Đối với Sở Hưu, cửu trọng thiên là một đỉnh cao mới, khoảng cách lớn tới mức so với bát trọng thiên trước đây chẳng khác nào một trời một vực.
Võ đạo vẫn là võ đạo lúc trước, nhưng bây giờ Sở Hưu sử dụng chúng, lại như được thăng hoa.
Dưới nhát đao Càn Khôn này, mọi thứ đều vỡ vụn, như long trời lở đất.
Nhưng hiển nhiên thực lực của Thẩm Thương Võ không chỉ có vậy.
Tư liệu của Sở Hưu về vị này rất ít, trước đó Sở Hưu cũng hỏi Thiên Hồn, nhưng kết quả vẫn là không biết.
Năm trăm năm trước Thẩm Thương Võ đã rất ít khi ra tay, có thể nói vị này ẩn nhẫn tới cực hạn, hắn nhẫn nhịn tới khi Độc Cô Duy Ngã rời khỏi hạ giới thì mới ra tay diệt trừ Côn Luân Ma Giáo.
Lúc này tuy hai chiêu của Thẩm Thương Võ mang kiếm ý ngút trời, uy lực cũng cực kỳ cường đại, nhưng Sở Hưu lại không thấy đối phương mạnh mẽ lắm, phải nói chỉ ngang võ giả cửu trọng thiên bình thường mà thôi. Thế này thì khác với Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ trong truyền thuyết quá nhiều, ít nhất Sở Hưu cảm thấy mình đã đánh giá cao đối phương.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Thương Võ lại xuất kiếm chém ra, toàn bộ thiên địa như hóa thành mông lung.
Chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy, giữa không trung, quy tắc đang chôn vùi, chỉ có một luồng kiếm khí tồn tại cả vạn cổ.
Nhát đao Càn Khôn của Sở Hưu có thể phá tan càn khôn, nhưng quy tắc phía trước đã bị chôn vùi, đao thế tới gần là trực tiếp bị ngăn cách, như chém phải hỗn độn vô biên.
Tiếng đao ngâm kiếm ngâm đan xen khắp nơi. Sở Hưu nhíu mày, bây giờ y đã hiểu rốt cuộc Thẩm Thương Võ tu luyện kiếm đạo gì.
Hỗn độn!
Hắn tu luyện lại là lực lượng hỗn độn!
Thiên địa chưa khai mở chính là hỗn độn, sinh tử hòa một thể, âm dương không phân biệt, bao dung tất cả mọi lực lượng nhưng cũng hủy diệt mọi lực lượng.
Tính kỹ ra thì Thẩm Thương Võ đã không phải tu luyện kiếm đạo đơn thuần mà là một loại võ đạo hoàn toàn mới.
Chẳng trách Thiên Hồn nói năm trăm năm trước kiếm đạo trong thiên hạ thì Cố Khuynh Thành chiếm sáu, Thẩm Thương Võ chiếm bốn.
Thẩm Thương Võ không chỉ thiếu thực lực mà còn thiếu chấp nhất, thiếu thái độ đối với kiếm đạo.
Tiếp đó Thẩm Thương Võ giơ tay niết kiếm ấn, khép ngón làm kiếm. Trường kiếm lại phân hóa trong tay hắn, nhưng lần này không hóa thành ngàn vạn mà hóa thành mười hai thanh kiếm lớn hỗn độn, cao tới trăm trượng, trực tiếp xuyên qua hư không, vát lên trời cao, cắm quanh người Sở Hưu.
Lực lượng hỗn độn bao dung tất cả mọi thứ, đương nhiên cũng bao gồm cả quy tắc không gian.
Dưới luồng lực lượng này, Sở Hưu không cách nào tìm được phương hướng của mười hai thanh kiếm, chỉ có thể để mặc đối phương phong tỏa xung quanh.
Mười hai thanh kiếm lớn như một kiếm trận khổng lồ, phong thỏa hư không, hấp thu sương mù hỗn độn bao phủ lấy Sở Hưu.
Dưới lực lượng này, tất cả quy tắc đều bị phong ấn, khu vực này như trở về thời sơ khai thượng cổ, không cách nào điều động bất cứ lực lượng quy tắc nào.
Đông đảo võ giả ở đây thấy Sở Hưu bị nhốt vào trong, như rơi xuống hạ phong, ai nấy lộ vẻ căng thẳng.
Bất luận trước kia bọn họ và Sở Hưu là địch hay bạn, nhưng bây giờ Sở Hưu là lãnh tụ của cả hai thế giới.
Trong thời điểm này, nếu Sở Hưu chết hay trọng thương sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với đoàn thể bọn họ.
Nhưng các võ giả Côn Luân Ma Giáo, thậm chí là Thiên Hồn, cũng cũng rất bình tĩnh.
Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ tuy rất mạnh, nhưng không thể khiến giáo chủ của mình lại chịu thiệt ở đây.
Thẩm Thương Võ cầm trường kiếm trong tay, kiếm khí sắc bén vô tận lượn lờ giữa không trung, hội tụ quanh người hắn.
Chiêu kiếm này như ngưng tụ tất cả sắc bén của binh khí trong chiến trường, hóa thành thanh kiếm lớn trăm trượng, trực tiếp chém về phía Sở Hưu đang bị bao vây.
Nhưng ngay sau đó, toàn bộ kiếm trận hỗn độn lại như bị phát nổ, một thân hình to lớn hiển hiện.
Đầu đội trời, chân đạp đất, Sở Hưu thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng lại có cảm giác khác với lúc bình thường.
Lúc này Sở Hưu có bộ dáng ba mặt bốn tay, đầu có ba mắt, khá giống Nguyên Thần.
Nguyên Thần là sinh linh hoàn mỹ mà Nguyên Thần Cung sáng tạo ra, còn bây giờ Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu đang thể hiện tướng mạo của Thái Cổ Ma Thần.
Trong ba mặt, một đen một trắng, đại biểu cho Ma Phật, đại diện cho âm dương.
Chính giữa là gương mặt Sở Hưu, đầu có ba mắt, cột sáng âm dương khổng lồ bắn ra, trực tiếp xuyên thủng kiếm khí kia!
“Rầm rầm rầm!”
Mỗi bước đi của Sở Hưu đều khiến toàn bộ khu vực rung chuyển, không khác gì động đất.
Bốn tay sau lưng kết ấn, nhưng lại tạo thành ấn pháp hoàn toàn bất đồng.
Thiên Địa Ma Bàn, Tạo Hóa Hồng Lô, Đại Nhật Như Lai, Vạn Ma Triều Bái.
Âm dương hỗn độn, Phật môn Tạo Hóa, đủ loại lực lượng xen lẫn vào nhau, đánh thẳng về phía Thẩm Thương Võ.
Từng thanh trường kiếm sắc bén hoàn toàn do thiên địa tạo thành hiển hiện xuất hiện hắn, bảo vệ bên cạnh hắn. Nhưng lực tấn công cùng bắt đầu phá vỡ từng tầng từng tầng một. Trên thân thể bị vá chằng chịt của hắn dính phải một luồng lực lượng âm dương, kết quả chỉ trong chớp mắt đã mất đi một mảng lớn, không khác gì pho tượng bị nứt vỡ, phủ đầy vết rạn.
Thực lực của đám cường giả năm trăm năm hồi sinh đúng là kinh người, lúc này thực lực của Thẩm Thương Võ hoàn toàn có thể đơn đả độc đấu với Đạo Tôn.
Nhưng đáng tiếc, thiếu hụt của bọn họ cũng cực kỳ rõ ràng, đó là bọn họ không thể bị thương.
Chỉ cần bị thương một chút thôi, thân thể sẽ rạn nứt quy mô lớn, sau đó không chèo chống được bao lâu.
Đối mặt với Thẩm Thương Võ, bên phía Sở Hưu đã ổn thỏa.
Còn những người khác cũng vậy.
Đổi đối thủ, hơn nữa ra tay toàn lực, đám người Đạo Tôn đã chiếm cứ thượng phong.
Không thể không nói, thực lực của Đạo Tôn đúng là thâm hậu.
Tất cả mọi người đều dốc toàn lực chém giết, nhưng Đạo Tôn lại có vẻ không chút hoang mang, đủ loại bí pháp vung về phía Chiến Vũ Ma Tôn như nước chảy, khiến toàn thân hắn chằng chịt đầy vết thương. Trong thời điểm này chỉ cần Đạo Tôn tìm đúng cơ hội, ra một đòn toàn lực là có thể phá hủy đối phương.
Bên phía Thế Tôn cũng vậy, hắn còn trầm ổn hơn Đạo Tôn, luôn giữ thế thủ, nhưng đấu pháp của Vô Tâm Ma Tôn lại khiến chính hắn bị phản ngược không nhỏ, có vẻ không tự gánh được.
Còn Mạnh Tinh Hà đối mặt với Hồng Liên Ma Tôn cũng chiếm thượng phong hoàn toàn.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hồng Liên Ma Tôn tuy quỷ dị, nhưng chỉ cần đề phòng Hồng Liên Nghiệp Hỏa của cô, những thứ khác không thành vấn đề.
Lão man vương đối mặt với Thiên Khốc Ma Tôn chiến lực yếu nhất, lúc này đã sắp giải quyết xong trận chiến.
Một cánh tay của Thiên Khốc Ma Tôn bị phá hủy, có vẻ cực kỳ thê thảm.
Còn Thiên Hồn và Cố Khuynh Thành vẫn đang giao chiến. Chuyện này khiến Sở Hưu thầm kinh ngạc, không biết rốt cuộc Thiên Hồn đã khôi phục thực lực chưa?
Tuy thực lực của Cố Khuynh Thành đúng là rất mạnh. Sau khi được Hoàng Tuyền Thiên hồi sinh hắn đã có chiến lực vượt qua đại đa số cửu trọng thiên, nhưng Thiên Hồn không nên kéo dài lâu như vậy mới đúng.