Trong một ngọn núi nhỏ sơn thanh thủy tú ngoài Nguyên Châu Phủ của Nguyên Châu Trương gia, toàn bộ ngọn núi đều là trang viên của Trương gia.
Lúc này đã gần trưa, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, người muốn lên núi cũng đã lên, dưới chân núi hầu như không có bóng người.
Sở Hưu mang theo hơn trăm tinh nhuệ của phân bộ Quan Tây chờ đợi trong khu rừng. Một lát sau thân hình Đường Nha mới xuất hiện, tay bưng một hộp gấm đựng đầu người.
“Đại nhân, quà mừng đã tới tay.”
Đường Nha cười cười đưa hộp gấm cho Sở Hưu, chỉ như hắn vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh lùng, nhìn về phía ngọn núi, giọng nói không chút dao động: “Chuẩn bị xong xuôi chưa, chúng ta lên ‘chúc thọ’ cho Trương Vạn Sơn thôi. Dù sao đây cũng là ngày mừng thọ cuối cùng của hắn.”
Trương gia không cảm nhận được sát khí dưới chân núi. Trên đỉnh núi trang viên Trương gia giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Người tới dự tiệc rất đông, đại sảnh Trương gia cùng phòng ốc cũng không chứa nổi, cho nên tiệc rượu được cử hành trong sân.
Trương Vạn Sơn ngồi tận cùng phía bắc, xung quanh là người của các thế lực võ lâm tới chúc thọ, đồng thời đưa lễ mừng.
Những người này như đang ganh đua so sánh với nhau, lễ vật mỗi lúc một giá trị, người tiếp khách Trương gia lần lượt đọc tên lễ vật. Người đưa quà càng quý giá gương mặt cũng càng hãnh diện, cảnh tượng này khiến đám người bên dưới bàn tán sôi nổi.
Có người thở dài: “Chậc, Trương gia thật uy phong. Hôm nay Vệ gia đã bị diệt, Trương gia đã trở thành đại tộc đệ nhất Quan Tây. Trước đó còn có người nói Trương gia nhượng bộ nhận thua trước mặt chưởng hình quan tân nhiệm, đã không xong, xem ra chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi.”
Người bên cạnh tiếp lời: “Xem ra Trương gia này thông minh hơn Vệ gia nhiều. Sở Hưu mới nhậm chức, quan mới đến đốt ba đống lửa, lúc này Trương gia không tới gây chuyện là đúng, tạm thời ẩn nhẫn cúi đầu một chút. Thực lực Trương gia bày ngay đó, xem uy thế hiện tại là biết, Vệ gia bị diệt nhưng thực lực Trương gia không hề tổn thất chút nào.”
Đám người bên dưới sôi nổi bàn tán về uy thế của Trương gia hôm nay, ai nấy tán thưởng không thôi.
Cảnh tượng này khiến Trương Vạn Sơn cùng Trương Khôn Trạch đều hài lòng gật đầu, mục đích vãn hồi uy danh của Trương gia họ đã đạt được.
Lúc này Trương Vạn Sơn nhìn bốn phía, hỏi: “Đông Lai đâu? Sao lại không thấy thằng nhóc ấy?”
Trương Khôn Trạch lắc đầu nói: “Lão tổ, Đông Lai được ngài chiều quá hóa hư rồi, lúc này mà cũng chạy lung tung được.
Có điều cũng sắp tới giờ tiệc rồi, đâu thể để nhiều người như vậy chờ một mình hắn được?”
Trương Vạn Sơn gật đầu nói: “Vậy được, không đợi nó nữa, mở tiệc thôi.”
Trương Vạn Sơn ngoài miệng nói vậy nhưng không biết vì sao trong lòng đột nhiên có cảm giác kinh hãi, như sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.
Trương Khôn Trạch đứng ra, chắp tay với mọi người nói: “Cám ơn chư vị đã tới tham gia lễ mừng thọ một trăm tám mươi tám tuổi của lão tổ nhà ta, Trương gia ta vô cùng cảm kích.
Thời gian gần đây Trương gia ta gặp một số chuyện, khiến một số kẻ giá áo túi cơm âm thầm chửi bới Trương gia ta. Có điều tiệc mừng thọ này cũng giúp Trương gia ta thấy được sự ủng hộ của chư vị đồng đạo võ lâm, Trương gia ta vô cùng cảm kích.
Người tới là khách, các vị đồng đạo giang hồ bên ngoài chưa có chỗ ngồi xin cũng đừng vội, ta sẽ cho người chuẩn bị bàn ghế, mọi người cùng tham gia tiệc mừng thọ.”
Lời này vừa nói ra, những võ giả tán tu bên ngoài bắt đầu lớn tiếng tán dương Trương gia nhân nghĩa khí độ vân vân.
Dù sao đối với đại đa số thế lực võ lâm, những võ giả tán tu bọn họ đều là kẻ bị coi thường, giờ Trương gia vẫn nhớ tới bọn họ đã đủ rộng lượng rồi.
Thấy cảnh này, Trương Vạn Sơn cũng đè cảm giác bất an trong lòng xuống, vuốt vuốt chòm râu mỉm cười hài lòng.
Giờ Trương gia còn có uy thế như vậy, hắn đã hài lòng.
Có điều lúc này một giọng nói lại vang lên từ bên ngoài.
“Lão tổ Trương gia ngươi mở tiệc mừng thọ như vậy mà không mời ta. Lẽ nào coi thường Sở Hưu ta?”
Theo giọng nói truyền tới, đám người trực tiếp tránh ra một con đường. Sở Hưu mang theo gần trăm người dưới trướng trực tiếp tiến vào Trương gia. Những võ giả Quan Tây khác lao nhao né tránh, ánh mắt nhìn Sở Hưu đầy sợ hãi cùng kinh ngạc.
Kẻ tới bất thiện!
Lúc này trong lòng mọi người đều hiện lên bốn chữ đó!
Đám người Trương gia sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại tới gây sự vào lúc này.
Trước đó Trương gia tính toán Sở Hưu một lần, hai bên đã có thù oán sâu đậm, tình huống như vậy Trương gia làm sao lại mời Sở Hưu tới tham gia tiệc mừng thọ? Ai ngờ Sở Hưu không mời cũng tới.
Hơn nữa y còn mang theo nhiều người như vậy, dáng vẻ này còn là chúc thọ hay sao? Gây chuyện còn tạm được.
Trương Khôn Trạch cố nén cơn giận trong lòng, vừa định nói gì lại bị Trương Vạn Sơn giơ tay ngăn lại.
Nhìn Sở Hưu, Trương Vạn Sơn cười cười nói: “Sở đại nhân ngày bận trăm công ngàn việc, ta sợ làm trễ nải công vụ của Sở đại nhân nên mới không cho người tới báo, mong đại nhân thông cảm.
Nhưng nay đại nhân đã tới, vậy mời ngài ngồi. Hôm nay Sở đại nhân tới là vinh hạnh cho Trương gia ta, chúng ta cũng nhiệt liệt hoan nghênh.”
Thái độ của lão tổ Trương gia rất nhún nhường, khiến mọi người trợn tròn hai mắt, Trương Vạn Sơn dẫu sao cũng là người tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm Quan Tây, sao phải khúm núm như vậy?
Sở Hưu như cười như không nhìn Trương Vạn Sơn, hắn không quen biết gì với lão tổ Trương gia Trương Vạn Sơn, có điều giờ xem ra lão già này nhẫn nhịn giỏi hơn lão tổ Vệ gia nhiều.
Nhún nhường trước mặt mình như vậy, nếu mình còn động thủ, vậy sẽ thành mình bá đạo không nói lý.
Chỉ tiếc Trương Vạn Sơn vẫn không hiểu rõ tính cách của Sở Hưu, một khi Sở Hưu đã quyết định việc gì, y sẽ không dễ từ bỏ.
Sở Hưu cười cười nói: “Trương lão gia tử ngươi không mời ta, vậy ta chỉ có thể không mời mà tới. Có điều ta đến đây quá vội vã, không kịp chuẩn bị lễ vật gì quý giá cho Trương lão gia tử, mong lão gia tử ngươi thứ lỗi.”
Trương Vạn Sơn vội vàng xua tay nói: “Sở đại nhân khách khí, không cần như vậy đâu.”
Sở Hưu sắc mặt nghiêm túc lắc đầu nói: “Đâu có được, đã là tiệc mừng thọ, vậy đương nhiên phải có quà mừng thọ rồi. Những người khác đều đưa tặng, Sở Hưu ta không tặng chẳng thành hẹp hòi hay sao?”
Nói xong, Sở Hưu ném hộp gấm trong tay sang phía Trương Vạn Sơn.
Trương Vạn Sơn vô thức tiếp lấy, mùi máu tươi mơ hồ tỏa ra từ trong hộp khiến Trương Vạn Sơn càng cảm thấy không đúng.
Mở hộp gấm ra, một cái đầu người chết không nhắm mắt hiện lên trước mặt Trương Vạn Sơn, khiến hắn đau đớn gầm lên một tiếng: “Đông Lai!”
Đối với những võ giả tuổi như Trương Vạn Sơn, con của hắn, cháu của hắn, thậm chí chắt của hắn cũng phải khoảng hơn trăm người, thứ gọi là huyết mạch tình thân thật ra đã sớm phai nhạt.
Trong số con cháu hắn, người duy nhất khiến Trương Vạn Sơn thật sự thương yêu chỉ có mình Trương Đông Lai, hắn cũng được bọn Trương Vạn Sơn cho là hy vọng tương lai của Trương gia, được bồi dưỡng từ nhỏ.
Thế nhưng giờ đầu Trương Đông Lai xuất hiện trước mắt Trương Vạn Sơn, cảm giác đau đớn đó còn nặng nề hơn con trai hắn qua đời.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười trêu tức: “Ai cũng nói Trương lão gia tử thương yêu nhất là cậu chắt trai này, nhưng kết quả ngày mừng thọ của ngươi sắp tới, vị cháu trai thương yêu nhất này lại không có mặt. Giờ ta cố ý đưa hắn tới cho ngươi, ngươi có vui không?”
“Sở Hưu! Trương gia ta và ngươi không đội trời chung!”
Trương Vạn Sơn gầm lên một tiếng, một thanh trường kiếm cổ kính bên tay rời vỏ, mang theo thế đao hùng hồn nặng nề ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Trước đó Trương Vạn Sơn thật sự không định động thủ với Sở Hưu. Vì thể diện nhất thời mà ra tay tử chiến với vị chưởng hình quan Quan Tây tân nhiệm này là chuyện rất không đáng giá.
Nhưng giờ Sở Hưu đưa đầu đứa cháu hắn yêu mến nhất đến, chuyện này cũng biểu lộ thái độ của Sở Hưu, không chết không thôi với Trương gia bọn họ.
Nếu đã vây, Trương Vạn Sơn còn nhẫn nhịn nỗi gì? Còn lui làm gì? Chẳng bằng buông tay đánh cược, tử chiến với Sở Hưu!
Những võ giả tại đây thấy cảnh này lập tức thối lui, ánh mắt sợ hãi.
Sở Hưu này quả thật hung ác tới bất thường, vừa diệt môn Vệ gia xong, giờ lại giết đến Trương gia. Y làm vậy là sao? Định tàn sát hết các thế lực võ lâm trên đất Quan Tây này à?
A Tỳ Ma Đao chém ra, ma khí ngập trời mang theo khí huyết sát đỏ thẫm ầm ầm bộc phát, va chạm với thế đao của Trương Vạn Sơn, tạo ra một luồng chấn động vô cùng cường đại.
Chỉ xét theo lực lượng đơn thuần, Trương Vạn Sơn này thậm chí còn mạnh hơn lão tổ Vệ gia.
Nói ra cũng thật nực cười, lão tổ Vệ gia bế quan tu luyện vài chục năm, muốn bảo tồn khí huyết kéo dài tuổi thọ, kết quả lực lượng còn không cường đại bằng Trương Vạn Sơn.
Chỉ có điều với lực chiến đấu hiện tại của Sở Hưu, lực lượng của Trương Vạn Sơn có mạnh hơn lão tổ Vệ gia đi nữa, giết hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sở Hưu cầm đao đứng đó, giọng nói lạnh lùng nói: “Trương gia âm mưu phản nghịch, tội đáng chém đầu. Tru di toàn tộc, gà chó không tha!”
Dứt lời, đám người Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy lập tức xuất thủ, mang theo thủ hạ đồng loạt xông tới.
Trương gia thân là đại tộc Quan Tây sánh ngang Vệ gia trước kia, trong tộc nhân số không ít, chừng hơn nghìn người.
Nhưng hơn nghìn người đó lại chẳng thể sánh nổi tinh nhuệ dưới trướng Sở Hưu.
Bất luận võ giả Quan Trung Hình Đường hay những người xuất thân sát thủ Thanh Long Hội như Nhạn Bất Quy và Đường Nha, năng lực chiến đấu đều mạnh hơn đệ tử Trương gia. Mặc dù nhân số chỉ bằng một phần mười đối phương nhưng khi thật sự giao thủ, kết quả lại hoàn toàn áp đảo. Chỉ vừa giao chiến, bên phía Trương gia đã chết tới vài chục người.
Lão tổ Trương gia hai mắt đỏ ngầu nhìn Sở Hưu, lạnh giọng nói: “Sở Hưu! Trương gia ta đã biểu thị mình nhượng bộ nhận thua rồi, vì sao ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Trương Vạn Sơn, ngươi mới bước chân vào giang hồ hay sao mà ngây thơ như vậy?
Nếu nhận thua xin lỗi hữu dụng thì còn cần đao kiếm với nắm đấm làm gì?
Hôm nay ta tha cho ngươi, tương lai những thế lực Quan Tây khác sẽ cho là Sở Hưu ta dễ ức hiếp, cho rằng có ra tay với Sở Hưu ta cũng chẳng phải trả giá bao nhiêu, cho nên to gan khiêu khích uy nghiêm của ta.
Trương gia ngươi sẽ thành ví dụ sống, để những người khác biết dám to gan khiêu khích Sở Hưu ta sẽ phải trả giá lớn đến mức nào!”
Giết hổ dọa khỉ