Côn Luân Ma Chủ

Chương 360. Thí nghiệm của Thông Thiên Võ Tông (1)




Bị một hai người bị đám dị thú truy sát chỉ là võ giả tán tu, thế lực lại chỉ vừa đạt tới Tiên Thiên.

Thực lực đám dị thú kỳ quái này thật ra rất yếu, theo Sở Hưu thậm chí còn không bằng mãnh thú như hổ hay sư tử.

Nhưng vấn đề là lũ quái vật này thật sự rất nhiều, lít nha lít nhít, khiến người ta tê dại da đầu, giết thế nào cũng không hết.

Võ giả chỉ khi đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, có thể tùy ý chuyển hóa lực lượng thiên địa thành lực lượng bản thân, như vậy mới không sợ xa luân chiến, không quan tâm số lượng, một mình địch cả vạn quân.

Những lần trước Sở Hưu dùng một địch nhiều chẳng qua là giết đối phương tới mức kinh sợ mà thôi. Nếu những võ giả kia thật sự trên dưới một lòng, chung sức quyết giết chết Sở Hưu, ai nấy liều mình không sợ chết, chắc giờ thi thể y đã lạnh ngắt rồi.

Người sợ chết, nhưng rõ ràng đám dị thú này không sợ chết.

Cho dù hai võ giả tán tu vừa chạy vừa giết nhưng những dị thú này lại như đói bụng cả vạn năm, hai mắt đỏ rực đuổi theo không tha.

Đúng lúc này, hai võ giả chứng kiến Sở Hưu, hai người mắt sáng lên, lập tức chạy về phía y.

Khi tới gần Sở Hưu, đám dị thú cũng đuổi theo, hai người kia mới hô lớn: “Sở đại nhân, mau cứu chúng ta!”

Gương mặt Sở Hưu đột nhiên nở một nụ cười khó lòng nắm bắt.

“Thật ra con người ta thi thoảng cũng có lòng từ bi, nếu các ngươi thật lòng cầu ta, ta cũng có thể cứu các ngươi.”

Một người trong đó nghe thấy Sở Hưu nói cứu mình, hai mắt càng sáng lên, nhưng người khác lại cảm thấy giọng điệu Sở Hưu không đúng, vội vàng lui lại một bước.

Nói đến đây, sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên trầm xuống: “Nhưng ta ghét nhất là có kẻ giở trò vặt trước mặt ta! Kiếp sau nhớ kỹ, có bao nhiêu thực lực thì dùng bấy nhiêu thủ đoạn. Giở trò trước mặt người mạnh hơn ngươi rất nhiều, thật nực cười!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng đánh ra, chưởng lực cường đại lập tức đánh bay cả hai vào giữa đàn thú, cho dù người định rút lui cũng không thể thoát khỏi.

Chỉ thấy trong đàn thú vang lên tiếng nhai nuốt rợn người, chỉ trong chớp mắt hai võ giả Tiên Thiên đã bị cắn xé tan tành!

Gương mặt Sở Hưu vẫn không chút biểu cảm, hai người kia tự tìm đường chết, tưởng Sở Hưu không nhìn ra kế vặt của mình, dẫn đàn thú tới bên y rồi mới cầu cứu, rõ ràng định giở trò dẫn họa sang đông, để cao thủ Sở Hưu ngăn cản giúp mình.

Thật ra nếu họ không làm vậy Sở Hưu cũng sẽ dò xét dọc theo hướng dã thú xem bên đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có nhiều hung thú như vậy, có tiện tay cứu bọn họ cũng được.

Lúc này đàn thú chi chít kia sau không nuốt sống hai võ giả Tiên Thiên, khí tức hung ác lại càng dày đặc, lao nhao vồ về phía Sở Hưu.

Đối phó với đàn thú cấp bậc như vậy thật ra cũng không khó, chỉ cần bước vào Ngoại Cương cảnh, phóng thích cương khí ra ngoài là có thể gây sát thương rất lớn.

Sở Hưu tay nắm Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ ấn gõ vang, đại âm hi thanh, phảng phất như có tiếng sấm rền vang lên, phương viên vài trượng tất cả dị thú thất khiếu chảy máu, trực tiếp mất mạng.

Trong quá khứ đối thủ của Sở Hưu quá cường đại, cho nên Ngoại Sư Tử Ấn chỉ được Sở Hưu dùng như võ thuật phụ trợ, thi triển trong lúc mấu chốt để nhiễu loạn đối thủ.

Nhưng đối đầu với những dị thú không có lực lượng gì này, giết chết chúng cũng không tốn bao công sức.

Sở Hưu đi thẳng tới, trên mặt đất tràn ngập thi thể dị thú, chi chít, dày đặc.

Lúc này phía trước cũng xuất hiện một thứ giống như cung điện, có vẻ còn có không ít người đang đứng đó.

Những dị thú sau lưng Sở Hưu gặp được cung điện dường như rất e ngại. Cho dù Sở Hưu giết khắp dọc đường cũng không thấy chúng sợ hãi, nhưng vừa thấy cung điện lập tức thu nanh vuốt, ảo não bỏ đi.

Lúc này những võ giả trước cung điện cũng trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu tới đây, bọn họ đương nhiên cũng thấy đống thi thể đầy đất lưu lại phía sau Sở Hưu.

Thật ra đại đa số bọn họ bị dị thú truy sát tới đây, ai nấy chạy trốn gian nan, đâu nhàn nhã như Sở Hưu.

Thậm chí bọn họ nghi ngờ, nếu để Sở Hưu tiếp tục giết, liệu y có giết sạch những thứ này không?

Lúc này trong đám người còn có người quen của Sở Hưu, nói chính xác hơn là kẻ thù của hắn, chính là Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái.

Thấy Sở Hưu đến đây, Sầm Phu Tử chỉ hừ lạnh một tiếng.

Với tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất của Sầm Phu Tử, muốn giải quyết đám dị thú này cũng chẳng tốn công mấy, có điều hắn phải thi triển kiếm quyết giết suốt dọc đường, không dễ dàng như Sở Hưu.

Sở Hưu nhìn thoáng qua cung điện trước mặt, chủ thể vẫn chế bằng bạch ngọc, có điều cánh cửa lớn lại bằng đồng trông khá nặng nề. Mấy võ giả trước đó đã thử, đều không mở được. CHo dù Sầm Phu Tử xuất thủ cũng chỉ khiến cánh cửa hơi động đậy một chút mà thôi, không thể mở hẳn ra được.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Sở Hưu cùng Sầm Phu Tử, nếu hai người này liên thủ chắc chắn có thể mở được cánh cửa này.

Có điều cả hai đang có đại thù, Sở Hưu giết đệ tử Sầm Phu Tử, hai người này sao liên thủ được?

Lúc này một võ giả trung niên hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng thật thà đứng ra cười ha hả nói: “Sở đại nhân, Sầm trưởng lão, hiện tại thực lực của hai vị là mạnh nhất ở đây, muốn mở cửa phải trông cậy vào hai vị.

Trong Thông Thiên Tháp có vô số bảo vật, giải quyết ân oán thì đơn giản nhưng bảo vật chỉ xuất thế có lần này thôi, ân oán để lại sau giải quyết được không?”

Sở Hưu quan sát cánh cửa đồng xanh lớn một hồi rồi thản nhiên đáp: “Được thôi, dù sao cũng là người ta muốn tìm ta báo thù chứ không phải ta tìm người ta báo thù.”

Sầm Phu Tử bên kia suy nghĩ một hồi, cuối cùng sắc mặt cau có gật nhẹ đầu.

Thấy hai người đều đồng ý, đám người thức thời thối lui sang một bên.

Sở Hưu nhún vai, không nói nhiều, tay nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, trực tiếp điều động chân khí toàn thân, trong chớp mắt Phật quang đại thịnh, đánh thẳng về phía cánh cửa lớn đồng xanh.

Sầm Phu Tử cũng không gây chuyện, trường kiếm trong tay lập tức trở nên nặng nề vô cùng, đánh ra như sơn hà dậy sóng, thế đao vừa xuất đã trực tiếp ngưng tụ thành kiếm cương nặng nề dài hơn mười trượng, ầm ầm chém lên cánh cửa đồng xanh.

Đây là một trong những kiếm pháp của Ba Sơn Kiếm Phái, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm.

Kiếm pháp của Ba Sơn Kiếm Phái thật ra không mấy nổi danh, Ba Sơn Dạ Vũ, Tử Điện Lôi Đình, tám chữ kiếm quyết này diễn hóa thành tám môn kiếm pháp, mặc dù mỗi môn đều không yếu nhưng cũng không quá mạnh.

Xét lực lượng đơn thuần, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm là kiếm pháp mạnh nhất mà Sầm Phu Tử nắm giữ, có điều hắn dẫu sao cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng bản thân cũng không kém.

Thí nghiệm của Thông Thiên Võ Tông (2)