Côn Luân Ma Chủ

Chương 1995. Ngăn cản, tổng tấn công




Hoắc Cung Bật khẽ gật đầu: “Ta tránh đi vậy, lần này ta không tham gia, ngươi đi là được. Dù sao chuyện này ngươi cũng lành nghề, ta đi dễ sẽ thành giao chiến với tên Sở Hưu kia.”

Trịnh Thái Nhất nghe vậy không khỏi lắc đầu.

Bây giờ hắn cũng không biết được tính cách của Hoắc Cung Bật là thật hay là giả vờ.

Sau khi bàn bạc xong, Trịnh Thái Nhất trực tiếp rời khỏi Tây Sở, đi về phía Đông Tề.

Chuyện này hắn cũng đã quen, dù sao bề ngoài của hắn không tệ, tính cách cũng trầm ổn, cho thường đứng ra hòa giải tranh chấp trên giang hồ. Chỉ cần Tam Thanh Điện cần, thường thì hắn sẽ là người ra mặt. Cũng như ân oán giữa Sở Hưu và Thiên Hạ Kiếm Tông lần trước.

Chuyện như vậy không thể tới quá sớm nhưng cũng không thể tới quá muộn, đến ngay lúc phân định sinh tử là thích hợp nhất.

Như vậy bên thắng cũng có thành quả, không tới mức quá không cam tâm.

Còn bên bại trở về từ cõi chết, càng thêm cảm kích Tam Thanh Điện, kiếm được danh tiếng.

Cho nên Trịnh Thái Nhất cũng không quá nôn nóng mà chậm rãi đi đường.

Ngay lúc hắn tới biên giới Tây Sở, Mộ Bạch Sương lại cầm thanh kiếm gãy đứng đó chờ hắn.

Trịnh Thái Nhất kinh ngạc nói: “Mộ tông chủ đứng đây làm gì vậy?”

Mộ Bạch Sương Thiên Hồn: “Từng nghe đại danh của chân nhân nhưng chưa bây giờ có cơ hội lĩnh giáo, hôm nay tại hạ mới kiếm được binh khí, muốn mời chân nhân chỉ giáo vài chiêu.”

Lúc này Trịnh Thái Nhất còn chưa cảm thấy có gì không đúng,hắn tùy ý vung tay nói: “Chuyện này để lúc nào có thời gian rồi tính, hôm nay bần đạo còn có việc, không hàn huyên thêm với Mộ tông chủ được.”

Nhưng Mộ Bạch Sương lại không nhường đường, hắn chỉ lắc đầu nói: “Không vội, tại hạ chỉ cần giữ chân ngài vài canh giờ là được.”

Thấy thái độ này của Mộ Bạch Sương, Trịnh Thái Nhất mới cảm thấy không đúng.

Hắn lạnh lùng nói: “Mộ tông chủ, ngươi làm vậy là sao? Chắc ngươi cũng biết ta đi đâu làm gì, sao ngươi lại cản ta ở đây?”

Mộ Bạch Sương thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Người trong giang hồ không thể làm theo ý mình, chân nhân xin lượng thứ.”

Nghe Mộ Bạch Sương nói vậy, Trịnh Thái Nhất đã xác định hắn tới là để giữ chân mình giúp Sở Hưu.

“Mộ Bạch Sương! Chẳng lẽ ngươi quên tông chủ tiền nhiệm La Sơn chết như thế nào rồi à? Chẳng lẽ ngươi quên ngày trước là ai cứu mạng ngươi từ tay Sở Hưu, cứu toàn bộ Thiên Hạ Kiếm Tông?

Không ngờ hôm nay ngươi lại trợ Trụ vi ngược, giúp tên Sở Hưu kia làm việc. E là kiếm tâm của ngươi đã lệch rồi!”

Trịnh Thái Nhất chửi ầm lên nhưng Mộ Bạch Sương chỉ cúi đầu, dáng vẻ áy náy chứ tuyệt đối không nhượng bộ.

Tuy Trịnh Thái Nhất mắng chửi không sai, nhưng vì truyền thừa của tông môn, hắn chỉ có thể lựa chọn như vậy.

“Chân nhân, ra tay đi.”

“Đáng chết!”

Trịnh Thái Nhất nổi giận mắng một câu, đã triển khai đạo kiếm trong tay.

Biết thế hắn nên dẫn theo Hoắc Cung Bật, như vậy một người có thể ở đây giữ chân Mộ Bạch Sương, một người có thể chạy tới Đông Tề.

Nhưng bây giờ đã muộn, cho dù hắn dùng bí pháp trận bàn truyền tin cho Hoắc Cung Bật bảo hắn chạy tới cũng không kịp.

Bây giờ chỉ hy vọng Phạm Giáo và Sở Hưu có thể giằng co bên Đông Tề.

Lúc này khu vực xung quanh Phạm Giáo đã được dọn trống, không phải Phạm Giáo chủ động dọn dẹp mà là các thế lực khác nghe tin Sở Hưu sắp tấn công Phạm Giáo nên chủ động rút lui.

Ở hạ giới, uy thế và tiếng tăm của Sở Hưu còn vang dội hơn cả võ giả Đại La Thiên.

Tất cả võ giả Côn Luân Ma Giáo đều mặc áo đen, lá đại kỳ Thánh Hỏa giương lên, sức nóng lan tỏa trên không.

Đây là Vô Căn Thánh Hỏa thật sự, không phải dùng trận pháp ngụy trang để giữ thể diện.

Triều Hoàng và Viên Cát đại sư đã nghiên cứu thấu triệt về Vô Căn Thánh Hỏa, tuy vẫn không thể sử dụng hoàn toàn, nhưng có thể làm như bây giờ, sử dụng trận pháp phong ấn một phần uy lực vào lá cờ, có thể giữ được một thời gian mà không tiêu tán.

Từng đội võ giả áo đen dàn trận, cắm lá đại kỳ Thánh Hỏa xuống đất, lập tức có vô số vệt lửa dung hợp trên không, không ngờ lại tạo thành một trận pháp, bao phủ toàn bộ Phạm Giáo.

“Thánh hỏa bất diệt, Ma đạo vĩnh tồn!”

Vài vạn đệ tử Ma Giáo đồng thời mở miệng hô lớn, tiếng như sấm động, ma diễm ngập trời!

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên bên phía Phạm Giáo, đồng thời một mũi tên đen nhánh mang theo lực lượng tịch diệt vô tận bắn ra từ chỗ Phạm Giáo, nhắm thẳng vào trận pháp Thánh Hỏa ở chính giữa.

Con mắt thứ ba giữa trán Sở Hưu mở ra, cột sáng âm dương khổng lồ lập tức phá tan mũi tên kia.

Sở Hưu bước ra một bước, tiếng như sấm động, vang vọng khắp thiên địa.

“Lâu Na Già, lúc ở trong Nguyên Thủy Ma Quật ta đã nói rồi, không ai có thể đi được!

Hòa thượng nhà ngươi chạy được chứ miếu chạy làm sao?”

Ở phía xa, người của Thiên La Bảo Tự đang quan chiến, nghe Sở Hưu nói vậy sắc mặt ai nấy đều đen kịt.

Thế nào là hòa thượng chạy được chứ miếu chạy sao? Chẳng phải chỉ người trọc mắng hòa thượng à?

Đương nhiên hôm nay bọn họ tới là để xem Sở Hưu và Phạm Giáo chó cắn chó, chút chuyện nhỏ này cũng lười để ý.

“Sở Hưu! Ngươi có biết rốt cuộc mình đang làm gì không?”

Lâu Na Già và Diêm Ma đồng thời bước ra khỏi đại điện Phạm Giáo, sau lưng còn có vô số đệ tử Phạm Giáo lao ra, kết thành trận thế chờ đợi.

“Trong Nguyên Thủy Ma Quật ngươi có địa lợi nên mới thắng được chúng ta, xem như chúng ta thất sách.

Nhưng bây giờ là ở bên ngoài, ngươi lấy đâu ra dũng khí giết hai cường giả bát trọng thiên? Lại lấy đâu ra dũng khí diệt Phạm Giáo ta?

Huống chi Sở Hưu ngươi đã đắc tội với hầu hết Đại La Thiên, cho dù ngươi diệt được Phạm Giáo ta, ngươi có biết hậu quả không?

Hậu quả chính là ngươi sẽ bị các thế lực khác xé thành từng mảnh!”

Lâu Na Già không nói chuyện cầu hòa nhượng bộ gì đó.

Thân là điện chủ Brahma Điện, chấp chưởng Brahma Điện đã nhiều năm, hắn biết lúc nào nên nhượng bộ, lúc nào nên mạnh bạo.

Trước đó bọn họ đã tới vây giết Sở Hưu, trực tiếp lật mặt không chết không thôi.

Bây giờ mà nói nhượng bộ thì đúng là quá nực cười.

Cho nên hắn chỉ vạch trần hậu quả sau hành động này của Sở Hưu, để y tỉnh táo hơn một chút.

Muốn giết mình cũng được, nhưng phải chọn đúng thời cơ.

Bây giờ mà động thủ, Phạm Giáo không dễ chịu gì, nhưng Sở Hưu cũng chẳng thoải mái được!

Sở Hưu đột nhiên cười hai tiếng quái dị: “Lâu Na Già, xem như ta đã hiểu vì sao Phạm Giáo các ngươi không đấu nổi Thiên La Bảo Tự.

Trước thì sợ sói, sau thì sợ hổ, các ngươi lo nghĩ quá nhiều.

Tu võ đạo cả đời mà còn không làm được bốn chữ khoái ý ân cừu, rõ là đáng buồn!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, y trực tiếp quát lớn: “Mở Thánh Hỏa đại trận!”