Côn Luân Ma Chủ

Chương 252. Bại!




Cảm giác vô cùng không cam lòng tràn ngập trong lòng Thẩm Bạch, hắn chỉ vừa bước bước đầu tiên vào giang hồ, chẳng lẽ đã chết yểu ngay rồi sao? Thẩm Bạch không cam tâm, sư phụ hắn cũng sẽ không cam tâm, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông cũng sẽ không cam tâm!

Trên lưng Thẩm Bạch gánh vác quá nhiều thứ, một mình mang cả thịnh suy của tông môn, với Thẩm Bạch đây là trách nhiệm nhưng cũng là áp lực.

Giờ đối mặt với thất bại, Thẩm Bạch ngược lại có thể lựa chọn chịu nhục cầu khẩn Tàng Kiếm Sơn Trang ra tay giúp đỡ, sống sót trở ra. Dù sao từ đầu Tàng Kiếm Sơn Trang đã không muốn trên lôi đài có quyết đấu sinh tử.

Nhưng vừa rồi chính Thẩm Bạch hắn đưa ra yêu cầu quyết chiến cùng Sở Hưu, giờ nếu hắn đổi ý, mặt mũi vứt đâu? Đây là chuyện Thẩm Bạch tuyệt đối không thể chấp nhận.

Dưới áp lực này, Thẩm Bạch đã không còn đường lui, cương khí toàn thân ngưng tụ trong tay phải, tay trái rạch qua tay phải. Cương khí sắc bén trực tiếp tạo thành một vết thương cực lớn trên cánh tay phải, máu tươi bắn ra không khuếch tán mà được cương khí điều khiển hóa thành một thanh trường kiếm hoàn toàn do máu tươi ngưng tụ thành.

Dùng máu ngưng kiếm!

Chiêu thức này không phải công pháp của Thương Lan Kiếm Tông, là tà công trên người một võ giả ma đạo bị tiền bối của Thương Lan Kiếm Tông giết chết.

Dùng cương khí điều khiển, lấy máu bản thân hóa kiếm, có thể nói vô cùng tà ác quái dị.

Nhưng môn công pháp này bản đầy đủ vốn nên phối hợp với một võ công có thể hấp thu lực lượng khí huyết của đối thủ, như vậy sau khi giết chết đối thủ còn có thể khôi phục lại một chút.

Còn giờ Thẩm Bạch vận dụng chiêu này hoàn toàn là liều mạng.

Thân là đệ tử đại phái, ai cũng phải học một hai tuyệt chiêu cuối cùng để liều mạng hoặc chạy trốn.

Với tính cách của Thẩm Bạch, đương nhiên hắn không chọn bỏ trốn, cho nên hắn lựa chọn tà pháp dùng máu hóa kiếm liều mạng này.

Công pháp Ma đạo mặc dù tà ác quái dị, nhiều tác dụng phụ, nhưng uy năng lại cực kỳ mạnh mẽ.

Cương khí bao bọc lấy huyết kiếm, toàn bộ cánh tay phải Thẩm Bạch đều bị máu tươi nhuộm đỏ, kết hợp với gương mặt tái nhợt của hắn, càng thêm kỳ dị!

Sở Hưu mặt không đổi sắc, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn, kim quang chói mắt bùng lên trên tay Sở Hưu, tôn y lên như một vị Hàng Ma Kim Cương của Phật môn, cảnh tượng này khiến mọi người quan chiến bó tay.

Bọn họ còn chưa quên cảnh tượng ma khí ngập trời của Sở Hưu, nếu không biết trước Sở Hưu là người Quan Trung Hình Đường, thậm chí còn là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, chắc đã có người muốn xuất thủ trừ ma vệ đạo rồi.

Còn trước đó Thẩm Bạch tung hoành kiếm khí, lúc giao chiến với Sở Hưu thật giống như một kiếm khách thiếu hiệp đại chiến với một ma đầu.

Thế nhưng giờ lại hoàn toàn ngược lại, Sở Hưu vận dụng công pháp Phật môn quang minh chính đại, giống như cao tăng Phật môn hàng ma tru tà. còn Thẩm Bạch lại dùng ma công tà ác quỷ dị.

Đại Kim Cương Luân Ấn đánh lên huyết kiếm của Thẩm Bạch, khí huyết nồng đậm lập tức bị Đại Kim Cương Luân Ấn đánh nát một nửa, nhưng huyết kiếm lại lập tức rút lấy một phần lực lượng khí huyết trong cơ thể Thẩm Bạch bổ sung, như không hề hao tổn gì, trực tiếp chém về phía Sở Hưu.

Chiêu dùng máu hóa kiếm này là ma công tuyệt kỹ cuối cùng của Thẩm Bạch, nếu dễ dàng bị Sở Hưu khắc chế như vậy chẳng bằng không tu luyện.

Có điều sau khi rút thêm một phần khí huyết, sắc mặt Thẩm Bạch càng trắng bệch, hao tổn khí huyết như vậy cho dù ván này hắn thắng cũng phải đại thương nguyên khí.

Đương nhiên quan trọng nhất là Sở Hưu sẽ không cho Thẩm Bạch cơ hội.

Ngay khi huyết kiếm tới trước người, Sở Hưu niết thành Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ ấn gõ lên, Phật âm như sấm dậy bùng lên, thậm chí chấn tới toàn bộ lôi đài rung chuyển.

Thẩm Bạch bị Ngoại Sư Tử Ấn đánh trúng đầu óc choáng váng, bên tai chỉ nghe tiếng Phật âm như sấm dậy, khiến thân thể hắn không ngừng lại một chút.

Chính một chút đó khiến cho khi hắn khôi phục thanh tỉnh, đối diện lại là hai mắt Sở Hưu, đôi mắt như vực sâu không đáy, không ngừng lôi kéo tinh thần Thẩm Bạch hãm sâu trong đó!

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!

Đối mặt với võ giả cùng cấp, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp không bá đạo như Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị nhưng giờ tâm cảnh Thẩm Bạch đã bị trọng thương, không còn tự tin cứng cỏi như lúc trước.

Quan trọng nhất là sau khi Thẩm Bạch vận dụng tà pháp huyết kiếm này, khí huyết bản thân hắn đã hao tổn rất nhiều. Khi đối mặt với võ giả khí huyết cường đại, uy lực của bí pháp tinh thần sẽ bị giảm sút, nhưng giờ đối mặt với Thẩm Bạch đã hao tổn khí huyết, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp lại tăng thêm ba thành.

Trong chớp mắt đó, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu điều khiển khiến tinh thần Thẩm Bạch như lâm vào vực sâu, không cách nào khống chế cương khí bản thân. Huyết kiếm trong cánh tay phải của hắn ầm ầm tiêu tán, máu tươi rải khắp lôi đài, tà pháp dùng máu hóa kiếm của hắn bị Sở Hưu tùy ý phá giải!

Ma công dùng máu hóa kiếm phản phệ lại khiến Thẩm Bạch tỉnh lại từ Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, nhưng lúc này sắc mặt hắn đã trắng bệch, không cách nào ngưng tụ ra thanh huyết kiếm thứ hai. Hơn nữa trước mặt hắn lại hiện lên một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn uy thế kinh người!

Thẩm Bạch vô thức vung tay muốn bộc phát kiếm khí phòng ngự, nhưng chút kiếm khí đó lại quá yếu ớt, bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh bay. tiếp đó hai tay Thẩm Bạch cũng bị đánh nát, vặn vẹo méo mó, trực tiếp đứt gãy.

Thấy cảnh này mọi người lắc đầu, thắng bại đã phân, Thẩm Bạch bại.

Trước đó khi Thẩm Bạch ra sân vô cùng bá đạo, vừa tới đã xuất một chiêu đánh trọng thương Bạch Vô Kỵ, thể hiện tu vi kinh người. Thật ra chỉ một kiếm trong Thần Binh Đại Hội đó đã đủ cho hắn dương danh giang hồ.

Hơn nữa trên lôi đài Thẩm Bạch còn thể hiện thực lực vô cùng kinh khủng, đặc biệt là Trầm Giang Nhất Kiếm, đủ khiến Thẩm Bạch có tư cách đứng lên mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng. Đáng tiếc, Thẩm Bạch chọn sai đối thủ khiến cho huy hoàng của hắn chỉ tồn tại chưa tới một canh giờ.

Đương nhiên sau lần Thần Binh Đại Hội này Thẩm Bạch cũng nổi danh giang hồ có điều lại nổi danh như một chiến tích của Sở Hưu, xuất hiện với thân phận một kẻ thất bại.

Đáng tiếc, Thương Lan Kiếm Tông khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một tuấn kiệt xứng đáng đứng trong nhóm đầu giang hồ, kết quả còn chưa vẻ vang được bao lâu đã bị người ta đánh bại.

Còn lúc này trên đài, Sở Hưu thi triển Đại Kim Cương Luân Ấn đánh bay Thẩm Bạch, thân hình không hề ngừng lại tiếp tục đuổi theo Thẩm Bạch, một chưởng đánh xuống, muốn hạ sát thủ!

Thù hận giữa y và Thẩm Bạch không cách nào chấm dứt. Mình đã giết đệ đệ hắn, huống hồ Thương Lan Kiếm Tông cũng tham gia truy sát mình, Sở Hưu không có ý định hòa giải gì với Thương Lan Kiếm Tông.

Đã vậy sao hắn không làm tới cùng, trực tiếp xử lý Thẩm Bạch tại đây?

Những người khác cũng biết tác phong của Sở Hưu, thấy y làm vậy không mấy ai ngạc nhiên.

Mặc dù đại đa số võ giả trên giang hồ làm việc gì cũng để lại chút đường lui, ngày sau còn dễ nói quy củ. Nhưng Sở Hưu giảng quy củ từ bao giờ?

Con gái yêu của Yến Hoài Nam chưởng môn Thần Vũ Môn hắn còn dám giết, đệ tử tinh anh đời trước của Kiếm Vương Thành hắn còn dám phế. Có gì mà Sở Hưu không dám làm? Cho nên giờ y muốn phế bỏ Thẩm Bạch, mọi người cũng đã quá quen rồi, ngược lại nếu Sở Hưu hạ thủ lưu tình, vậy bọn họ mới thấy lạ.

Lúc này thấy động tác của Sở Hưu, Trình Đình Phong bên cạnh lôi đài không khỏi nhíu mày.

Giờ Thẩm Bạch đã không còn năng lực phản kháng thế nhưng Sở Hưu vẫn định nặng tay, sát tính của người này thật quá nặng.

Mặc dù vùa rồi chính Thẩm Bạch đã nói với Sở Hưu, trên lôi đài sinh tử bất luận. Có điều sau khi chứng kiến Thẩm Bạch thi triển Trầm Giang Nhất Kiếm của Liễu Công Nguyên, Trình Đình Phong đã biết Thẩm Bạch này hẳn là hy vọng tương lai của Thương Lan Kiếm Tông.

Nếu hôm nay Thẩm Bạch chết tại đây, không ai dám chắc Liễu Công Nguyên sẽ không tới gây sự với Tàng Kiếm Sơn Trang. Mặc dù thanh danh Liễu Công Nguyên trên giang hồ không tệ, không phải người không chịu nói lý.

Nhưng vấn đề là ngay cả hy vọng cuối cùng để chấn hưng tông môn của bọn họ cũng bị người ta giết chết, người có nói lý cũng thành không nói lý.

Tàng Kiếm Sơn Trang không sợ Thương Lan Kiếm Tông, thậm chí không cần trang chủ xuất thủ, bản thân Trình Đình Phong đã chẳng sợ Liễu Công Nguyên.

Nhưng Liễu Công Nguyên là người tuổi thọ sắp cạn, chân trần không sợ mang giày, nếu đối phương giận chó đánh mèo lan sang Tàng Kiếm Sơn Trang, vậy cũng là một phiền toái.

Cho nên Trình Đình Phong đành thở dài nói: “Sở tiểu hữu, khoan dung độ lượng một chút, dừng tay đi.”

Sở Hưu nghe Trình Đình Phong nói vậy nhưng không hề có ý dừng tay, ngược lại càng tăng tốc lao về phía Thẩm Bạch.

Lần trước hắn muốn giết Yến Đình Đình nhưng lại bị Tiêu Bạch Vũ ngăn cản, đó là do TTiêu Bạch Vũ nợ ân tình của Yến Hoài Nam, nhất định phải bảo vệ Yến Đình Đình. Như vậy y có muốn giết cũng chẳng được, cho nên hắn nể mặt Tiêu Bạch Vũ.

Nhưng lần này đang trên lôi đài, trước đó cũng đã nói rõ trên lôi đài bất luận sinh tử. giờ thấy Thẩm Bạch bại trận ngươi lại đổi ý, vậy chẳng phải thiên vị Thẩm Bạch ư? Ngươi đường đường là tông sư võ đạo, chẳng lẽ không cần thể diện nữa? Tàng Kiếm Sơn Trang còn cần danh dự không?

Huống hồ lần này y đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tới đây, nếu Trình Đình Phong xử lý bất công, Quan Tư Vũ sẽ để mặc người nhà mình bị người ngoài khi dễ? Tàng Kiếm Sơn Trang sợ Thương Lan Kiếm Tông tới gây sự, chẳng lẽ không sợ Quan Trung Hình Đường tới tìm ngươi hỏi tội?

Nếu thật sự giảng đạo lý, Sở Hưu không hề sợ hãi, trước mặt mọi người chuyện này là y chiếm lý.

Cho nên Sở Hưu mặc kệ Trình Đình Phong, trực tiếp xuất chưởng về phía Thẩm Bạch, lần này y muốn kết thúc hoàn toàn nhân quả!

Thấy Sở Hưu coi hắn như không khí, Trình Đình Phong hừ lạnh một tiếng, một luồng kiếm chỉ bắn ra, trực tiếp lướt qua hư không, phát sau mà tới trước, hiện ra trước người Thẩm Bạch, không tấn công Sở Hưu mà bảo vệ Thẩm Bạch.

Nhưng Sở Hưu lại niết Trí Quyền Ấn, không gian xung quanh mặc ta thao túng!

Y bộc phát toàn bộ lực lượng cương khí lĩnh vực lôi kéo kiếm khí kia, mặc dù chỉ khiến kiếm khí hơi chếch đi một chút nhưng cũng đủ cho Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ của Sở Hưu đánh chính xác lên đan điền Thẩm Bạch!

Ta không khống chế nổi chính mình