Cảm giác của Giang Đông Ngũ Hiệp về Thu Đông Mậu đều không tệ.
Theo bọn họ, Thu Đông Mậu làm người khiêm tốn lễ độ, lại chí tình chí hiếu, ngoại trừ thực lực bản thân hơi thấp, còn lại đều tốt hơn con trai cả của Thu Chấn Thanh là Thu Đông Ninh.
Trước đó trên đường tới Tế Châu Phủ bọn họ ở chung cũng khá hòa hợp, cho nên khi Thu Đông Mậu nhờ họ đưa tới Mạc Lưu Thành, bọn họ không hề do dự đáp ứng Thu Đông Mậu, bị hắn thúc giục cũng không hỏi lý do.
Lúc này Ngô Thiên Đông hỏi như vậy, những người khác cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Thu Đông Mậu.
Thấy mọi người nhìn mình, Thu Đông Mậu cũng không bối rối, thời gian dài như vậy, hắn đã sớm nghĩ cớ xong.
Thu Đông Mậu thở dài nói: “Thật ra khi Khương Văn Nguyên chết ta đã đoán ra nguyên nhân cái chết của gia phụ. Không phải do Khương Văn Nguyên giết chết mà do nội đấu trong hoàng thất Đông Tề.
Gia phụ thân là trường chủ Phi Mã Mục Trường, vô cùng quan trọng đối với Đông Tề, cho nên cả Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử đều muốn mời chào.
Chỉ có điều gia phụ rất coi trọng quy củ, Thái tử điện hạ là Thái tử, đương nhiên ông ấy cũng phải đứng về phía Thái tử.
Như vậy đương nhiên sẽ bị Nhị hoàng tử ghi thù, không chỉ phái người tới giết gia phụ còn mời tên Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường kia tới, đem mọi chuyện đổi trắng thành đen.
Tên Sở Hưu kia trước đó đã âm thầm tới điền trang, bí mật liên lạc với tham tướng Phương Trấn Kỳ của Long Kỵ Cấm Quân, còn Phương Trấn Kỳ kia là người của Nhị hoàng tử!
Chuyện sau đó mọi người cũng biết rồi đó, dưới âm mưu quỷ kế của Nhị hoàng tử, An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên bị giết chết, Thái tử điện hạ bị bệ hạ trách cứ, nghiêm lệnh bắt bế quan, kẻ thật sự được lợi chỉ có Nhị hoàng tử cùng tên Sở Hưu kia.
Chư vị cũng biết thanh danh của An Nhạc Vương rồi mà, là người hiền lành chiêu hiền đãi sĩ như vậy, sao lại làm chuyện cấu kết với Ma đạo sát hại gia phụ cho được? Cho nên tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi.
Giờ An Nhạc Vương đã chết, thái tử điện hạ cũng bị phạt nặng, ta lo thủ hạ của Nhị hoàng tử sẽ cấu kết với tên Sở Hưu kia ra tay với ta, cho nên ta mới vội vàng muốn tới Mạc Lưu Thành như vậy.
Nơi đó là đất phong của Thái tử điện hạ, có đông đảo cao thủ dưới trướng Thái tử điện hạ bảo hộ, bất luận Nhị hoàng tử hay Sở Hưu đều không dám làm loạn.”
Thu Đông Mậu cũng thật là nhân tài, trong thời gian ngắn đã nghĩ cớ xong, còn hoàn toàn đảo ngược mọi chuyện.
Những lời hắn nói đều là sự thật nhưng lập trường đều được chỉnh sửa lại, cho nên có vẻ rất chân thực.
Hơn nữa liên tưởng tới những việc xảy ra trong thời gian vừa qua, Thu Đông Mậu nói cũng không sai, Thái tử đúng là bị phạt nặng, mà ngày đó Sở Hưu cũng tới điền trang gặp riêng Phương Trấn Kỳ, bọn họ đều đã thấy.
Còn Khương Văn Nguyên, thanh danh của hắn trong giới võ lâm Đông Tề quả thật không nhỏ, quan trọng nhất là danh tiếng chiêu hiền đãi sĩ của Khương Văn Nguyên rất lớn, chí ít với những võ giả tán tu, An Nhạc Vương là người đáng để đi theo.
Giang Đông Ngũ Hiệp cũng rất ngưỡng mộ thanh danh của Khương Văn Nguyên, nếu không phải bọn họ quyết chí hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn giúp nguy, không chừng bọn họ đã gia nhập dưới trướng vào Khương Văn Nguyên.
Lần này nghe nói Sở Hưu giết Khương Văn Nguyên, bọn họ càng thêm căm ghét y.
Chỉ có điều triều đình Đông Tề tuyên bố Khương Văn Nguyên cấu kết với Ma đạo, cho nên Sở Hưu giết Khương Văn Nguyên ngược lại là trừ hại cho võ lâm. Chuyện này khiến bọn họ còn không có cớ để mắng chửi Sở Hưu, giờ nghe Thu Đông Mậu nói, vậy tất cả đều là âm mưu của Nhị hoàng tử cùng Sở Hưu.
Giang Đông Ngũ Hiệp hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ tới mọi chuyện còn có ẩn tình như vậy, cái chết của Thu Chấn Thanh không ngờ còn liên quan tới nội đấu trong hoàng thất Đông Tề.
Bọn họ đều là tán tu, thực lực cũng không tệ, nhưng chưa từng thấy cục diện lớn, chuyện hoàng thất nội đấu như vậy bọn họ chỉ xem trong kịch, không ngờ mình lại gặp phải.
Trình Bất Húy thở dài nói: “Thu công tử xin nén bi thương, chỉ hận chúng ta không có bản lãnh, chẳng cách nào báo thù cho ân công.”
Theo lời của Thu Chấn Thanh, hung thủ chính là Nhị hoàng tử, nhưng chẳng lẽ bọn họ lại đi giết Nhị hoàng tử Đông Tề rồi để bị truy sát khắp nơi?
Huống hồ cho dù bọn họ có lòng cũng chẳng có thực lực.
Thu Đông Mậu hai mắt đỏ bừng lắc đầu nói: “Trình đại hiệp xin đừng để ý, Thái tử điện hạ là người quảng đại bao dung, tương lai khi Thái tử điện hạ đăng lâm đại bảo, chắc chắn người sẽ báo thù cho gia phụ.”
Trình Bất Húy gật nhẹ đầu, nhìn sắc trời rồi nói: “Đã không sớm nữa rồi, nếu ta nhớ không sai phía trước có một quán trọ, tới đó nghỉ ngơi đi.”
Thu Đông Mậu suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Mấy ngày trước hắn lên đường vội vã, chỉ sợ Sở Hưu tra tới đầu mình.
Có điều giờ nghe người qua đường nói hoàng thất Đông Tề đã kết thúc bản án, xác định Thu Chấn Thanh bị Khương Văn Nguyên giết chết, nếu vậy có phải hắn đã an toàn rồi không?
Hơn nữa mấy ngày nay vẫn không có ai đuổi theo, chuyện này khiến Thu Đông Mậu thở phào một hơi, cũng thấy nên nghỉ ngơi đôi chút.
Bọn Trình Bất Húy có thực lực cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh, đừng nói đi liền vài ngày, cho dù có chạy cả tháng cũng không thành vấn đề.
Nhưng Thu Đông Mậu chỉ có Ngưng Huyết, hơn nữa thực lực bản thân hắn cũng cực kỳ kém cỏi, đi đường mấy ngày như vậy đã khiến hắn không chịu nổi.
Theo đường lớn đi về phía trước, không tới một canh giờ sau bên rìa đường quả nhiên có một quán trọ không lớn.
Đám người Trình Bất Húy đẩy cửa bước vào, người không nhiều, chỉ có một số khách thương cũng tán tu đơn độc hành tẩu giang hồ.
Thấy bọn Trình Bất Húy đến, đám giang hồ trong quán trọ hai mắt sáng lên, có người chủ động tới chắp tay hành lễ nói: “Xin hỏi, người tới có phải Giang Đông Ngũ Hiệp không?”
Năm người Trình Bất Húy mỉm cười chắp tay nói: “Đúng vậy.”
Thu Đông Mậu phía sau hơi nhíu mày, hắn không muốn nhóm người mình để lộ hành tung, vạn nhất sau lưng có người truy tung bọn họ, vậy rất dễ biết tin từ miệng đám võ giả tán tu này.
Có điều giờ bọn Trình Bất Húy đã mở miệng, hắn cũng không ngăn cản được.
Mấy võ giả tán tu kia nghe vậy vui mừng nói: “Đã sớm nghe danh Giang Đông Ngũ Hiệp, hôm nay gặp mặt mới thấy năm vị tuấn kiệt quả thực bất phàm, thật sự là vinh hạnh lớn cho chúng ta.”
Đám người lập tức tâng bốc.
Năm người Trình Bất Húy không chỉ có danh tiếng tại đất Giang Đông, thanh danh tại Đông Tề cũng không nhỏ.
Hơn nữa năm người bọn họ có đặc điểm hết sức rõ ràng, rất dễ bị người ta nhận ra.
Đám võ giả tán tu này thậm chí còn chưa tới Tiên Thiên, nếu tới chào hỏi những cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh hay Ngũ Khí Triều Nguyên khác, không khéo người ta còn chẳng buồn để ý tới. Nhưng Trình Bất Húy cũng đều là tán tu, không có nhiều tật xấu như vậy, ngược lại thái độ hòa ái dễ gần, lần lượt chào hỏi mọi người.
Thấy thái độ này của bọn Trình Bất Húy, đám võ giả tán tu cũng âm thầm than thở, quả không hổ danh Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ riêng khí chất này đã khác xa đám võ giả khác.
Sau khi hàn huyên cùng những võ giả tại đây, Trình Bất Húy gọi một đống lớn đồ ăn, bảo chưởng quỹ quán trọ để cho mấy gian phòng loại tốt, chuẩn bị ăn uống nghỉ ngơi.
Có điều ngay lúc cơm nước xong xuôi, cánh cửa lớn quán trọ đột nhiên bị đẩy ra, một khí tức âm lãnh mang theo mùi máu tươi đột nhiên phiêu tán, khiến tất cả mọi người bên trong không rét mà run.
“Thu Đông Mậu, ngươi thật thú vị, cha ngươi thi thể chưa lạnh, giờ còn chưa hạ táng. Ngươi không ở lại thủ linh nhập táng cho hắn, còn tâm tư ngồi đây ăn uống như vậy sao?”
Một bóng người bước vào quán trọ, thân mặc áo đen như hòa cùng bóng đêm thành một thể, ngay cả trường đao bên hông hắn cũng có ma khí xoay chuyển, tỏa ra cảm giác chết chóc.
“Sở Hưu!”
Thu Đông Mậu kêu lên sợ hãi, đôi đũa trên tay rơi cạch xuống đất.
Mọi người xung quanh nghe thấy hai chữ Sở Hưu cũng không nhịn được run lên lẩy bẩy.
Hôm nay bọn họ không chỉ gặp được Giang Đông Ngũ Hiệp thanh danh vang vọng Đông Tề, mà còn thấy được Sở Hưu hung danh hiển hách khắp nơi, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà mấy vị này đều tới đây?
Hiện giờ Thần Binh Đại Hội mới qua chưa được bao lâu, những việc Sở Hưu làm tại Tế Châu Phủ vẫn còn lưu truyền tại Đông Tề, thậm chí nói khoa trương một chút thì tiếng tăm hắn tại Đông Tề còn lớn hơn ở Quan Trung.
Ngay khi thấy Sở Hưu, Trình Bất Húy lập tức rút thanh trọng kiếm phía sau ra, bốn người còn lại cũng lấy binh khí, sắc mặt cảnh giác nhìn Sở Hưu.
Nhìn Giang Đông Ngũ Hiệp, Sở Hưu thản nhiên nói: “Các ngươi có biết mình đang bao che cho ai không?
Hắn là kẻ ngay phụ thân mình cũng dám giết, muốn hại ca ca ruột của mình để thượng vị, tâm địa vô cùng tàn nhẫn.
Giờ bản án của Thu Chấn Thanh còn chưa kết thúc đâu. Mặc dù Thu Chấn Thanh chết trong tay Khương Văn Nguyên, nhưng cũng phải nhờ công của vị Thu công tử đang nấp phía sau các người đấy.
Giờ ta đại biểu cho Quan Trung Hình Đường cùng triều đình Đông Tề muốn bắt hắn về quy án. Các ngươi bao che cho hắn là định chống lại mệnh lệnh triều đình Đông Tề?”
Ngô Thiên Đông nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, chúng ta đã biết chân tướng mọi việc rồi. Mấy lý do nghe có vẻ đường đường chính chính kia của ngươi lừa được những người khác chứ đừng hòng lừa được chúng ta!”
Trình Bất Húy cũng trầm giọng nói “Sở Hưu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi hợp tác cùng Nhị hoàng tử đã lấy được nhiều thứ lắm rồi. An Nhạc Vương đã chết, Thái tử điện hạ cũng đã bị trách phạt, ngươi cũng cầm rất nhiều khen thưởng rồi.
Giờ Thu công tử đã không còn uy hiếp gì với các ngươi, hắn chỉ là người nối dõi cuối cùng của ân công mà thôi, chẳng lẽ các ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt hay sao?”
Nghe bốn người Trình Bất Húy nói như thật mà thực chất là giả, Sở Hưu nhướn mày nhìn về phía Thu Đông Mậu.
Chắc chắn tên này đã nói gì đó với Giang Đông Ngũ Hiệp, bằng không thái độ năm người này đã chẳng như vậy.
Thu Đông Mậu lúc này cũng chẳng hề sợ hãi nhìn lại Sở Hưu, hắn không sợ Sở Hưu nói thật mọi chuyện.
Vào trước là chủ, năm người Giang Đông Ngũ Hiệp liệu sẽ tưởng người vốn chung dụng rất hợp với họ là hắn, hay sẽ đi tin một kẻ tiếng xấu rành rành, còn từng có xung đột với họ như Sở Hưu? Việc này vốn chẳng cần phải nghĩ.
Hy vọng ngày sau các ngươi sẽ không hối hận!