Côn Luân Ma Chủ

Chương 300: Vết rách tâm cảnh




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------------------

Lời này của Sở Hưu khiến sắc mặt Đổng Tương Nghi Đổng Tương Nghi trở nên cực kỳ khó coi, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Sở Hưu lạnh lùng: “Ý của ta rất rõ ràng, Đổng Tương Nghi, mục đích của ngươi không đơn thuần. Giang Đông Ngũ Hiệp ư, những người khác có lẽ còn xứng với chữ hiệp này, nhưng ngươi thì không.”

Trình Bất Húy hành hiệp trượng nghĩa là vì thỏa mãn ước nguyện của mình, còn ngươi, lại chỉ trông ngóng hiệu quả và lợi ích mà thôi.

Đổng Tương Nghi ngươi xuất thân Cao Lăng Đổng gia, còn là trực hệ, chẳng qua khi tranh đoạt chức người thừa kế gia chủ cùng tuấn kiệt trẻ tuổi Đổng gia đời trước bị vu oan hãm hại, bị trong tộc trách phạt.

Ngươi tức giận trực tiếp rời khỏi Đổng gia, muốn tự gây dựng cơ nghiệp ở bên ngoài, muốn quang minh chính đại trở lại Đổng gia, muốn nói cho bọn họ biết lựa chọn của họ là sai.

Lúc đó ngươi gặp Trình Bất Húy, kết bái với họ, cùng họ hành hiệp trượng nghĩa, tạo dựng thanh danh lớn như vậy. Chẳng lẽ ngươi không muốn lợi dụng thanh danh đó làm chút chuyện hay sao?

Đám người Trình Bất Húy xuất thân dân dã, bọn họ càng hiểu rõ những đau xót trong lòng người giang hồ tầng chót. Còn ngươi thân là công tử thế gia, đào đâu ra nhiều cảm xúc như vậy?”

Lời của Sở Hưu làm toàn thân Đổng Tương Nghi lạnh buốt, khiến hắn bỗng có cảm giác bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Thật ra thân phận của hắn không phải bí mật gì lớn, hắn cũng không định che giấu.

Nhưng hôm nay những suy nghĩ trong lòng bị Sở Hưu nói ra công khai khiến Đổng Tương Nghi vô cùng kinh hãi. Những chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, sao Sở Hưu lại biết?

Đổng Tương Nghi hít sâu một hơi nói: “Vậy giờ ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói hết cho bọn đại ca, châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta? Có điều e rằng ngươi nghĩ sai mất rồi, huynh đệ chúng ta tương giao mấy năm, những lời đó của ngươi có nói toạc ra cũng vô ích cả thôi. Ta muốn xem xem bọn họ sẽ tin ta, hay tin kẻ tâm địa khó lường là ngươi?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ngươi nói sai rồi, giờ không phải ta châm ngòi ly gián bọn Trình Bất Húy mà là ngươi.

Đổng Tương Nghi, ngươi muốn mượn nhờ Giang Đông Ngũ Hiệp để giương danh giang hồ, khiến Giang Đông Ngũ Hiệp trở thành Đông Tề Ngũ Hiệp, thậm chí như Sở Cuồng Ca thành đại hiệp được toàn bộ giang hồ ca tụng, có vinh quang và thanh danh vô thượng.

Đến lúc đó ngươi có thể quang minh chính đại trở lại Đổng gia, thậm chí là người Đổng gia phải tự mình mời ngươi về.

Chỉ tiếc ngươi không phát hiện ư, tính toán này của ngươi sai rồi!

Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi là một chỉnh thể, người ngoài nhắc tới các ngươi chỉ nói Giang Đông Ngũ Hiệp, còn nói rõ hơn thì chỉ nhắc tới một người. Người đó chính là Trình Bất Húy lão đại của Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi, chứ không phải ngươi, Đổng Tương Nghi!

Nghĩ lại xem, dọc đường này các ngươi gặp bao người, bao chuyện? Tất cả đều do Trình Bất Húy ra mặt, hắn là người xây dựng Giang Đông Ngũ Hiệp, cũng là người thanh danh lớn nhất trong Giang Đông Ngũ Hiệp.

Tới cuối cùng, thế nhân sẽ chỉ biết tới Trình Bất Húy hắn, còn Đổng Tương Nghi ngươi cho dù thực lực có mạnh hơn cũng chỉ là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, là vật làm nền, chẳng khác gì ba kẻ kia cả!”

Lời nói của Sở Hưu như mũi đao nhọn, mỗi câu mỗi từ đều ghim sâu vào lồng ngực hắn, khiến hắn không thể không nhìn nhận lại những chuyện này.

Kết quả lại rất bi ai, hắn phát hiện những lời Sở Hưu nói đều là sự thật.

Người trên giang hồ chỉ biết Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ biết Trình Bất Húy.

Trên đường nếu báo danh tự, nếu Trình Bất Húy nói mình là Trình Bất Húy, vậy đối phương sẽ như rất ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra là Trình đại hiệp trong Giang Đông Ngũ Hiệp!”

Còn nếu Đổng Tương Nghi báo tên của mình, vậy đối phương chắc chắn sẽ vô cùng nghi hoặc. Nếu hắn nhắc tới Giang Đông Ngũ Hiệp đối phương mới có thể ồ một tiếng, biết hắn là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp.

Không sai, hắn chỉ là một trong.

Giang Đông Ngũ Hiệp là Trình Bất Húy, Trình Bất Húy mới là đại biểu cho Giang Đông Ngũ Hiệp, còn hắn chỉ là một trong, vì chỉ cần một người đại biểu là đủ, không cần người thứ hai!

Sở Hưu chậm rãi nói: “Đổng Tương Nghi, nghe nói khi xưa các ngươi kết nghĩa là học Tụ Nghĩa Trang?

Ngươi có nghĩ tới không, ngày trước năm người Tụ Nghĩa Trang kết nghĩa kim lan, trên giang hồ thanh danh vang rất xa, cũng là một câu chuyện lưu truyền mấy chục năm.

Nhưng ngươi cứ nghĩ kỹ hơn xem, ngày trước năm người tụ nghĩa tại Tụ Nghĩa Trang, bốn người còn lại tên là gì?

Không nghĩ ra đúng không? Ta tin không riêng gì ngươi không biết, toàn bộ giang hồ chín thành chín đều không biết. Bọn họ chỉ nhớ được có một người, đó chính là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Phúc Thủ Càn Khôn - Nhiếp Nhân Long!

Bất kể bao nhiêu người tụ nghĩa, chỉ có người đi tới sau cùng mới có thể giương danh giang hồ, thanh danh cũng chỉ đặt lên một người duy nhất mới có hiệu quả.

Chỉ cần có Trình Bất Húy, cả đời này ngươi cũng chẳng có ngày nổi danh!”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại Đông Tề ở lại tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, trong lòng đã vô cùng hỗn loạn.

Hắn biết Sở Hưu đang châm ngòi ly gián, muốn để năm người bọn họ có hiềm khích với nhau, muốn khiến họ lục đục. Chính diện y đánh không lại bọn họ cho nên mới định thi triển âm mưu quỷ kế như vậy.

Nhưng vấn đề là con ruồi không lọt được vào quả trứng không kẽ hở, trong lòng hắn có lỗ thủng, vậy cũng đừng trách Sở Hưu nhắm vào hắn.

Đổng Tương Nghi biết tất cả, hắn muốn mình nghĩ thoáng hơn, nhưng câu nói cuối cùng của Sở Hưu lại quẩn quanh bên tai hắn.

“Chỉ cần có Trình Bất Húy, cả đời này ngươi cũng chẳng có ngày nổi danh!”

Ngơ ngơ ngác ngác trở lại chỗ tập trung với mọi người, Trình Bất Húy thấy sắc mặt hắn có vẻ khó coi bèn hỏi: “Nhị đệ, đệ sao vậy?”

Đổng Tương Nghi cười khổ lắc đầu nói: “Không sao, do lâu không tắm rửa nên thấy không thoải mái thôi.”

Trình Bất Húy bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tên công tử thế gia nhà đệ cũng nên sửa cái thói quen ấy đi, chúng ta hành tẩu giang hồ, đừng quá quan trọng chuyện đó.”

Trình Bất Húy không biết thân phận chân chính của Đổng Tương Nghi, có điều hắn cũng đoán được Đổng Tương Nghi xuất thân thế gia. Điểm này chỉ nhìn biểu hiện thường ngày của Đổng Tương Nghi là thấy.

Chẳng qua Trình Bất Húy không hề để ý, mọi người đã kết bài, vậy cũng đã là huynh đệ, đã kết nghĩa kim lan thì không cần hỏi xuất thân, chỉ cần trong lòng mọi người có hai chữ hiệp nghĩa là được.

Chỉ có điều Trình Bất Húy không hề phát hiện, đêm hôm nay có hai người ngủ không ngon, một là Ngô Thiên Đông, một lại chính là Đổng Tương Nghi.

Sáng sớm hôm sau, Lã Đồng dậy sớm ra suối múc nước, đám người Trình Bất Húy cũng không mấy lo lắng.

Kiếm của Lã Đồng là nhanh nhất trong số bọn họ, thân pháp tốc độ cũng vậy. Cho nên cho dù hắn không đánh nổi Sở Hưu cũng không sợ Sở Hưu đánh lén.

Mang theo túi nước tới dòng suối, Lã Đồng mặt không biểu cảm múc nước.

Có điều đúng lúc này, tay cầm túi của hắn cứng đờ, khí thế vốn nội liễm đã lập tức bùng lên sát khí.

Bởi vì thông qua cái bóng trên mặt nước, hắn thấy được một người mặc áo đen, đầu đội mũ trùm thép đen, đeo mặt nạ sắt đang lẳng lặng đứng trên tán cây nhìn hắn.

Trang phục này Lã Đồng rất quen thuộc, bởi vì chính hắn từng ăn mặc như vậy, một lần mặc là hơn mười năm. Đồng thời hắn cũng vô số lần mơ thấy ác mộng, thấy những người đội mũ trùm sắt đen đeo mặt nạ sát dùng ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn hắn, muốn đem hắn về nơi mà hắn không bao giờ muốn trở lại.

“Đừng kích động, nói ra thì ta với ngươi cũng là đồng bệnh tương liên, đều là sát thủ phản bội Thanh Long Hội. Gặp mặt trước tiên đừng động binh đao, ôn chút chuyện được chứ?”

Sở Hưu tháo mũ trùm cùng mặt nạ ra, mỉm cười ấm áp nhìn Lã Đồng.

Giang Đông Ngũ Hiệp mỗi người có thân phận khác nhau, trong đó xuất thân của Lã Đồng là thú vị nhất, vì hắn cũng từng là sát thủ Thanh Long Hội.

Hơn nữa hắn không phải như bọn Quỷ Thủ Vương, theo trình tự bình thường, trả giá rất lớn mới được rời khỏi Thanh Long Hội. Hắn giống Sở Hưu, phản bội chạy trốn khỏi Thanh Long Hội.

Chỉ có điều lúc hắn phản bội thực lực không mạnh cho nên không bị truy sát với quy mô lớn, chỉ có người của một phân đà đuổi giết hắn.

Hơn nữa Thanh Long Hội cũng không ngờ một sát thủ hai tay dính đầy máu tươi lại trở thành một trong Giang Đông Ngũ Hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy. Cho nên qua bao năm rồi người của Thanh Long Hội đều không phát hiện ra Lã Đồng.

Lã Đồng mặt không biểu cảm nói: “Ngươi định lấy thân phận phản đồ Thanh Long Hội ra uy hiếp ta?

Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, những năm gần đây ta đã bố trí vô số phương án ứng đối chuyện đuổi giết của Thanh Long Hội, có thể sống yên ổn được tới hiện giờ cũng là may mắn lắm rồi.

Ngươi muốn nói cứ nói, đến lúc đó ta sẽ chủ động rời khỏi, không gây thêm phiền toái cho bọn đại ca. Ngươi đừng hòng dùng chuyện này uy hiếp ta!”

Sở Hưu như cười như không nhìn Lã Đồng, trên thực tế trong Giang Đông Ngũ Hiệp, Lã Đồng là người lỗ thủng nhỏ nhất.

Hắn là phản đồ của Thanh Long Hội, sát thủ của Thanh Long Hội không sợ chết, cho dù Sở Hưu có dùng cái chết uy hiếp hắn cũng vô dụng.

Hơn nữa Lã Đồng được Trình Bất Húy cứu, ban đầu lúc hắn bị sát thủ Thanh Long Hội truy sát sắp chết là Trình Bất Húy ra tay cứu giúp, còn không hỏi xuất thân của hắn.

Nhưng kể từ đó trở đi, Lã Đồng đã đi theo Trình Bất Húy, hắn nói gì Lã Đồng làm nấy, có thể nói là trung thành tới mức nguyện trả bằng cả tính mạng.

Một sát thủ Thanh Long Hội không biết hiệp nghĩa là gì, thậm chí tới giờ Lã Đồng còn không hiểu vì sao trong giang hồ mạnh được yếu thua này, Trình Bất Húy lại không hề để ý tới lợi ích bản thân, luôn giúp đỡ người khác như vậy.

Có điều những chuyện đó đều không quan trọng, vì Trình Bất Húy đã nói với hắn, thân là võ giả lòng phải mang hiệp nghĩa, vậy lòng hắn sẽ mang hiệp nghĩa.

Thân là võ giả phải trừ gian diệt ác, vậy hắn sẽ giơ thanh kiếm từng giết người vì lợi ích của mình về phía đám hung đồ ác tặc.

Lã Đồng không hiểu hiệp nghĩa, cũng không muốn hành hiệp trượng nghĩa. Hắn làm tất cả chỉ là vì Trình Bất Húy.

Cho nên đây là người không cách nào ly gián, cho dù lần quan hệ với Liễu Khanh Khanh hắn cũng không quan tâm, không thẹn với Ngô Thiên Đông, vì hắn chỉ để ý tới cảm thụ của mình Trình Bất Húy.

Chỉ có điều, người có tâm cảnh hoàn mỹ vốn không tồn tại, có lẽ có, nhưng như vậy người này sợ là đã thành thần thành thánh.

Lã Đồng không phải thánh nhân, hắn không sợ chết, không quan tâm tới hầu hết mọi thứ, nhưng Trình Bất Húy chính là lỗ thủng trong tâm cảnh của hắn!

Công tâm