Côn Luân Ma Chủ

Chương 33. Báo thù




Lý gia giờ thật sự không dám gây chuyện, bọn họ chỉ sợ Sở gia nhân lúc này hủy diệt Lý gia, thậm chí ngày an táng Lý Chiêu cùng Lý Trung cũng cực kỳ kín tiếng.

Sau hơn mười ngày, bên Sở gia vẫn không có hành động gì, lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.

Trong đại sảnh, Lý Vân cùng Lý Thừa ngồi chính giữa, sắc mặt âm trầm, bầu không khí ngột ngạt căng thẳng.

Lý Chiêu đã chết, Lý Trung cũng đã chết, Sở gia lại coi như không xảy ra chuyện gì, không ra tay với bọn họ chẳng khác nào bố thí, nhưng Lý gia lại không nuốt nổi cơn tức này!

Đúng lúc này, một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi bước vào, hắn đi tới, thận trọng chắp tay với Lý Thừa cùng Lý Vân: “Đại ca, nhị ca.”

Lý Vân cau mày nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Lý Thừa trừng mắt với Lý Vân, gương mặt cố nặn ra một nụ cười nói: “A Trạch, đệ có chuyện gì à?”

Người trẻ tuổi kia cúi đầu nói: “Đại ca, nhị ca. Tam ca đã đi rồi, nhưng Lý gia ta không phải không có người, đệ cũng muốn làm việc cho Lý gia, đệ muốn dẫn dắt đội buôn Lý gia lên đường tới Yến Quốc lần nữa.”

Lý Vân nở nụ cười lạnh, Lý Thừa lại ấm giọng nói: “A Trạch, giờ đệ còn nhỏ tuổi, Lý gia có chúng ta chống đỡ là đủ rồi. Nhiệm vụ của đệ bây giờ là tu luyện, phải tăng cường tu vi lên đệ mới giúp được chúng ta.

Về đi, tu luyện cho tốt, yên tâm đi, Lý gia sẽ không đổ đâu.”

Lý Trạch há to miệng, đang định nói lúc Lý Chiêu mười tám mười chín tuổi cũng đã đẫn dắt đội buôn rồi, có điều lời ra đến miệng rồi hắn lại nuốt xuống, chỉ chắp tay với hai người rồi nói: “Vậy đại ca, nhị ca, đệ xin cáo lui.”

Sau khi Lý Trạch đi khỏi, Lý Vân mới khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Nó là cái thá gì, tưởng tam đệ chết rồi thì thay được chỗ tam đệ chắc? Lý gia tam hổ, cho dù tam đệ không còn cũng làm gì có chỗ cho nó!”

Trong Thông Châu Phủ khi nhắc tới thế hệ trẻ tuổi của Lý gia đều sẽ nói tới bọn Lý Chiêu - Lý gia tam hổ, nhưng trên thực tế gia chủ Lý gia cũng giống Sở Tông Quang, có bốn đứa con trai.

Chỉ có điều ba người Lý Chiêu là anh em cùng mẹ cùng cha, còn Lý Trạch tuổi tác nhỏ nhất lại do tiểu thiếp sinh thành, cho nên từ đầu đã bị ba người bọn họ bài xích.

Lý Thừa trừng mắt với Lý Vân nói: “Đừng nói nhảm nữa, dù thế nào A Trạch cũng là tứ đệ của chúng ta.”

Lý Vân cười lạnh nói: “Đệ không thừa nhận nó là tứ đệ của mình. Tam đệ mới chết được bao lâu, nó đã nhảy ra đòi quyền rồi, tưởng mình là ai cơ chứ!

Đại ca, chỉ sợ huynh luôn coi nó là huynh đệ, nó lại chẳng coi huynh là huynh đệ đâu.”

Lý Thừa khoát tay áo nói: “Không nói chuyện này nữa. Mối thù của tam đệ cùng Trung thúc, ý đệ ra sao?”

Nghe Lý Thừa nói vậy, gương mặt Lý Vân lập tức lộ vẻ dữ tợn nói: “Đương nhiên phải báo thù rồi!”

Lý Thừa trầm giọng nói: “Có điều muốn bào thù cũng không thể trực tiếp ra tay với Sở gia được. Với thực lực hiện tại của Lý gia, nếu báo thù Sở gia không khác gì châu chấu đá xe.”