Vừa rồi Sở Hưu đã thể hiện thực lực bá đạo khi giao thủ với Thẩm Bạch, cho dù là Hạ Hầu Vô Giang cũng không có lòng tin động thủ với Sở Hưu.
Đồng Khai Thái chỉ là tên điên chứ không phải kẻ ngốc, hắn có gan động thủ với Sở Hưu chỉ vì hắn còn có một chút cơ hội, một chút cơ hội giết chết Sở Hưu!
Vừa rồi Sở Hưu giao thủ với Thẩm Bạch, đại bộ phận mọi người chỉ thấy được thực lực Sở Hưu, lại không để ý thấy Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch như vậy không phải không thương tổn gì.
Đồng Khai Thái hành xử điên cuồng như vậy không chỉ vì hắn có thực lực mà do hắn có năng lực cảm giác vô cùng kinh người.
Xét tới thiên phú thì Đồng Khai Thái chỉ có thể coi là bình thường, nhưng năng lực cảm giác của hắn lại có thể giúp hắn trốn thoát khỏi tay đông đảo cường giả Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Thậm chí có thể nói nếu không có năng lực cảm giác đó, lúc ở Tây Sở hắn đã bị người của Long Hổ Sơn bắt lại trực tiếp lăng trì rồi.
Hơn nữa trong khi giao chiến năng lực cảm giác của Đồng Khai Thái cũng vô cùng hữu dụng. Hắn có thể phát hiện rất rõ rệt nhược điểm cùng sơ hở của đối phương, đây là một lợi thế cực lớn khi giao chiến.
Lúc này hắn dám ra tay với Sở Hưu đương nhiên là do nhận ra thương thế và tiêu hao trong cơ thể Sở Hưu, trận chiến này chưa hẳn hắn đã không thắng được.
Quan trọng nhất là bên kia còn có Hạ Hầu Vô Giang, chỉ cần Hạ Hầu Vô Giang giải quyết ba võ giả Ngoại Cương cảnh kia đi, bọn họ lấy hai địch một chẳng lẽ còn không thắng nổi mình Sở Hưu?
Tên điên không nghĩa là thằng ngốc. Đồng Khai Thái chỉ hành sử điên cuồng nhưng khi giao chiến tâm tư lại cực kỳ tỉ mỉ linh hoạt, đây cũng có thể coi là một loại thiên phú.
Ngay khi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh xuống, hai tay Đồng Khai Thái phát động, mười ngón tay phủ đầy ma khí hóa thành một cái lưới lớn, trực tiếp chọi cứng với Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.
Mặc dù lưới ma khí ầm ầm vỡ tan dưới thế ấn của Sở Hưu, nhưng hắn cũng ngăn được sức bật của Đại Kim Cương Luân Ấn. Tiếp đó một đòn Tu La Thủ đánh ra, trực tiếp bóp nát Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.
Vài chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn đánh xuống nhưng đều bị đường khẩu dùng cách tương tự phá vỡ.
Sở Hưu nhíu mày, ngón tay gõ vang, trong chớp mắt tiếng sấm vang dội nổ ra đinh tai nhức óc, lực lượng Phật âm tỏa khắp nơi.
Sở Hưu thi triển Ngoại Sư Tử Ấn, nhưng Đồng Khai Thái lại như đã sớm phòng bị, huyết khí ma khí của hắn đều bao phủ trong tay, dùng nội lực và khí huyết bản thân chống chọi Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu.
Mặc dù bị lực lượng cường đại đó đánh vào, hai lỗ tai hắn cũng chảy ra một tia máu tươi, nhưng phương thức vụng về đó của Đồng Khai Thái cũng ngăn được Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu, thậm chí không hề bị ảnh hưởng.
Vài chiêu liên tiếp qua đi, Sở Hưu lại đột nhiên cau mày, cảm thấy không vẻ không đúng.
Có vẻ y đã đoán ra ý đồ của tên Đồng Khai Thái này, hắn định làm mình tiêu hao đến chết!
Mặc dù trước đó Sở Hưu chỉ giao thủ thăm dò với Đồng Khai Thái, nhưng y có thể phát giác ra võ công của Đồng Khai Thái cũng nghiêng theo hướng tấn công, khi giao thủ chắc chắn sẽ không kém cỏi như vậy.
Còn giờ Đồng Khai Thái chặn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu cũng tốn sức như vậy, còn cần dùng phương pháp ngốc nhất ngăn cản Ngoại Sư Tử Ấn của mình. Hắn làm vậy chỉ có một mục đích, tiêu hao nội lực và lực lượng của Sở Hưu!
Đồng Khai Thái giao thủ với Sở Hưu như vậy, thật ra kẻ tiêu hao nhiều hơn lại là chính hắn.
Nhưng trước đó Sở Hưu đã giao thủ với Thẩm Bạch, di chứng lưu lại không tiêu trừ được nhanh như vậy. Cho dù có Lưu Ly Kim Ti Cổ cũng phải mất một ngày, cho nên tiếp tục đánh như vậy kẻ chịu thiệt sẽ là Sở Hưu.
Nhìn Đồng Khai Thái, Sở Hưu vừa giao thủ vừa cười lạnh nói: “Ta thật không ngờ đấy. Thế nhân đều nói Đồng Khai Thái ngươi hành xử điên cuồng, chẳng khác gì kẻ điên. Thế nhưng trên thực tế ngươi lại là người gian xảo nhất.”
Đồng Khai Thái sắc mặt không quan tâm nói: “Giết người cũng phải dựa vào đầu óc, nếu ta thật sự không có đầu óc chắc đám lỗ mũi trâu Thiên Sư Phủ đã chém cho trăm ngàn nhát rồi.
Sở Hưu, lần này tim ngươi nhất định sẽ thuộc về ta. Ta rất muốn móc nó ra xem bên trong rốt cuộc có thứ gì?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ngươi định dùng chiến thuật tiêu hao đợi Hạ Hầu Vô Giang quay lại giúp ngươi? Ý đồ không tệ, đáng tiếc lại chọn sai mục tiêu. Ngươi đánh giá quá cao Hạ Hầu Vô Giang, lại đánh giá quá thấp bọn Lạc Phi Hồng!”
Đồng Khai Thái không phải kẻ ngốc, dù hắn muốn Sở Hưu tiêu hao đến chết nhưng lại không định đồng quy vu tận cùng Sở Hưu tại đây. Cho nên hắn chỉ không ngừng khiến Sở Hưu tiêu hao, chờ khi Hạ Hầu Vô Giang giải quyết xong, hai người bọn họ liên hợp lại hạ sát thủ với Sở Hưu, sau đó cứ chia theo nhu cầu là được.
Có điều khi nhìn sáng phía Hạ Hầu Vô Giang, hắn lại không khỏi mắng một câu ngu ngốc.
Bên phía Đồng Khai Thái đã cố hết sức câu kéo Sở Hưu, nào ngờ Hạ Hầu Vô Giang ngươi lại như bánh xe tuột xích, đúng là mất hết mặt mũi.
Ba chọi một, mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng vẫn bị ba người Lạc Phi Hồng áp đảo.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ có thể dùng tinh thần lực cưỡng ép điều khiển một võ giả chiến đấu cho mình, như điều khiển con rối.
Nhưng giờ trong ba người này, mặc dù thực lực cảnh giới Tạ Tiểu Lâu không bằng Hạ Hầu Vô Giang nhưng tâm chí của hắn vô cùng cứng cỏi, có thể dùng ý chí bản thân cứng rắn đối kháng với Ngự Thần Thuật.
Bên phía Lạc Phi Hồng càng như vậy, vị này thậm chí còn dám mưu phản gia tộc, mặc dù đây là chuyện trong tương lai.
Thậm chí ngay cả Mạc Thiên Lâm sau khi thiếu chút nữa bị Hạ Hầu Vô Giang sỉ nhục, tâm chí cũng cứng cỏi hơn trước nhiều, không dễ trúng chiêu như trước nữa.
Dưới sự liên thủ của ba người, tác dụng của Ngự Thần Thuật bị hạ xuống mức thấp nhất kết quả là hắn bị ba võ giả Ngoại Cương cảnh đuổi theo đánh.
Trong đó người xuất sắc nhất chính là Lạc Phi Hồng. Huyết thương Hồng Diên của nàng nghe nói phải dùng máu tươi của tông sư võ đạo cùng máu của rất nhiều chim chóc làm nhiên liệu, từ đó mới luyện được phôi thương, cuối cùng khi huyết thương Hồng Diên hình thành, nó bao hàm huyết khí cực kỳ nồng đậm, khi ra tay vô cùng mạnh mẽ. Tác dụng của Ngự Thần Thuật tới chỗ nàng là yếu nhất.
Cho nên sau khi hai bên giao thủ mười chiêu, Hạ Hầu Vô Giang thậm chí bắt đầu không địch nổi, từ từ lui lại phía sau.
Bị ba người liên thủ ép tới cực hạn, ánh mắt Hạ Hầu Vô Giang lóe lên ánh sáng lạnh băng.
Vừa rồi hắn không vận dụng sát chiêu trong Ngự Thần Thuật là vì sợ Lạc Phi Hồng bị thương.
Nhưng giờ cô nàng này chẳng hề để ý tới thể diện của mình, trực tiếp hạ tử thủ, vậy việc gì Hạ Hầu Vô Giang phải lưu thủ. Nếu thật sự bị ba người bọn họ liên thủ đánh bại, vậy mới gọi là mất mặt.
Thần quang vàng nhạt xung quanh Hạ Hầu Vô Giang bộc phát, đây là cương khí của hắn, không mạnh mẽ lắm, dù sao Hạ Hầu thị cũng chủ tu tinh thần lực.
Nhưng lúc này Hạ Hầu Vô Giang lại giơ hai tay kéo ngang, cương khí toàn thân như ngưng tụ thành dây đàn, tinh thần lực của bản thân lại tụ tập lại, kích thích dây đàn. Một âm thanh vang vọng chấn động tâm thần lập tức bùng lên!
Ngự Hồn Cầm âm!
Đây là một bí pháp trong Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị, dùng cương khí làm dây cung, dùng tinh thần lực làm tay, đàn một bản Trấn Hồn Khúc, trực tiếp công kích tinh thần lực đối phương.
Đại âm hi thanh, loại công kích có thể truyền thẳng vào tinh thần như vậy mới thật sự là bí thuật nguyên thần.
Ba người đối diện rên lên một tiếng, âm thanh vang vọng trong đầu khiến bọn họ đau đớn kịch liệt, không cách nào ra tay tiếp. Trong đoa Mạc Thiên Lâm tu vi kém một chút thậm chí phun một ngụm máu tươi tại chỗ.
Có điều lúc này Lạc Phi Hồng lại cố gắng chống cây huyết thương Hồng Diên đứng dậy, không hề để ý thương tổn trên thân thể, lực lượng khí huyết vô tận truyền vào thân thương, một thương đâm ra, Phượng Minh Triêu Thiên!
Người dùng đao dùng thương luôn là những võ giả mạnh mẽ hùng hồn trong võ đạo, hơn nữa Lạc Phi Hồng thân là nữ nhi nhưng lại sử dụng chiêu thức mạnh mẽ hùng hồn như vậy, quả thật rất hiếm thấy.
Thế thương của Lạc Phi Hồng không chút lưu thủ, nàng khó chịu với Hạ Hầu Vô Giang đã rất lâu rồi.
Đối phương suốt ngày bám lấy nàng, nói mấy câu ghê tởm kia thì cũng thôi, nhưng hắn lại còn định mê hoặc của Lạc gia, để Lạc gia thông gia với Hạ Hầu thị bọn họ. Đúng là nằm mơ nói mộng!”
Cho nên thế thương mà Lạc Phi Hồng đâm ra mang theo cơn thịnh nộ của nàng, mạnh mẽ hùng hồn, ánh thương máu phá không đánh tới. Hạ Hầu Vô Giang điểm ra một chỉ, Ngự Thần Ngưng Binh, không gì không phá!
Chiêu Ngự Thần Chỉ này cũng là một thức võ công trong Ngự Thần Thuật, dùng lực lượng bản thân làm môi giới, truyền tinh thần lực vào trong đó đạt tới mức ảnh hưởng tâm thần đối phương, thậm chí trực tiếp điều khiển đối phương.
Nhưng lúc này đối mặt với nhát thương đầy phẫn nộ của Lạc Phi Hồng, Ngự Thần Chỉ của Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp bị đánh nát, cùng lúc Lạc Phi Hồng cũng bị Ngự Thần Chỉ của Hạ Hầu Vô Giang đâm vào, ngây ra trong nháy mắt.
Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng dễ dàng gì, đỡ một thương kinh diễm của Lạc Phi Hồng, hai tay hắn cũng không khỏi run rẩy. Nhưng sau đó Hạ Hầu Vô Giang không nói hai lời, trực tiếp quay người rời đi.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, không hiểu Hạ Hầu Vô Giang có ý gì?
Đương nhiên lúc này mọi người không thấy được nội phủ Hạ Hầu Vô Giang đã bị nhát thương của Lạc Phi Hồng làm cho chấn động tới mức khí huyết sôi trào. Nếu hắn không bỏ đi sợ rằng hộc máu đương trường, mất hết thể diện.
Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang vừa đi lại khiến Đồng Khai Thái thiếu chút nữa hộc máu.
Bên này ta còn đang chống đỡ Sở Hưu, sao bên kia ngươi lại bỏ trốn? Có ai lừa đảo như ngươi không?
Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta nói mà, ngươi quá coi thường Lạc Phi Hồng, cũng đánh giá quá cao Hạ Hầu Vô Giang.”
Sở Hưu không có lòng tin về Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hắn cũng không hiểu rõ thực lực hai người, nhưng y có lòng tin đối với Lạc Phi Hồng.
Tương lai Lạc Phi Hồng sẽ có thành tựu rất lớn, cũng có thể hiểu thực lực chân chính của Lạc Phi Hồng rốt cuộc ra sao.
“Hạ Hầu Vô Giang đi rồi, ngươi ở lại đây đi!”
Sở Hưu mặc dù có thương thế trong người nhưng ánh mắt y vẫn bùng lên sát cơ. Trí Quyền Ấn ầm ầm đánh ra, giam cầm không gian, trời đất không đường!
Đồng Khai Thái đã muốn chết, vậy hôm nay cũng vừa hay cho y, giải quyết luôn vấn đề phiền phức này!
Thù thế nào, oán ra sao?