Mạnh Tinh Hà thân là cường giả cửu trọng thiên, tương tự chi phái Tinh Hà Tán Nhân cũng nghiên cứu trận pháp tới mức cực hạn, có nói Mạnh Tinh Hà là đệ nhất trận đạo đương thời cũng không đủ.
Thủ đoạn bày trận của hắn cũng cực kỳ lưu loát.
Các loại vật liệu biến hóa tổ hợp trong tay Mạnh Tinh Hà, tốc độ vẽ đạo văn nhanh tới mức nếu là người ngoài thì chỉ có thể linh tinh, nhưng tới tay Mạnh Tinh Hà lại cực kỳ trôi chảy tự nhiên.
Mạnh Tinh Hà nói bố trí một trận pháp phải mất một ngày, nhưng thực ra là hắn khiêm tốn, chỉ nửa ngày là xong.
Ngoài chỗ Thiên La Bảo Tự cần phải giải quyết, bố trí trận pháp ở Tây Sở và Bắc Yên chỉ như nước chảy thành sông.
Sở Hưu chỉ cần nói yêu cầu của mình cho hoàng thất, hoàng thất hai bên lập tức phái người tới bắt đầu phong tỏa vị trí này, thanh lý tất cả các thế lực tông môn xung quanh, hơn nữa còn phái người bảo hộ, không khác gì coi mệnh lệnh của Sở Hưu như thánh chỉ.
Thấy cảnh này, Mạnh Tinh Hà âm thầm thở dài một tiếng.
Chẳng trách Sở Hưu có thể đạt được khí vận hạ giới, hoàng thất ba nước đều coi Sở Hưu là chỗ dựa, Sở Hưu không nắm giữ khí vận hạ giới thì ai nắm?
Cho dù không có Sở Hưu, cho Mạnh Tinh Hà thời gian, hắn cũng không làm được tới mức như Sở Hưu.
Sau khi bố trí xong ba khu vực trận pháp này, Mạnh Tinh Hà lại căn cứ theo vị trí của ba trận pháp, tính toán ra vị trí trung tâm của ba nơi này.
Đó là nơi cuối cùng hội tụ tất cả lực lượng khí vận, cũng là nơi Sở Hưu sẽ bước vào cửu trọng thiên. Nhưng địa điểm của nơi này lại khiến Sở Hưu kinh ngạc.
Vì theo tính toán của Mạnh Tinh Hà, nơi đó là Thông Châu Phủ của Ngụy Quận, là ‘nhà cũ’ của Sở Hưu trong kiếp này.
Y bước vào thế giới này ở Thông Châu Phủ, hôm nay lại bước lên đỉnh phong cửu trọng thiên chính ở nơi đó. Chuyện này khiến Sở Hưu không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ mọi chuyện mà y trải qua đều là ý trời hay sao?
Y đi tới bước này, đều là do người khác bố trí ư?
Thấy Sở Hưu kinh ngạc như vậy, Mạnh Tinh Hà lấy làm lạ hỏi: “Sở giáo chủ, ngươi sao vậy? Chẳng lẽ Thông Châu Phủ có gì không đúng, khó xử lý à?”
Sở Hưu khôi phục tinh thần mỉm cười nói: “Không có, Thông Châu Phủ rất bình thường, chẳng qua nghĩ tới chuyện xưa mà thôi.”
Sở Hưu không nghi hoặc bao lâu, đối với y mà nói thì bất luận kiếp trước là ai, bất luận là phân hồn của ai, kiếp này y chỉ là Sở Hưu, cũng chỉ có thể là Sở Hưu.
Trong Thâu Châu Phủ có người quen của Sở Hưu năm xưa, nhưng Sở Hưu không định ôn chuyện, trực tiếp bố trí trận pháp ở Thương Mang Sơn bên ngoài Thông Châu Phủ, chuẩn bị bước vào cửu trọng thiên.
Khi Mạnh Tinh Hà bố trí xong trận pháp, hắn trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, có thể đi vào rồi, lát nữa ta sẽ khởi động trận pháp.
Chi phái Tinh Hà Tán Nhân chúng ta đã tính toán kỹ trận pháp ngưng tụ lực lượng khí vận, sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào.
Cho nên lát nữa nếu uy lực trận pháp ngưng tụ có vượt quá tưởng tượng thì Sở giáo chủ cũng không cần để ý. Nếu phản kháng khiến trận pháp vỡ vụn thì mọi thứ sẽ thất bại trong gang tác.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Mạnh Tinh Hà truyền lực lượng vào trận pháp, bắt đầu khởi động.
Giờ phút này thì Mạnh Tinh Hà không thể giở trò gì, hắn cũng không dám.
Tuy Thiên Hồn không phải Độc Cô Duy Ngã, nhưng hắn lại giả bộ làm Độc Cô Duy Ngã, chấn nhiếp tất cả mọi người.
Trong thời điểm này không ai dám giở trò.
Uy lực của đại trận khí vận vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu, cũng vượt ngoài tưởng tượng của Mạnh Tinh Hà.
Vì sau khi chi phái Tinh Hà Tán Nhân nghiên cứu được thứ này đến giờ, bọn họ chưa từng sử dụng, cho nên hiệu quả cũng chỉ là tính toán, có lẽ yếu hơn một chút, cũng có thể mạnh hơn một chút.
Còn bây giờ nhìn lại, xem ra chi phái Tinh Hà Tán Nhân đã đánh giá thấp uy lực của đại trận khí vận này.
Ngay khi Mạnh Tinh Hà khởi động đại trận, ba địa điểm ở Đông Tề, Tây Sở, Bắc Yên đồng thời bộc phát ra cột sáng ngập trời, xông thẳng lên trời cao. Uy lực đó khiến tất cả mọi người không nhịn được ngước nhìn.
Trong mỗi cột sáng đều có một luồng lực lượng bộc phát, hội tụ ở Thông Châu Phủ.
Lực lượng này là vô hình, người ngoài không cách nào cảm giác được. Nhưng khoảnh khắc này, Đạo Tôn, Thế Tôn và Thiên Hồn đang khôi phục thực lực trong Côn Luân Ma Giáo, tất cả đồng thời đưa mắt nhìn về phía Thông Châu Phủ.
Lực lượng khí vận vô hình không ngừng truyền vào người Sở Hưu, luồng lực lượng đó rất nhẹ nhàng, không phải cuồng bạo như lực lượng bản nguyên âm dương, thậm chí sau khi Sở Hưu luyện hóa lực lượng này còn không cảm thấy một chút phản chấn nào.
Khoảnh khắc này Sở Hưu bỗng có cảm giác, ý chí của y, tinh thần của y như liên kết với thế giới này.
Nông dân gieo trồng vào mùa xuân đợi ngày sau thu hoạch, học sinh chăm chỉ học tập, người trong giang hồ khoái ý ân thù, tung hoành thiên hạ. Tâm trạng của tất cả mọi người cắm rễ trên mặt đất này, tất cả sinh ra trên mặt đất này.
Đủ loại thăng trầm, đủ cảm xúc vui sướng giận buồn quanh quẩn trong đầu Sở Hưu, nhưng chỉ như gió xuân hiu hiu, khiến y cảm giác được chứ không tạo ra phản chấn nào đối với trí nhớ của y.
Không biết bao lâu sau, khi Sở Hưu mở mắt ra, y đã là chí cường giả cửu trọng thiên.
Mạnh Tinh Hà ở bên cạnh mỉm cười chắp tay nói: “Chúc mừng Sở giáo chủ bước lên cửu trọng thiên, trở thành chí cường giả trên đỉnh phong.”
Sở Hưu mở mắt ra, câu đầu tiên y hỏi là: “Thế nào là cửu trọng thiên? Rốt cuộc cửu trọng thiên đại diện cho lực lượng gì?”
Mạnh Tinh Hà bị câu hỏi này của Sở Hưu làm cho sửng sốt, nhưng hắn vẫn vô thức đáp: “Cửu trọng thiên chính là lực lượng cực hạn, còn có thể là gì?”
Nói đoạn, Mạnh Tinh Hà giơ một ngón tay, bên trên nổi lên một ngọn lửa.
“Cũng như ngọn lửa này sẽ bị cuồng phong dập tắt, cũng bị nước dập tắt, nhưng trong tay ta nó sẽ không tắt.
Quy tắc của thiên địa nà khiến thủy hỏa tương khắc, nhưng chí cường giả cửu trọng thiên chúng ta điều khiển lực lượng quy tắc, vặn vẹo quy tắc, có thể khiến thủy hỏa tương dung, vĩnh viễn không tắt.”
Nói đoạn, một tay khác của Mạnh Tinh Hà ngưng tụ một quả cầu nước, dung hợp hai bên. Từng ngọn lửa dung nhập vào quả cầu nước, khiến quả cầu phủ một màu cam của tia lửa, có vẻ cực kỳ mỹ lệ.
Mạnh Tinh Hà có thể sáng tạo ra Tinh Hà Võ Viện cũng có đạo lý riêng. Lý giải của hắn đối với võ đạo, đối với lực lượng, có thể là phản phác quy chân, cực kỳ thâu triệt, hơn nữa mô tả cũng hết sức rõ ràng và sinh động.
Nhưng lúc này khóe miệng Sở Hưu lại nở nụ cười.
Đúng là y phải cám ơn Mạnh Tinh Hà.
Dùng lực lượng khí vận bước vào cửu trọng thiên, thu hoạch của y vượt xa võ giả bước vào cửu trọng thiên theo cách thức bình thường.
Có lẽ ngay cả các tiền bối trong chi phái Tinh Hà Tán Nhân cũng không nghĩ tới điều này.
“Mạnh viện trưởng, trở về thôi, cũng nên tới thảo luận về vấn đề Hoàng Tuyền Thiên rồi.”
Sau khi Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà chạy về Côn Luân Ma Giáo, y lại phát hiện Thiên Hồn đã xuất quan, hơn nữa tất cả các đệ tử Côn Luân Ma Giáo như gặp đại địch.