Côn Luân Ma Chủ

Chương 2016. Lựa chọn của Thiên La Bảo Tự




Không ai biết một trăm năm đó Thế Tôn đã trải qua chuyện gì, dù sao một trăm năm sau khi hắn trở về Thiên La Bảo Tự, hắn đã là người thừa kế Thế Tôn đời tiếp theo, điểm này không ai có thể nghi ngờ.

Sau đó Thiên La Bảo Tự được Thế Tôn dẫn dắt, cũng hệt như hắn, không nóng không vội, cực kỳ trầm ổn, mỗi lần đều đi một bước nhỏ, nhưng luôn luôn tăng trưởng.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, trong lúc bất tri bất giác, Thiên La Bảo Tự đối mặt với Phạm Giáo đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Thật ra tính cách và phương thức làm việc của Thế Tôn rất khó đối phó, khó hơn giáo chủ Phạm Giáo nhiều. Vì ngươi hầu như không tìm ra được nhược điểm nào của đối phương.

Lúc này Thế Tôn chắp tay trước ngực thi lễ với hai người rồi trầm giọng nói: “Sở giáo chủ và Mạnh viện trưởng từ xa tới, bần tăng không tiếp đón sớm, mong hai vị chớ trách.

Chẳng hay hôm nay hai vị đến đây là có chuyện gì?”

Mạnh Tinh Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ lui lại một bên rồi ngồi xuống.

Tuy hắn đã gia nhập dưới trướng Sở Hưu, nghe theo hiệu lệnh của Sở Hưu, nhưng không có nghĩa là hắn thần phục Sở Hưu.

Cho nên hắn không cần đứng ra ủng hộ Sở Hưu. Hôm nay Sở Hưu có thể thắng được Thiên La Bảo Tự hay không, tất cả là dựa vào chính y, Mạnh Tinh Hà sẽ không nhúng tay vào.

Sở Hưu cũng không nói thẳng muốn mượn khu vực của Thiên La Bảo Tự, hắn chỉ trầm giọng nói: “Thế Tôn có cái nhìn gì về đường nối mà các ngươi phát hiện ở khu vực Nam Hải?”

Thế Tôn khẽ lắc đầu nói: “Đó là kiếp số, cũng là mệnh số.

Một vạn năm trước, khi đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra, tiền bối của chúng ta tìm tới Đại La Thiên, thoát được một mạng. Nhưng bây giờ thế giới kia hàng lâm, đối với chúng ta đây chính là kiếp số, kiếp số chưa hoàn thành từ vạn năm trước.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Cho dù có là kiếp số, chúng ta cũng không ngồi chờ chết.

Mạnh viện trưởng đã báo cho ta tư liệu về thế giới kia. Nơi đó là Hoàng Tuyền Thiên trong Ngũ Đại Thiên Giới, là nơi quy tụ chung cực của vạn vật, ẩn chứa vô số khí âm tà, từ đó lại sinh ra vô số oan hồn ác quỷ.

Thả những thứ đó vào hạ giới rồi lại tới Đại La Thiên, đó mới là kiếp số của chúng ta.

Cho nên ta chỉ muốn hỏi Thế Tôn một câu, Thiên La Bảo Tự có đồng ý coi Côn Luân Ma Giáo làm chủ, hợp lực kháng cự xâm lấn của Hoàng Tuyền Thiên không?”

Thế Tôn nói: “Nhưng ngày trước Đạo Tôn từng bảo các ngươi liên thủ, nhưng vị sau lưng ngươi đã cự tuyệt.”

Sở Hưu Thiên Hồn: “Lần này ta tới tìm Thiên La Bảo Tự không phải để liên thủ. Đối với chuyện như vậy, chúng ta không cần liên minh, không cần nhiều tiếng nói, chỉ cần một người chỉ huy toàn cục.

Người này chỉ có thể là Côn Luân Ma Giáo ta, mà buộc phải là Côn Luân Ma Giáo ta.”

Thế Tôn nhíu mày nói: “Nhưng Sở giáo chủ không cảm thấy điều kiện mà ngươi nói quá hà khắc à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là hà khắc, nhưng có qua có lại. Ta cũng sẽ bồi thường cho Thiên La Bảo Tự, cũng như Mạnh Tinh Hà Mạnh viện trưởng. Điều kiện này, Mạnh viện trưởng đã đáp ứng.”

Thế Tôn nhìn về phía Mạnh Tinh Hà, Mạnh Tinh Hà cũng gật nhẹ đầu, điều này càng khiến Thế Tôn lấy làm lạ.

Rốt cuộc Sở Hưu đáp ứng yêu cầu gì mà khiến Mạnh Tinh Hà đồng ý với điều kiện quá đáng như vậy.

Hơn nữa theo Thế Tôn biết, hình như Mạnh Tinh Hà và Sở Hưu còn có thù hận nhất định.

“Vậy chẳng hay giáo chủ đồng ý đền bù cho Thiên La Bảo Tự chúng ta ra sao?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ủng hộ của Côn Luân Ma Giáo, điều này có đủ không?”

Thế Tôn bật cười lắc đầu: “Phạm Giáo đã bị hủy diệt, hôm nay Thiên La Bảo Tự ta đã không có kẻ địch, cần Côn Luân Ma Giáo ủng hộ để làm gì?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chính vì Phạm Giáo đã bị hủy nên Thiên La Bảo Tự mới cần Côn Luân Ma Giáo ủng hộ.

Trước đó ở Tây Vực, Phật tông luôn tranh chấp, Đạo môn đứng ngoài xem trò.

Bây giờ giới Phật tông chỉ còn lại Thiên La Bảo Tự, vậy Đạo môn có đứng ngoài xem trò nữa không? Thiên La Bảo Tự có đồng ý an phận ở một góc không?

Bây giờ đại kiếp nạn hàng lâm, Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn sắp tới, nói những chuyện này giống như đang ly gián.

Nhưng vạn nhất chúng ta chống được đại kiếp nạn, Thiên La Bảo Tự không thể không tính toán tới điều này.

Nếu Thiên La Bảo Tự đồng ý tôn Côn Luân Ma Giáo lên làm người cầm đầu chống cự đại kiếp nạn lần này, tương lai Côn Luân Ma Giáo cũng đồng ý ủng hộ Thiên La Bảo Tự, thậm chí khiến tam quốc đáp ứng cho giới Phật tông truyền đạo.

Tuy ta là người trong giới Ma đạo, nhưng công pháp trên người là đồng tu Đạo Phật Ma, không có bất cứ định kiến bè phái gì cả.”

Thế Tôn im lặng cả nửa ngày, đột nhiên nói: “Vậy nếu ta không đáp ứng thì sao?”

Sở Hưu mỉm cười: “Thế gian này nào có ai uy hiếp được một vị chí cường giả cửu trọng thiên, cũng không có vị chí cường giả cửu trọng thiên nào bị uy hiếp.

Cho dù vị sau lưng ta tới, dùng thực lực cường đại ép Thiên La Bảo Tự, ta tin Thiên La Bảo Tự chắc chắn không khuất phục.

Cho nên nếu Thế Tôn không đáp ứng, vậy ta đành phải rút lui. Còn sau khi Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn sẽ ra sao, vậy không cần phải nghĩ nhiều, tất cả dựa theo ý trời thôi.”

Thế Tôn im lặng cả nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Bần tăng có thể tin lời Sở giáo chủ lần này không?”

Gương mặt Sở Hưu bỗng nở nụ cười, vì Thế Tôn nói vậy tức là hắn đã đáp ứng.

“Người xuất gia không nói dối, Sở Hưu ta cũng là người nói lời giữ lời, chuyện này thì trên giang hồ ai ai cũng biết. Mạnh viện trưởng có thể tin ta, Thế Tôn cũng vậy.”

Thế Tôn thở dài một tiếng nói: “Vậy thì được, hôm nay bần tăng cũng tin Sở giáo chủ một lần, hy vọng Sở giáo chủ đừng khiến Thiên La Bảo Tự thất vọng, cũng đừng để ngàn vạn võ giả hạ giới và Đại La Thiên thất vọng.”

Chuyện lần này là Sở Hưu chiếm thế chủ động, vì rốt cuộc trong Hoàng Tuyền Thiên có chuyện gì thì chỉ có mình Sở Hưu tự biết.

Đám người Thế Tôn đều tưởng bọn họ gây họa, mở đường nối tới Hoàng Tuyền Thiên, trên thực tế chỉ có Sở Hưu biết bọn họ chẳng qua chỉ khiến chuyện này diễn ra sớm hơn thời hạn mà thôi.

Cho dù không có bọn họ, sau khi Mệnh Hồn chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện, con đường nối hai thế giới cũng tự mở ra.

Cho nên chuyện liên minh này chính Thế Tôn Đạo Tôn mới là người lo lắng nhất.

Còn lúc này cho dù không phải liên minh mà phải nghe lệnh Sở Hưu, nhưng ở một mức nào đó, bọn họ vẫn chấp nhận được.

Dù sao đây chỉ là nhất thời chứ không phải mãi mãi. Huống chi bọn họ cũng tin Sở Hưu không phải kẻ ngốc, đương nhiên y sẽ không bỏ mặc Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn.

“Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn mời Thế Tôn hỗ trợ.” Sở Hưu đột nhiên nói.

“Ồ, chuyện gì vậy?”

Sở Hưu cười khẽ một tiếng: “Một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ là muốn bố trí một trận pháp trong Thiên La Bảo Tự, giúp ta bước lên cửu trọng thiên.”