Đây là quà sinh nhật mười tám tuổi của phụ thân hắn, là kiếm trận tiếng tăm lừng lẫy của Tàng Kiếm Sơn Trang, bản đơn giản của Tứ Tuyệt Kiếm Trận, chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng xong trận bàn sẽ vỡ vụn. Đây là vật bảo mệnh mà phụ thân giao cho hắn, giờ Hạ Hầu Vô Giang không thể không lấy ra.
Theo kiếm trận phát động, bốn thanh tiểu kiếm bảo hộ quanh người Hạ Hầu Vô Giang, còn đám võ giả bị Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu điều khiển không ngừng lao lên mở đường, ngăn cản chín thành dị thú, nếu có cá lọt lưới cũng bị kiếm trận giết chết.
Vận dụng thủ đoạn như vậy, Hạ Hầu Vô Giang, thuận lợi biến mất trong trận pháp.
Thấy cảnh này, hai nữ đệ tử Việt Nữ Cung đều tức giận mắng một câu: “Vô sỉ!”
Hạ Hầu Vô Giang làm vậy quả thật vô sỉ. Đám người Việt Nữ Cung mặc dù bá đạo không nói lý một chút, nhưng các nàng vẫn tự cho mình là tông môn chính đạo, giờ Hạ Hầu Vô Giang làm vậy theo các nàng là cực kỳ vô sỉ.
Nhan Phi Yên không phẫn nộ như hai nữ đệ tử kia, hai hàng mi thanh chỉ khẽ nhíu lại, thầm hô không tốt.
Hạ Hầu Vô Giang đi thì đi, nhưng hắn trốn, đám dị thú kia tấn công càng thêm mãnh liệt, khiến chân khí các nàng tiêu hao nhiều hơn.
Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung là hồn nhiên thiên thành, mặc dù uy thế cường đại nhưng mỗi chiêu đều liên lụy tới lực lượng thiên địa hùng mạnh, chân khí cần dùng càng thêm kinh người.
Giao đấu một chọi một, lực bộc phát của võ giả Việt Nữ Cung hết sức kinh khủng, nhưng khi đối mặt với tình huống như hiện tại, cho dù Nhan Phi Yên có thực lực siêu quần cũng chẳng có cách nào.
Chuyện kế tiếp cũng đúng như suy nghĩ của Nhan Phi Yên. Sau khi thiếu đi đám Hạ Hầu Vô Giang ngăn cản, đám dị thú càng thêm cuồng bạo, khiến bọn Nhan Phi Yên dần không chịu nổi.
Lúc này Lã Phụng Tiên nhìn về phía đám người Nhan Phi Yên, hắn đột nhiên cắn nát ngón tay, máu tươi truyền vào thanh trường kích màu bạc trong tay, khiến toàn bộ binh khí hóa thành màu đỏ máu.
Cùng lúc Lã Phụng Tiên dùng một tay kết ấn, trên mặt nổi lên từng phù văn màu đỏ, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ của hắn lại khiến người ta có một cảm giác mỹ mạo quỷ dị.
Trong khoảnh khắc đó, khí thế của Lã Phụng Tiên bùng lên tới cực hạn, trường kích quyét ngang, cương khí đỏ thẫm dài hơn mười trượng bùng phát, như cuồng phong quét qua. Những nơi nó đi qua, tất cả dị thú đều bị chém thành một đống máu thịt, xung quanh lập tức trống trải.
Mạc Thiên Lâm ngây ngốc, đây là lần đầu hắn thấy Lã Phụng Tiên xuất thủ toàn lực, không ngờ uy thế lại kinh khủng như vậy.
Lã Phụng Tiên quay đầu lại hô lớn với Nhan Phi Yên: “Theo sau lưng ta, giết ra ngoài!”
Nhan Phi Yên ngây ngốc, nàng thật sự không ngờ Lã Phụng Tiên là hảo hữu của Sở Hưu mà lại chịu ra tay cứu nàng.
Có điều lúc này Lã Phụng Tiên đã quay đầu, giết ra một con đường máu.
Nhan Phi Yên suy nghĩ, vẫn gọi hai sư muội cùng theo sau lưng Lã Phụng Tiên, hợp lực tấn công về phía trước. Rốt cuộc không biết bao lâu sau, không còn trận pháp áp chế nữa, mọi người cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, những dị thú kia cũng như nhận ra điều gì, rút đi như thủy triều.
Lúc này sắc mặt Lã Phụng Tiên đã tái nhợt, những phù văn kỳ dị cũng biến mất theo, đang đứng tại chỗ không ngừng thở hổn hển.
Nhan Phi Yên nhìn Lã Phụng Tiên, do dự một chút rồi chắp tay hành lễ: “Đa tạ Lã công tử ra tay cứu giúp, ân tình này ta xin ghi nhớ.”
Trước đó Nhan Phi Yên không mấy để ý tới Lã Phụng Tiên, dù sao Lã Phụng Tiên cũng không nổi danh mấy.
Không ngờ nàng lại nhìn lầm, thực lực Lã Phụng Tiên này lại kinh khủng như vậy, tuyệt đối sánh ngang những tuấn kiệt trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Sở Hưu hay Hạ Hầu Vô Giang.
Lã Phụng Tiên khoát tay nói: “Tiện tay thôi, nếu Nhan cô nương muốn cám ơn thì tạm thời buông bỏ thù hận giữa Việt Nữ Cung cùng Sở huynh đi.
Chúng ta đã giải thích rõ ràng chuyện Phong Vô Lãnh rồi, Sở huynh chỉ vô ý mà thôi.
Mà Sở huynh giờ cũng là chưởng hình quan một vùng tại Quan Trung Hình Đường. Nếu Việt Nữ Cung nhất quyết muốn kết thù với Sở huynh, vưa không dưng thêm một đại địch, vừa không có lợi ích gì. Mong Nhan cô nương suy xét kỹ hơn.”
Nhan Phi Yên ngạc nhiên nhìn Lã Phụng Tiên, nàng cũng không ngờ Lã Phụng Tiên lại nói vậy.
Im lặng một hồi, Nhan Phi Yên gật đầu nói: “Nếu Lã công tử đã nói vậy, chuyện Việt Nữ Cung cùng Sở Hưu kết thúc ở đây. Chỉ cần Sở Hưu không chọc tới Việt Nữ Cung ta, Việt Nữ Cung ta cũng sẽ không trêu tới Sở Hưu.”
Nhan Phi Yên đánh ứng rất nhanh, thật ra từ đầu nàng đã không muốn kết thù kết oán với Sở Hưu. Lúc ở trên Đế Dương Son, Uyển Nhi chất vấn Sở Hưu, đòi câu trả lời, chẳng qua cũng chỉ vì thể diện mà thôi.
Việt Nữ Cung cho người tới đòi Hạ Hầu thị trả lời, kết quả lại bị Hạ Hầu thị lừa về, không được gì còn mất mặt.
Sau khi thấy Sở Hưu, mấy cô gái Việt Nữ Cung có vẻ quen thói hất hàm sai khiến rồi. Không trêu được Hạ Hầu thị, chẳng lẽ không chọc được Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường ư? Cho nên mới diễn ra chuyện lúc trước. Nhan Phi Yên cho rằng Sở Hưu chắc chắn sẽ nể mặt Việt Nữ Cung nên mới không ngăn cản Uyển Nhi.
Đúng như Mạc Thiên Lâm nói, nếu lúc đó đổi Sở Hưu thành Lã Phụng Tiên hay hắn, kiên nhẫn giải thích thêm cho Việt Nữ Cung, nể mặt đối phương đôi chút, vậy chắc chắn không thành chuyện.
Nào ngờ trước mặt mỹ nhân thái độ của Sở Hưu vẫn ương ngạnh như vậy, Việt Nữ Cung lại không thể lui bước, thù hận hai bên đã kết.
Có điều giờ Lã Phụng Tiên cứu người của Việt Nữ Cung, dẫu sao Nhan Phi Yên cũng phải trả ân tình này, vừa hay có bậc thang để bước xuống.
Dù sao sau khi chứng kiến thực lực Sở Hưu, Nhan Phi Yên cũng hối hận vì không ngăn cản Uyển Nhi. Không dưng lại kết thù với một đối thủ mạnh như vậy, đương nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
Sau khi Nhan Phi Yên lôi kéo hai vị sư muội có vẻ không mấy tình nguyện kia đi, Mạc Thiên Lâm nghi hoặc nói: “Lã huynh, vừa rồi ngươi cứu các nàng là vì hóa giải thù hận giữa Sở huynh cùng Việt Nữ Cung?”
Lã Phụng Tiên cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, Sở huynh với Việt Nữ Cung chẳng qua chỉ tranh giành thể diện mà thôi, không phải thù hận không chết không thôi như với Hạ Hầu Vô Giang.
Trên giang hồ Sở huynh đã đắc tội với nhiều người rồi, mặc dù không ngại thêm một, nhưng dẫu sao ít đi vẫn tốt hơn.
Vừa hay giờ ta có cơ hội, giúp hắn hóa giải chút thù hận không nghiêm trọng lắm, như vậy cũng có thể khiến Sở Hưu qua lại giang hồ thoải mái hơn một chút.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Mạc Thiên Lâm thở dài một hơi. Giờ hắn đã hiểu vì sao Tạ Tiểu Lâu tính cách lạnh lùng lại tôn sùng Lã Phụng Tiên đến vậy, thậm chí sẵn sàng nhường lại vị trí người thừa kế Thiên Hạ Minh cho Lã Phụng Tiên.
Còn Sở Hưu tính cách phách lối bá đạo cũng thành hảo hữu chí giao với Lã Phụng Tiên. Sở Hưu luôn nói lợi ích với những người khác, chỉ với Lã Phụng Tiên là nói giao tình.
Trở thành bằng hữu với người như Lã Phụng Tiên, hắn sẽ tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt, không ai cự tuyệt làm bằng hữu với một người luôn suy nghĩ cho mình như vậy.
Có lẽ đây cũng là mị lực từ nhân cách của Sở Hưu, thậm chí còn chói mắt hơn võ công của hắn.
Thiên Mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử! (1)