Côn Luân Ma Chủ

Chương 3. Có cho ngươi cơ hội, ngươi cũng chẳng dùng được!




Lý gia chính là một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, gia sản rất lớn. Mỗi năm bọn họ đều có vài đội buôn mang theo rất nhiều võ giả đề phòng giặc cướp.

Lần này họ dám đi theo đường vắng tới Nguyên Bảo Trấn cũng bởi họ mang theo nhiều người, không e ngại lũ cướp ô hợp kia.

Mặc dù Lý Kinh là người làm của Lý gia nhưng hắn lại được tam công tử Lý gia để mặt tới, được điều vào đội buôn. Tuy hắn không phải quản sự nhưng cũng coi như trưởng một nhóm nhỏ.

Lúc này trong một gian khách sạn khác của Nguyên Bảo Trấn, Lý Kinh đi tới trước cửa một gian phòng, nghe tiếng chơi đùa ầm ĩ bên trong. Hắn gõ cửa một cái, một giọng nói lười biếng vang lên: “Vào đi.”

Đẩy cửa ra, trong phòng là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi mặc áo gấm đang vừa ôm vừa trêu chọc một cô gái trang điểm đậm đà, dáng vẻ quyến rũ. Trên mặt bàn có bày chút rượu thịt, hai quản sự đội buôn khác cũng đang ngồi bên tiếp đãi. Bên cạnh mỗi người đều là một cô gái nhan sắc bình bình.

Người trước mắt chính là thủ lĩnh đội buôn của Lý gia Lý Thông, là kẻ tham hoa háo sắc. Năng lực thực lực của hắn đều rất bình thường. Cứ nhìn dáng vẻ của hắn lúc này là đủ biết, tới nơi nhỏ như Nguyên Bảo Trấn cũng muốn hưởng thụ đầy đủ tửu sắc, thậm chí tới loại gái phong trần này cũng chẳng chối từ.

Tính cách như vậy mà cũng có thể trở thành thủ lĩnh đội buôn, tất cả đều là nhờ xuất thân của Lý Thông.

Mặc dù hắn chỉ là chi thứ của Lý gia, mặc dù tham hoa háo sắc, mặc dù năng lực kém cỏi, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể làm việc. Dù sao cũng tốt hơn đám rác rưởi việc thì không làm được chỉ giỏi phá.

Người phối hợp cùng hắn là hai quản sự có năng lực, cùng phụ trách quản lý đội buôn. Bao năm nay quả thật không xảy ra vấn đề gì. Cho nên địa vị của Lý Thông tại Lý gia ngược lại càng lúc càng cao.

Nhìn Lý Thông, ánh mắt Lý Kinh thoáng lộ vẻ không cam lòng cùng khinh thường.

Tới cái hạng này cũng có thể trở thành thủ lĩnh đội buôn. Hắn có tài ba hơn, tương lai có trở thành quản sự của Lý gia đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ là người làm, là nô bộc, là phải tới hầu hạ loại rác rưởi này.

Có điều tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng Lý Kinh vẫn cố rặn ra một nụ cười, chắp tay nói: “Xin chào thất gia.”

Lý Thông xếp thứ bảy trong cùng thế hệ, cho nên hạ nhân của Lý gia đều gọi hắn là thất gia.

Thấy Lý Kinh, Lý Thông mỉm cười khoát tay nói: “Lý Kinh à, tới đây tới đây. Ngồi xuống uống rượu đi. Để ta bảo chưởng quỹ gọi một cô nương lên. Đừng ghét bỏ, nơi thế này có gái là tốt lắm rồi, đợi sau khi về Thông Châu Phủ nhận khen thưởng ta sẽ mời các ngươi tới Túy Hoa Lâu hưởng thụ một phen.”

Tuy năng lực Lý Thông kém cỏi nhưng hắn không ngốc, biết nếu chỉ có mình hắn chắc chắn không quản lý nổi đội buôn này. Cho nên hắn luôn đối xử rất tốt với hai vị quản sự của đội buôn, khiến hai người chịu ơn với hắn.

Bình thường nếu đội buôn xảy ra vấn đề gì sẽ do hai quản sự lên tiếng trách móc, hắn thì đỡ lời. Cho nên ngược lại trong đội buôn uy tín của Lý Thông là cao nhất.

Mặc dù Lý Kinh giờ chỉ là một trưởng nhóm nhỏ nhưng được tam công tử để ý tới. Xét theo trong cùng thế hệ, mặc dù hắn là anh họ của tam công tử nhưng trên thực tế khi đứng trước mặt tam công tử hắn chẳng khác gì những quản sự kia, cho nên trước nay hắn vẫn luôn đối xử không tệ với Lý Kinh.

Gương mặt Lý Kinh lộ vẻ ấm ức nói: “Thất gia, vừa rồi tôi bị người ta cướp trên trấn, tôi đã nói mình là người của Lý gia rồi. Thế mà bọn chúng dám không nể mặt Lý gia.”

“Hả? Có chuyện gì vậy? Còn có kẻ dám cướp người của Lý gia ta?” Lý Thông lập tức cau mày.

Lý Kinh bèn thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện cho Lý Thông. Lý Thông nghe xong bèn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi yên tâm, chuyện này chưa xong đâu. Cho dù là người làm của Lý gia đi nữa, không phải ai cũng động vào được!”

Nói xong Lý Thông lập tức phái một hạ nhân của đội buôn đi thăm dò xem đối phương rốt cuộc là ai. Nguyên Bảo Trấn vốn không lớn, chuyện này rất dễ tra hỏi.

“Đa tạ Thất gia đã đứng ra giúp tiểu nhân!” Lý Kinh vội vàng cảm tạ.

Nhìn dáng vẻ cảm động tới rơi nước mắt của Lý Kinh, Lý Thông hài lòng gật đầu. Hắn giỏi nhất là thủ đoạn như vậy, chẳng bỏ mấy công sức mà thu mua được lòng người.

Nửa canh giờ sau hạ nhân kia mới trở về, nhỏ giọng nói: “Thất gia, đối phương là người của Sở gia.”

Nghe xong câu này, Lý Thông lập tức biến sắc. Hắn giả bộ già đời nói với Lý Kinh: “Lý Kinh à, đối phương là người của Sở gia, chuyện này có phần phiền phức.

Thông Châu Phủ có gia tộc lớn nhất, Thẩm gia xứng với ngôi đầu, gia chủ Thảm Mặc của Thẩm gia là đệ đệ song sinh của Lạc Vũ Kiếm - Thẩm Bạch đại đệ tử của đại phái Thương Lan Kiếm Tông tại Ngụy Quận.

Có quan hệ như vậy, cho dù Thẩm Mặc chỉ vừa đến tuổi gây dựng sự nghiệp đã tiếp nhận vị trí gia chủ, cho dù hắn muốn lập uy nên giết liền bảy trưởng lão Thẩm gia nhưng không ai dám nói một lời.

Sở gia kia hơn hai mươi năm trước mới tới Thông Châu Phủ, nhưng thực lực lão già gia chủ Sở gia Sở Tông Quang rất không đơn giản.

Hắn đã vượt qua cảnh giới Thối Thể cùng Ngưng Huyết, đạt tới mức khí huyết cùng gân cốt trong cơ thể hòa làm một thể, không còn tạp chất. Đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên như đứa trẻ mới sinh, mặc dù hơn năm mươi tuổi nhưng dáng vẻ hắn chỉ như mới bốn mươi.

Lúc lão gia chủ Lý gia ta còn tại thế cũng ngang với lão già Sở Tông Quang kia. Nhưng giờ lão gia chủ đã tạ thế. Mặc dù đại công tử, nhị công tử cùng tam công tử ai cũng là rồng phượng trong chốn người. Sau khi gia chủ qua đời ba người bọn họ hợp lực chống đỡ Lý gia. Người ngoài gọi bọn họ là Lý Gia Tam Hổ, nhưng vẫn kém hơn một chút so với Sở gia. Chuyện này đến đây thôi.”

Trong mắt Lý Kinh lộ rõ vẻ không cam lòng, nhưng hắn chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Lý Thông lại hỏi tiếp: “Bên Sở gia có ai tới vậy? Sao ta không nghe nói gần đây có đội buôn nào của Sở gia qua đây? Mà từ trước đến nay đội buôn của Sở gia đã bao giờ tới bên Nguyên Bảo Trấn này đâu?”

Hạ nhân kia trả lời: “Là nhị công tử Sở gia, Sở Hưu.”

Lý Thông nghe vậy sửng sốt, sau đó lại cười ha hả nói: “Hóa ra là tên rác rưởi kia. Lý Kinh, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ đứng ra giúp ngươi.”

Lý Kinh kinh ngạc nói: “Vị kia chẳng phải nhị công tử Sở gia à? Hắn đâu phải quản sự, chúng ta đâu đắc tội được?”

Lý Thông cười lạnh một tiếng nói: “Nếu là quản sự Sở gia ta còn chẳng dám trêu vào. Trong Sở gia cho dù là quản sự còn có chút thực quyền. Nhưng tên Sở Hưu này ấy à, ta đây thật sự không sợ hắn!

Đừng thấy hắn là nhị công tử Sở gia mà ngại. Hắn chỉ là con thứ, trong Sở gia lại chỉ là hạng bà nội không thương chú bác không yêu. Trên tay hắn chẳng có chút quyền lực gì, tính cách còn hèn nhát nhu nhược. Ngay cả quản sự Lý gia ta còn chẳng để loại đó trong mắt.

Nghe nói một năm trước hắn làm một việc ngu ngốc nên bị giáng chức tới hít bụi ở khu hầm mỏ Nam Sơn của Lý gia. Cái loại rác rưởi đó ấy à? Cho dù chúng ta có làm gì đi nữa hắn cũng chẳng dám nói với Sở Tông Quang. Khéo Sở Tông Quang còn trách phạt hắn nặng hơn.”

Nói xong, Lý Thông vung tay, dẫn người đi, định gây sự với Sở Hưu.

Lý Kinh đi theo sau đám người. Không biết vì sao trong lòng hắn lại có cảm giác bất an.

Lý Thông nói nhị công tử Sở gia tính cách nhu nhược chỉ là rác rưởi, nhưng lúc trước hắn cướp hộp báu của mình lại cực kỳ bá đạo, sắc mặt cực kỳ dữ tợn. Hai kẻ này có thật cùng là một người ư?

Trong khách sạn, Sở Hưu vuốt ve một thanh đoản đao rồi giấu nó trong tay áo. Trong đầu y không ngừng tưởng tượng mô phỏng cảnh tượng Tụ Lý Thanh Long, thế đao rời vỏ như thanh long rời biển.

Tụ Lý Thanh Long không quá mức phức tạp, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được muốn tu luyện môn võ công này tới đại thành không phải chuyện dễ dàng. Môn võ công này luyện tới cực hạn còn sâu xa hơn tưởng tượng của Sở Hưu.

Đúng lúc này, Sở Hưu chợt nghe dưới khách sạn vang lên mắng chửi ầm ĩ, hình như còn có người kêu tên mình.

Y bước xuống xem thì thấy đám hộ vệ của mình đang giằng co cùng một đám người. Thậm chí thị nữ Nguyệt Nhi nấp trong góc, không dám lên tiếng.

Thấy Sở Hưu đi xuống, Lý Thông cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi uy phong nhỉ. Dám cướp đồ của Lý gia ta cơ đấy? Nói ngươi biết, cho dù là hạ nhân của Lý gia ta cũng dễ ức hiếp nổi đâu!”

Hắn vừa nói xong câu này, đám hạ nhân Lý gia theo sau Lý Thông đều cực kỳ kích động. Rõ ràng hành động ra mặt đối chọi với nhị công tử Sở gia vì một người dưới như vậy đã khiến bọn họ cực kỳ cảm động.

Thấy vẻ mặt đám người dưới, ánh mắt Lý Thông lộ vẻ đắc ý. Thế nhưng hắn vẫn nói với giọng chính nghĩa: “Sở Hưu, mau đưa hộp báu ngươi cướp của Lý Kinh ra đây rồi nói xin lỗi đi. Chuyện này kết thúc ở đây. Dẫu sao Lý gia cùng Sở gia đều cùng trong tam đại gia tộc của Thông Châu Phủ, ta cũng không muốn làm mất hòa khí. Nếu không ngươi tự biết hậu quả rồi đấy!”

Sở Hưu ngẩng đầu nhìn tên Lý Thông này, trong trí nhớ của y đúng là có người như vậy. Chỉ có điều trước kia Sở Hưu thậm chí không được chào đón trong nội bộ Sở gia nói chi tới gia tộc khác.

Bất luận Lý gia hay Thẩm gia đều chỉ coi y như rác rưởi. Dẫu sao tương lai chắc chắn y không phải người thừa kế Sở gia, vậy việc gì phải để ý tới?

Điểm duy nhất Sở Hưu không hiểu là rốt cuộc trước đó mình sống uất ức tới mức nào mà một tên chi phụ của Lý gia cũng dám lớn lối với mình như vậy?

Nhìn Lý Thông, Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Nếu ta không đưa thì sao?”

Lý Thông cười lạnh một tiếng, đám hạ nhân Lý gia xông tới, khí thế hung hăng bao vây xung quanh.

Mặc dù bên cạnh Sở Hưu cũng có tới mười mấy người, nhưng với địa vị của y tại Sở gia, trong mười mấy người này chỉ có năm sáu người thật sự đạt tới Thối Thể cảnh, còn lại chỉ là người hầu phục vụ sinh hoạt thường ngày cho Sở Hưu.

Còn bên phe Lý gia là đội buôn. Những hạ nhân gia nhập đội buôn của Lý gia đều được luyện tập võ công quyền cước, tất cả đều là võ giả cảnh giới Thối Thể.

Lúc này một hạ nhân bên cạnh Lý Thông chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Thất gia bảo ngươi giao đồ ra nói xin lỗi là đã nể mặt ngươi lắm rồi! Nếu hôm nay đám người các ngươi đừng hòng rời Nguyên Bảo Trấn này!”

Người đứng ra chính là tâm phúc của Lý Thông, lúc này không ra vẻ trung thành thì đợi đến lúc nào?

Huống hồ Thất gia đã nói tên Sở Hưu này không hề có thực quyền ở Sở gia, thậm chí còn không bằng một quản sự. Vậy việc gì phải sợ?

Gương mặt Sở Hưu vẫn hết sức bình thản. Y chỉ lạnh nhạt nói: “Đừng hòng rời Nguyên Bảo Trấn? Ha ha.”

Một tiếng cười nhạt chế nhạo vang lên. Tên hạ nhân Lý gia kia đang định nói gì đó, đột nhiên tầm mắt hắn bị một ánh đao che kín!

Một đao vô cùng nhanh chóng như sấm sét lướt qua bầu trời. Đến lúc hắn nhận ra, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn không thôi. Một thanh đoản đao đã cắm sâu vào trong lồng ngực hắn. Tiếp đó Sở Hưu nhẹ nhàng rút thanh đao ra. Từng tia máu không ngừng chảy ra. Tên hạ nhân kia còn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mở to hai mắt, dần dần không còn hơi thở!

Mọi người ở đây không ai thấy Sở Hưu xuất đao ra sao, cũng không ai phát giác rốt cuộc Sở Hưu giấu thanh đao ở nơi nào.

Mãi tới lúc Nguyệt Nhi ở phía sau gào lên chói tai, đám người mới phản ứng lại. Tên Sở Hưu này lại dám giết người? Không nói hai lời đã đâm chết một người?

Lý Thông chỉ vào Sở Hưu, sắc mặt kinh hãi: “Ngươi… Ngươi dám…”

Hắn còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã rút xong thanh đoản đao khỏi ngực tên hạ nhân kia, chém thẳng về phía hắn.

Cảnh tượng này càng ngoài suy nghĩ đám người. Sở Hưu giết một hạ nhân của Lý gia thì cũng thôi, giờ còn muốn giết cả Lý Thông? Phải biết Lý Thông là quản sự của Lý gia, cũng là người trong chi thứ của Lý gia!

Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại xuất thủ với Lý Thông, cũng không ai kịp phản ứng.

Lý Thông muốn ngăn cản, nhưng lần này hắn chỉ định uy hiếp Sở Hưu, không cầm theo binh khí. Huống hồ hắn quen sống trong nhung lụa, không mấy khi chiến đấu thật sự. Cho dù có binh khí cũng không ngăn nổi.

Chỉ có Lý Kinh bên cạnh hắn cắn răng, phản ứng lại nhanh nhất. Hắn ném con dao đang cầm về phía Sở Hưu, muốn ngăn cản thế đao của y. Nhưng con dao lại bị Sở Hưu chém bay, thế đao không hề thay đổi, đâm thẳng tới cổ Lý Thông.

Cảm nhận được lưỡi đao còn dính máu tươi trên cổ, lại nhớ tới dáng vẻ hung ác tàn nhẫn của Sở Hưu khi giết người vừa rồi, hai chân Lý Thông không khỏi run lên bần bật.

Nhìn Lý Thông, Sở Hưu nói với giọng rất bình thản: “Hạng như ngươi mà dám tới gây sự với ta? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào!

Sở Hưu ta cho dù không được chào đón ở Sở gia thì vẫn là nhị công tử của Sở gia. Sở Tông Quang là cha ruột của ta, còn ngươi là cái thá gì? Một tên chi thứ mà thôi, địa vị cũng chẳng cao hơn quản sự bao nhiêu.

Ngươi kiếm đâu ra tự tin mà đòi đến đây gây sư? Ngươi có tin không? Giờ ta có giết ngươi ngay tại đây, sau này cùng lắm chỉ bị phạt cấm túc, quỳ trong từ đường mà thôi!”

Lý Thông lại càng run rẩy kịch liệt. Lúc trước hắn chỉ nghĩ Sở Hưu hèn nhát dễ bắt nạt, lại không nhớ tới chênh lệch thân phận hai bên.

Hắn chỉ là người của chi thứ, Sở Hưu giết hắn sẽ gây ra đại họa. Nhưng thế thì sao? Dẫu sao hắn vẫn là con trai ruột của gia chủ Sở gia Sở Tông Quang. Chẳng lẽ Lý gia có thể vì hắn mà đòi kẻ giết người đền mạng ư?

Tới giờ Lý Thông mới biết rốt cuộc mình làm một việc ngu xuẩn tới mức nào.

Sở Hưu từ từ nhấc thanh đoản đao khỏi cổ Lý Thông. Y đưa chuôi đao cho Lý Thông rồi thản nhiên nói: “Cầm lấy đao.”

Lý Thông sửng sốt, không biết Sở Hưu có ý gì.

“Ta nói, cầm lấy đao.”

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Sở Hưu, lúc này Lý Thông mới run run rẩy rẩy cầm lấy thanh đoản đao.

Sở Hưu cầm thân đao, đưa lên ngực mình, ánh mắt trừng trừng nhìn Lý Thông: “Chẳng phải vừa rồi ngươi định gây sự với ta ư? Giờ đao trong tay ngươi rồi đấy, ta cho ngươi một cơ hội giết ta.”

Lý Thông vội vàng lắc đầu. Đùa cái gì vậy? Sở Hưu giết hắn không cần đền mạng, nhưng hắn mà giết Sở Hưu không chỉ phải đền mạng, thậm chí cả trên dưới lớn bé già trẻ nhà hắn đều phải đền mạng!

Sở Hưu bước một bước tới, ép sát mũi đao vào ngực mình, nói với giọng vô cùng âm trầm: “Ta nói, ngươi giết ta đi!”

Một tiếng “Cạch” vang lên, đoản đao rơi xuống đất. Hai tay Lý Thông run lên lẩy bẩy không còn cầm nổi thanh đao.

Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ chế nhạo. Y xoa xoa gương mặt Lý Thông cười lạnh nói: “Rác rưởi! Cho ngươi cơ hội ngươi cũng chẳng dùng được! Đưa đao cho ngươi, ngươi cũng chẳng dám giết. Thế thì ai cho ngươi lá gan tới gây sự với ta?”

Đối mặt với hành động sỉ nhục này của Sở Hưu, nghe giọng điệu giễu cợt của y, Lý Thông vừa giận vừa hổ thẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng. Tuy nhiên hắn vẫn không dám trả lời.

Sở Hưu chỉ thẳng ra cửa khách sạn, lạnh nhạt nói: “Giờ cút ngay cho ta. Mang cả thi thể tên ngu ngốc kia đi, thu dọn cho sạch sẽ, đừng gây phiền hà gì cho chưởng quỹ khách sạn.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người lên lầu, đám hạ nhân Sở gia cùng Nguyệt Nhi sắc mặt ngây ngốc, đây là Sở Hưu ư?

Có điều hôm nay bọn họ đều đã bị dọa sợ, không dám suy nghĩ nhiều, lập tức theo Sở Hưu lên lầu.

Lúc này ngoài đường cạnh khách sạn, Lý Kinh tới cạnh Lý Thông, thận trọng nói: “Thất gia…”

Chẳng qua hắn còn chưa nói dứt lời đã bị Lý Thông đạp thẳng một cái, ngã lăn xuống mặt đất.

Gương mặt Lý Thông đỏ bừng vì tức giận nói: “Con mẹ ngươi! Chỉ vì tên ngu xuẩn nhà ngươi nên mới rước lấy nhiều chuyện như vậy. Ngươi chờ đó, lúc về Lý gia cho dù tam công tử có che chở ngươi đến đâu, ta cũng sẽ cho ngươi biết tay!”

Mọi người xung quanh lạnh lùng nhìn Lý Kinh nằm trên mặt đất sắc mặt đờ đẫn. Chỉ vì hắn nên hôm nay Lý Thông mới mất mặt như vậy, e rằng cuộc sống sắp tới của Lý Kính tại Lý gia sẽ chẳng hề dễ chịu