nhưng chỉ là giá như...