Côn Luân Ma Chủ

Chương 2038. Ngoại truyện 1 - Năm trăm năm trước




Đông Tề, Giang Lâm Quận, nơi này gần với con sông lớn Lâm Dặc Giang nên được đặt tên như vậy.

Lâm Dặc Giang là đường thủy, có vô số thuyền buôn, thế gia đại phái, khách thương, nối liền không dứt.

Đúng lúc này, trên mặt nước xa xa bỗng lấp loáng tiếng ca.

“Lâm Dặc Giang, nước hòa biển lớn, nam nhi ra đời đã có cung đao!

Lên núi bắt được hổ Đông Sơn, xuống biển trừ giao chém ác long!

Dao sắc như sương nâng cung lớn, quát tháo đao binh trấn cửu giang.

Xin hỏi thiên hạ ai anh hùng? Chỉ đấng nam nhi cửu giang ta!”

Theo tiếng ca phóng khoáng đó, âm thanh càng lúc càng lớn, từng con thuyền lớn đen nhánh đi trên mặt sông, lá cờ đao kiếm đỏ máu treo trên cánh buồm, lướt sóng đi tới, thuyền bè xung quanh lao nhao nhường đường.

Trên một chiếc thuyền, một công tử nhà giàu trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi: “Đây là thuyền của ai? Sao dám làm vậy, chẳng lẽ là triều đình Đông Tề?”

Bên cạnh có người trong giang hồ giải thích: “Đây không phải thuyền của triều đình Đông Tề mà là truyền của liên minh Cửu Giang Thủy Lục.”

“Liên minh Cửu Giang Thủy Lục? Tại hạ mới vào giang hồ, hình như chưa từng nghe tới môn phái này ở Đông Tề.” Người trẻ tuổi kia vẻ mặt ngơ ngác.

Người giang hồ bên cạnh hắn giải thích: “Liên minh Cửu Giang Thủy Lục không phải môn phái võ lâm, nói thẳng ra nói là liên minh giặc nước.

Mấy năm trước, có người liên tiếp đánh bại tất cả giặc nước trên Lâm Dặc Giang và chín con sông phân nhánh khác, xây dựng liên minh Cửu Giang Thủy Lục. Người này chính là minh chủ của liên minh Cửu Giang Thủy Lục hiện giờ, là lão đại của toàn bộ giặc nước của bảy quận phía bắc, Lục Giang Hà!”

Người trẻ tuổi kia kinh ngạc nói: “Nghe thì uy phong đấy, nhưng chẳng phải vẫn là giặc nước à, sao không ai tiêu diệt bọn chúng? Hơn nữa các ngươi có vẻ rất sợ hắn?”

Người giang hồ kia cười nói: “Giặc nước là giặc nước, nhưng trước đó Lâm Dặc Giang cực kỳ lộn xộn, sau khi hắn đến chỉnh đốn lại đám giặc nước lớn lớn nhỏ nhỏ trên sông, ngược lại có quy củ hơn.

Mà người này còn có nguyên tắc riêng của mình, lúc bình thường không cướp của khách thương và người bình thường. Cung đao của nam nhi Cửu Giang cũng không ra tay với kẻ yếu.

Khách thương lương thiện thì hắn cũng không cướp, theo lời hắn có thể kiếm tiền là bản lãnh, tiền của bất cứ ai cũng không phải là gió thổi tới. Cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng phải cướp của những kẻ giàu có bất nhân.”

“Vậy hắn cướp của ai?”

“Cướp của đại phái giang hồ nắm giữ tài nguyên, nâng giá hàng!”

Công tử trẻ tuổi gật đầu: “Nói vậy, vị Lục minh chủ này cũng là hào kiệt.”

“Hào kiệt cái quái gì, chẳng qua là tên giặc nước cướp bóc mà thôi!”

Một võ giả áo đen cầm kiếm đi tới, hừ lạnh nói: “Tên Lục Giang Hà này gây họa cho Cửu Giang còn dám xưng là cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo? Đúng là trò cười!

Hắn chỉ là một tên cướp trên sông mà xứng thay trời hành đạo? Hôm nay các tông môn võ lâm ở bảy quận phía bắc liên thủ chính là để trừ bỏ tai họa này!”

Trên chiếc thuyền lầu màu đen, Lục Giang Hà nằm trên một cái ghế da hổ, miệng nhai lá bạc hà, tay đếm từng viên kim cương đỏ máu.

“Một viên Huyết Toản, hai viên Huyết Toàn, ba viên Huyết Toản... Mười bốn viên Huyết Toản, mẹ nó, điềm xấu.”

Nói đoạn, Lục Giang Hà trực tiếp ném một viên Huyết Toản giá trị liên thành xuống dưới nước.

Một lão già bên cạnh hắn trợn tròn hai mắt: “Lão đại nghe ta nói này, đây là Huyết Toản trị giá bằng một căn nhà trong Đại La Thiên đấy, ngươi cho ta đi, ném làm gì?”

Lục Giang Hà quay đầu lại, ngạo nghễ nói: “Ngươi thì biết gì? Loại người ăn cơm nhờ sông nước như chúng ta đương nhiên phải nhớ biếu xén cho Long vương gia gia, có vậy thì Long vương gia gia mới phù hộ chúng ta chứ.”

Đúng lúc này, phía xa từng con thuyền lớn đi tới, lớn nhỏ bất đồng, nhưng trên đó đều khắc rõ dấu hiệu của các đại phái.

Trên mỗi chiếc thuyền này đều có rất nhiều võ giả, đồng thời hô vang khẩu hiệu.

“Diệt trừ giặc nước Cửu Giang!’

“Tiêu diệt liên minh Cửu Giang Thủy Lục!”

“Bắt sống Lục Giang Hà, phế bỏ tu vi, diễu phố thị chúng!”

Lão già kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Giang Hà: “Long vương gia gia phù hộ chúng ta như vậy à?”

“Phì!”

Lục Giang Hà phun lá bạc hà trong miệng ra, hung hăng nói: “Hôm nay Long vương gia gia đi biển chơi rồi, phải dựa vào chính chúng ta.

Các huynh đệ, cầm vũ khí, xông lên cho ta!”

Trên con thuyền phía đối diện vang lên tiếng la hét.

“Lục Giang Hà! Mấy năm qua ngươi dẫn dắt lũ giặc nước Cửu Giang, không việc ác nào không làm, cướp bóc vô số, hôm nay là ngày chết của ngươi!

Nếu ngươi thức thời, giao ra những gì ngươi cướp được mấy năm nay, bằng không liên minh Cửu Giang Thủy Lục của ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”

Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Không việc ác nào không làm? Đơn giản là động vào lợi ích của đám đại phái các ngươi mà thôi.

Những thứ cướp được đều không còn nữa rồi, ta chia hết cho bách tính nghèo khổ rồi. Làm nghề của chúng ta thì làm gì có thứ nào giữ lại được qua một đêm.

À đúng rồi, chỗ Long vương gia gia vẫn còn một chút. Nếu muốn thì nhảy xuống nước tìm Long vương gia gia ấy!”

“Ngoan cố không chịu nói lý, ra tay cho ta!”

Sau khi dứt lời, trong con thuyền lớn của liên minh các đại phái, từng mũi tên khổng lồ bắn ra, cương khí bộc phát, vô số võ giả đạp nước đánh về phái liên minh Cửu Giang Thủy Lục.

Đồng thời võ giả của liên minh Cửu Giang Thủy Lục cũng hát vang bài ca phóng khoáng lao tới.

“Binh sĩ Cửu Giang bao dũng mãnh, hổ báo gặp ta cũng sợ than.

Bên sông uống cạn máu quân địch, kiếp này nhật quyệt rọi lòng gan!

Sinh tại giang hồ chết cũng đó, nghĩa khí đồng quy đạp Hoàng Tuyền.

Nếu tại Nại Hà không thấy mặt, mười tám năm sau lại tương phùng!

Đao kiếm, quyền cước, cương khí, xung phong.

Trong chiến trường rối loạn, mặt nước cũng bị chấn động cường đại tạo thành cơn sóng cao vài trượng, thuyền lầu bị phá tan thành từng mảnh.

Võ giả của liên minh Cửu Giang Thủy Lục am hiểu thủy tính, tác chiến trong nước thì chiến lực tăng gấp bội. Nhưng số lượng võ giả bên phía các đại phái lại cực kỳ đông đảo, trong thời gian ngắn, ngược lại bọn họ rơi vào hạ phong.

Xung quanh Lục Giang Hà cũng bị vài người bao vây.

Một võ giả kiếm tu, trường kiếm trong ta lấp lánh từng luồng phong mang, kiếm cương nở rộ như cánh sen, bao phủ toàn thân Lục Giang Hà.

Trường đao trong tay Lục Giang Hà bộc phát ra một luồng cương khí đỏ máu, lập tức ứng phó. Tuy triệt tiêu được lực lượng từ kiếm vừa rồi, nhưng trường đao trong tay hắn cũng vỡ tan thành hai nửa.

Một người trung niên mặc áo gấm xuất chưởng đánh về phía Lục Giang Hà, chưởng lực bao hàm cả càn khôn, kình lực cường đại bao phủ xung quanh hắn, khiến hắn không cách nào di chuyển.

Một quyền đánh tới, lực lượng khí huyết cường đại bộc phát, đẩy lùi đối phương.

Nhưng lúc này một lão già lại nhẹ nhàng giơ tay điểm ra. Chỉ trong chốc lát mà chỉ kình đá hóa thành vài trong luồng, phong tỏa các đại huyệt quanh người Lục Giang Hà, đánh cho hắn lùi lại từng bước một, không ngừng phun máu tươi.

Người trung niên áo gấm đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Lục Giang Hà, ngươi đã đường cùng rồi, nhận thua đi, liên minh Cửu Giang Thủy Lục của ngươi đã không còn.”

Lục Giang Hà ngẩng đầu, người dưới trướng hắn đã thất bại triệt để, tuy chưa tan tác bỏ chạy nhưng đã bắt đầu bị bao vây.

Lục Giang Hà phun ra một búng máu, hung ác nói: “Muốn ông đây nhận thua, nằm mơ đi!”

Ngay lúc các đại phái định ra tay, giữa thiên địa bỗng có một khí tức truyền xuống, áp lực cường đại, khiến cho mặt sông đang dậy sóng bỗng ổn định lại. Tất cả mọi người đang chém giết vô thức dừng tay.

Một bóng người đạp trên không bước tới, áo đen tóc đen lay động theo làn gió, gương mặt trông trẻ trung nhưng lại tựa Côn Luân nguy nga được đao tước rìu đục, mang khí chất khó lòng diễn tả.

Hắn cứ thế đứng trên không trung, nhìn mọi người bên dưới, chỉ vào Lục Giang Hà, lạnh nhạt nói: “Người này, ta giữ. Ta tên Độc Cô Duy Ngã.”

Bốn chữ Độc Cô Duy Ngã vừa nói xong, mọi người ở đây lập tức xôn xao.

Toàn bộ giang hồ có ai không biết cái tên này?

Giáo chủ Côn Luân Ma Giáo!

Đột ngột xuất hiện, thống nhất tông môn Ma đạo đang rối loạn, thành lập Côn Luân Ma Giáo trên đỉnh Côn Luân Sơn. Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã đứng trên đỉnh cao của giang hồ.

Người trung niên áo gấm kia nuốt nước miếng, chần chừ nói: “Độc Cô giáo chủ, người này là minh chủ của liên minh Cửu Giang Thủy Lục, lúc trước hắn từng cướp...”

“Ta nói rồi, người này, ta giữ.”

Người trung niên áo gấm còn đang định nói gì đó, nhưng ngay tiếp theo, Độc Cô Duy Ngã giơ chân đá xuống, toàn bộ Lâm Dặc Giang nổi lên gợn sóng cao tới trăm trượng.

Khoảnh khắc này Lâm Dặc Giang như bị lật ngược, nhưng quỷ dị là những gợn sóng chỉ nhắm vào đám võ giả trước mắt chứ không có giọt nào rơi lên bờ.

Thuyền bè vỡ vụn, võ giả của các đại phái cũng ướt sũng, không dám hoảng sợ hé một câu, lập tức bơi về bờ.

Độc Cô Duy Ngã quay đầu lại nhìn Lục Giang Hà: “Liên minh Cửu Giang Thủy Lục của ngươi đã bị phá hủy, chỉ cần thực lực của ngươi không bằng thế lực võ lâm của bảy quận phía Bắc, ngươi cũng không thể xây dựng lại được.

Theo ta lên Côn Luân, ta có thể khiến ngươi mạnh hơn.”

Con ngươi của Lục Giang Hà đảo một vòng: “Ngài là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo? Dù sao trước đây ta cũng là nhân vật có số má, lên Côn Luân Sơn chắc cũng được làm phó giáo chủ chứ?”

Độc Cô Duy Ngã khẽ nhíu mày, đạp mạnh xuống dưới, Lục Giang Hà lập tức rơi xuống nước, mặc cho hắn giãy dụa ra sao cũng vô dụng.

Mãi tới khi uống no nước hắn mới nổi lên được, thở hổn hển nói: ”Không làm phó giáo chủ! Không làm phó giáo chủ! Nghe nói Côn Luân Ma Giáo có Tứ Đại Ma Tôn, ta làm người thứ năm được không?”

Độc Cô Duy Ngã lại đạp mạnh xuống, Lục Giang Hà lại rơi xuống nước, uống thêm một đống nước sông.

Khi nổi lên lần nữa, hắn vừa nôn ra nước vừa lắc đầu nói: “Không làm Ma Tôn, không làm Ma Tôn. Giáo chủ ngài bảo ta làm gì, ta sẽ làm nấy.”

Độc Cô Duy Ngã hài lòng gật nhẹ đầu, xách Lục Giang Hà lên định đi khỏi.

Lục Giang Hà đột nhiên hỏi: “Giáo chủ, đám thuộc hạ của ta có thể gia nhập Côn Luân Ma Giáo không?”

Độc Cô Duy Ngã lạnh nhạt nói: “Lên Côn Luân Sơn, không có rác rưởi.”

Lục Giang Hà vỗ ngực ngạo nghễ nói: “Dưới trướng ta chỉ có nam nhi tốt, không có rác rưởi.!”

Thấy Độc Cô Duy Ngã gật nhẹ đầu, Lục Giang Hà cưới lớn gọi đám người bên dưới: “Thu dọn đồ đạc, từ nay trở đi không cần sống dưới nước nữa, đổi sang lên núi! Lên Côn Luân!”