Côn Luân Ma Chủ

Chương 329. Ngũ Khí Triều Nguyên




Máu tươi chảy dọc cánh tay Vệ Trường Lăng rơi xuống dưới đất, trên đầu hắn cũng toát mồ hôi lạnh.

Hắn thật sự không ngờ, chỉ hai võ giả Ngoại Cương cảnh mà thiếu chút nữa phế bỏ bản thân.

Vừa rồi chỉ cần chệch đi một chút, thôi, cánh tay của hắn đã bị đao của Đường Nha chém đứt.

Không nói hai lời Vệ Trường Lăng trực tiếp quay người bỏ trốn, chẳng buồn để ý tới chuyện mất mặt tuần sát sứ.

Tiếp tục đánh nữa, Vệ Trường Lăng cũng không dám cược liệu Đường Nha và Nhạn Bất Quy có giết hắn không, dù sao hắn cũng chỉ có một cái mạng.

Nhìn Vệ Trường Lăng đào tẩu, Nhạn Bất Quy cau mày, định đuổi theo, lại bị Đường Nha cản lại.

“Đừng đuổi theo, ta đã kiệt sức, chỉ mình ngươi không đuổi kịp hắn. Huống hồ trước mắt đại nhân còn không xuất quan, ngươi không định giết hắn đấy chứ?”

Nhạn Bất Quy am hiểu lực lượng, hắn cũng chỉ am hiểu lực lượng, Vệ Trường Lăng muốn chạy, Nhạn Bất Quy thật sự không đuổi kịp.

Huống hồ thân phận hiện tại của họ đã bất đồng, giờ họ giết Vệ Trường Lăng là phạm thượng, chí ít theo pháp luật của Quan Trung Hình Đường, bọn họ không chiếm lý.

Nghe Đường Nha nói vậy, Nhạn Bất Quy mới buông lỏng thanh trọng kiếm trong tay, chậm rãi buộc lại phía sau.

Đường Nha quay người lại nói với Quỷ Thủ Vương: “Ta thấy bọn Vệ gia này chắc sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.

Chúng ta bắt người cũng là tát vào mặt Vệ gia. Vệ Trường Lăng đến đây đòi người, chúng ta lại đánh hắn trọng thương, lại đánh lên mặt Vệ gia. Về tình về lý Vệ gia đều sẽ không nhịn.”

Quỷ Thủ Vương cười hắc hắc nói: “Không vội, đến lúc đó chắc đại nhân cũng xuất quan rồi. Ngươi cho rằng trước mặt đại nhân, Vệ gia còn nhảy nhót được sao?”

Đường Nha nhớ lại sát tính của Sở Hưu, không khỏi gật đầu.

Thật ra thanh danh của Sở Hưu ở bên ngoài còn lớn hơn so với Quan Trung Hình Đường, đặc biệt là tại Tế Châu Phủ của Đông Tề.

Nếu đổi lại là những thế lực võ lâm thực lực tương đương với Vệ gia, bọn họ thậm chí không có dũng khí khiêu chiến với Sở Hưu.

Nếu Vệ gia chịu chút giáo huấn, có lẽ họ sẽ thu liễm lại. Đáng tiếc một khi Sở Hưu chuẩn bị ra tay giáo huấn, rất có thể bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt, thậm chí có thể là tan cửa nát nhà.

Lúc này Sở Hưu không hề hay biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, gần một tháng bế quan này đã khiến Sở Hưu bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.

Cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên không khiến thực lực Sở Hưu tăng trưởng như từ Ngoại Cương cảnh tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không đến mức nghiêng trời lệch đất nhưng lại khiến lực lượng trong cơ thể Sở Hưu càng thêm cân đối, để ‘khí’ của y càng thêm hoàn mỹ.

Đã từng có tông sư võ đạo nói, thiên địa là một thế giới lớn, cơ thể con người là một thế giới nhỏ, tu luyện võ đạo chính là tu thân, ngộ đạo chính là ngộ thiên địa.

Tinh khí thần của Sở Hưu hợp nhất, ngũ hành lưu chuyển trong ngũ tạng, đầu đuôi tương liên, tạo thành một cân bằng vô cùng vi diệu.

Tổng lượng cương khí tăng lên đôi chút, không quá nhiều nhưng khi Sở Hưu xuất thủ, lực bộc phát, khả năng khống chế chân khí cùng tốc độ khôi phục chân khí đều mạnh hơn so với cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh không ít.

Sau khi bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu không lập tức xuất quan mà tiếp tục nghiên cứu Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Đáng tiếc cảnh giới thì đã đột phá nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật lại không hề tiến bộ. Xem ra bộ kỳ công này phải dựa vào thiên địa để đốn ngộ hoặc ngộ đạo trong thực chiến mới được.

Tác dụng chân chính của Thiên Tử Vọng Khí Thuật là vọng khí dự đoán, suy tính biến hóa của thiên địa. Trước đó Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra sơ hở của đối phương thật ra mới chỉ là đường nhỏ nhập môn thôi, chưa lên được cao.

Trong truyền thuyết khi tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới đại thành, một cơn gió nhẹ thổi qua người Sở Hưu cũng có thể nói rõ sau bao nhiêu giây, bao nhiêu chiếc lá trên thân cây sẽ rơi xuống, hạ xuống tại đâu. Khả năng suy tính nhân quả cực kỳ kinh người, cách biệt một trời một vực so với trình độ nhập môn hiện giờ của Sở Hưu.

Nhìn thấu sơ hở của đối phương chẳng qua là hy vọng đối thủ phạm sai lầm, như vậy chỉ có thể bị động Nếu đối thủ vô cùng tỉnh táo, khi xuất thủ không lưu lại chút kẽ hở nào, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu cũng coi như phế bỏ.

Trận lần trước giao thủ cùng Phong Vô Lãnh chỉ đơn thuần là may mắn. Tâm cảnh của Phong Vô Lãnh sơ hở quá lớn. Nếu đổi lại võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác, cho dù thực lực không mạnh bằng Phong Vô Lãnh nhưng tâm cảnh không có sơ hở, Sở Hưu cũng lành ít dữ nhiều.

Cho nên giờ Sở Hưu phải cố gắng tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới tiểu thành mới được, như thế mới có thể phát huy uy năng chân chính của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.

Bước ra khỏi nơi bế quán, động tĩnh của bên Sở Hưu lập tức khiến đám người Quỷ Thủ Vương chú ý.

“Chúc mừng đại nhân bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, thực lực lại tăng cường!” Bọn Quỷ Thủ Vương đều lên tiếng chúc mừng.

Sở Hưu khoát tay nói: “Không cần đa lễ, nãy là ai ra tay trong đường khẩu tuần sát sứ của ta?”

Trước đó mặc dù Sở Hưu đang bế quan, nhưng y không bế sinh tử huyền quan, khoảng cách lại gần như vậy, đương nhiên phát hiện động tĩnh bên ngoài.

Có điều Quỷ Thủ Vương cũng rất có chừng mực, nếu lúc đó hắn không tới gọi Sở Hưu xuất quan, vậy chứng tỏ cục diện vẫn trong khống chế, cho nên Sở Hưu không trực tiếp xuất quan mà phân tán một phần lực chú ý cảm thụ động tĩnh bên ngoài, đề phòng có biến cố gì, y còn kịp ra tay xử lý.

Có điều sau khi khí tức giao thủ truyền lại, Đường Nha liên thủ với Nhạn Bất Quy đánh lui kẻ địch, Sở Hưu cảm nhận thấy cho nên không nhúng tay mà tiếp tục bế quan.

Lúc này nếu Vệ Trường Lăng biết, không khéo hắn còn cười trộm.

Đây mới là Đường Nha liên thủ với Nhạn Bất Quy đánh bại hắn, không phải Sở Hưu đích thân ra tay. Bằng không một khi Sở Hưu ra khỏi gian phòng bế quan, vậy mọi chuyện chắc chắn bất thiện, chí ít Vệ Trường Lăng tuyệt đối không thể ra khỏi đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ.

Quỷ Thủ Vương thuật lại mọi chuyện cho Sở Hưu rồi hỏi: “Đại nhân, ta cảm thấy Vệ gia sẽ không bỏ qua, chuyện này nên xử lý ra sao?”

Sở Hưu khoát tay nói: “Đi phế bỏ tên Vệ Thần kia cho ta, cho hắn chút giáo huấn để sau này hắn giữ mồm giữ miệng vào.

Về phần Vệ gia ư, không phải để ý. Nếu Vệ gia dám ra tay lần nữa, ta cũng chẳng để ý cho Vệ gia biến mất tại Quan Tây, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

Quỷ Thủ Vương gật nhẹ đầu, hắn đoán không sai về tính cách Sở Hưu, vô cùng mạnh mẽ bá đạo, quả nhiên tới cuối kết quả vẫn là vậy.

Đương nhiên Sở Hưu có bá đạo thì bá đạo, tất cả đều dựa trên tiền đề hắn có thực lực tuyệt đối mới dám bá đạo. Lúc vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường, bất luận thái độ với Quan Tư Vũ hay với Ngụy Cửu Đoan đều hết sức cung kính.

Lúc này bên phía Vệ gia, khi Vệ Trường Lăng mang tin về Vệ gia, thuật lại mọi việc, Vệ Mặc Cù giận dữ ném tan chén trà trong tay quát lớn: “Ngu ngốc! Có chút chuyện cũng không làm được!”

Vệ Trường Lăng vẻ mặt như đưa đám: “Gia chủ, ta đâu có lưu thủ, tên Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy dưới trướng Sở Hưu quá biến thái, mặc dù chỉ mới Ngoại Cương cảnh nhưng đã có thực lực sánh vai với võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, hai người lại vây công, còn có nhiều võ giả Kiến Châu Phủ như vậy bao vây xung quanh, ta không phát huy được thực lực.”

Vì muốn mình bại có thể diện một chút, Vệ Trường Lăng trực tiếp phóng đại cục diện lúc đó mấy chục lần, còn nói như thể Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy gần bằng Sở Hưu ngày trước. ```

Vệ Mặc Cù nhíu mày, trực tiếp quay về hậu trạch nơi lão tổ Vệ gia bế quan.

Giờ xảy ra chuyện như vậy, Vệ Mặc Cù cũng không dám chắc, cần thương lượng một chút với lão tổ mới được.

Trong hậu trạch của Vệ gia, khi Lão tổ Vệ gia nghe xong chuyện này, lông mày hắn lập tức cau lại, thở dài một hơi nói: “Vệ gia ta định kín tiếng ẩn nhẫn, nhưng chuyện hôm nay dẫu sao cũng phải xuất thủ. Từ chuyện nhỏ gây loạn thành như vậy, Vệ gia ta cũng không thể nhượng bộ nữa.”

Vệ Mặc Cù gật đầu nói: “Vốn chỉ là một tiểu bối Vệ Thần nhục mạ Sở Hưu, kết quả thủ hạ của Sở Hưu kia lại quá mức bá đạo, thò tay ra ngoài khu vực của mình bắt hắn về Kiến Châu Phủ.

Giờ Vệ Trường Lăng qua cũng thất bại tan tác quay về, còn bị thủ hạ của Sở Hưu đánh trọng thương, oán thù này cũng đã rất lớn. Lúc này mà Vệ gia ta còn nhượng bộ sẽ càng mất mặt.”

Lão tổ Vệ gia đứng dậy nói: “Đi, tới gặp Ngụy Cửu Đoan với ta.”

Vệ Mặc Cù kinh ngạc: “Giờ Ngụy Cửu Đoan còn quản được Sở Hưu hay sao?”

Chuyện Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu đã sớm lan truyền khắp Quan Tây, ai cũng biết đại thế của Sở Hưu đã thành, thậm chí đủ để đứng ngang hàng với Ngụy Cửu Đoan.

Lão tổ Vệ gia thản nhiên nói: “Hắn không quản được cũng phải quản. Ta quen biết Ngụy Cửu Đoan nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính tình hắn.

Người này lòng dạ nhỏ nhen, tham lam vô độ, đặc biệt là ham mê quyền lực rất lớn.

Đổi lại là người khác gặp thuộc hạ như Sở Hưu, mình cũng sắp về hưu, chắc chắn sẽ không đối địch với hắn, kết thiện duyên chẳng phải tốt hơn ư?

Nhưng đổi thành Ngụy Cửu Đoan, cho dù hắn đã sắp về hưu cũng không thể tha thứ cho chuyên một thuộc hạ như Sở Hưu dám to gan khiêu chiến mình. Cho dù không có chúng ta, có lẽ Ngụy Cửu Đoan cũng đang nghĩ cách làm sao đối phó với tên Sở Hưu kia.

Giờ chúng ta tới cho hắn ít lợi lộc, lại cho hắn lý do. Ngụy Cửu Đoan sẽ không cự tuyệt, hắn cũng không có lý do cự tuyệt!”

Trong phân bộ Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, Ngụy Cửu Đoan ngồi trong thư phòng uống trà, sắc mặt phiền muộn.

Làm chưởng hình quan tới mức như hắn, không làm gì được tuần sát sứ dưới tay mình, có lẽ trong lịch sử bao năm của Quan Trung Hình Đường, hắn là kẻ đầu tiên cũng nên.

Có điều chính vì như vậy, Ngụy Cửu Đoan mới càng không cam tâm, hắn nhất định phải chèn ép Sở Hưu trước khi mình về hưu.

Về phần kết thiện duyên gì gì, Ngụy Cửu Đoan căn bản không hề nghĩ tới. Sau khi về hưu hắn định cầm hết gia sản bản thân rời khỏi Quan Trung Hình Đường, đi nơi khác dưỡng lão.

Những năm gần đây, do tính cách như vậy, Ngụy Cửu Đoan đắc tội không ít người. Trong số các chưởng hình quan, Ân Bá Thông là tử địch với hắn, Tiêu Tập cùng Sở Tư Ma cũng chẳng có quan hệ tốt cùng hắn, kể cả thủ hạ của hắn cũng không khác gì. Có lẽ trừ nghĩa tử Dương Lăng, những người khác đều không ưa hắn.

Hơn nữa càng gần lúc về hưu, hành động của Ngụy Cửu Đoan càng khiến Quan Tư Vũ không thích. Nếu hắn tiếp tục ở lại Quan Trung Hình Đường mới gọi là ngu ngốc.

Hợp mưu