Sau khi Thiên Hạ Kiếm Tông hạ giới đã khá ngoan ngoãn, nói chính xác hơn là Thiên Hạ Kiếm Tông bị đánh sợ.
Kiếm khách thà gãy chứ không cong, nhưng cũng sợ chết.
Sau trận chiến ở Nam Vực Đại La Thiên, Thiên Hạ Kiếm Tông đứng trên bờ vực sinh tử một lần, nếu không phải lúc cuối của Trịnh Thái Nhất của Tam Thanh Điện ra tay, e là sau này sẽ không còn Thiên Hạ Kiếm Tông nữa.
Cho nên sau khi hạ giới, Thiên Hạ Kiếm Tông tới Thập Vạn Đại Sơn bên Tây Sở, tìm một vị trí cực kỳ vắng vẻ khai tông lập phái, cũng không làm như các tông môn khác trắng trợn tuyên truyền, mà khiêm nhượng chiêu mộ đệ tử.
Cho nên khi hòa thượng Long Đồ tìm tới cửa, Mộ Bạch Sương lập tức cự tuyệt, cự tuyệt cực kỳ quả quyết.
Hòa thượng Long Đồ cười khẽ nói: “Mộ tông chủ đừng cự tuyệt cứng rắn như vậy, ta đã nói rồi mà, lần này ngay cả Phạm Giáo cũng ra tay, ngươi còn lo cái gì?”
“Phạm Giáo không phải chưa từng chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.” Mộ Bạch Sương mặt không biểu cảm nói.
Hòa thượng Long Đồ lắc đầu nói: “Bây giờ không như ngày xưa, lần này chúng ta bố trí nhiều như vậy, nếu còn khiến Sở Hưu lật bàn, vậy thì đối phương đúng là người quy tụ thiên mệnh rồi.
Ta tới là mang theo thành ý, chắc Thiên Hạ Kiếm Tông từng nghe nói với Vạn Kiếm Tuyệt Vực rồi chứ?”
Mộ Bạch Sương nghe vậy sắc mặt hơi đổi.
Đương nhiên hắn biết tới Vạn Kiếm Tuyệt Vực, nghe nói trong thời thượng cổ, nói chính xác hơn là khi thời thượng cổ vừa bắt đầu, không biết bao năm trước, nó là thánh địa của kiếm đạo.
Khi đó còn chưa có Thiên Hạ Kiếm Tông, thậm chí trên giang hồ không có môn phái nào chuyên về kiếm đạo, phần lớn mọi người chỉ tu luyện kiếm đạo trong môn phái của mình, trên thực tế ban đầu võ đạo của bọn họ không phải kiếm đạo.
Có thể nói những người này chính là thủy tổ của kiếm đạo, Vạn Kiếm Tuyệt Vực chính là nơi các cao thủ kiếm đạo trong toàn bộ thiên hạ liên thủ luận bàn và nghiên cứu.
Nhưng không biết sau này xảy ra sai lầm gì, tiểu thế giới của Vạn Kiếm Tuyệt Vực trực tiếp sụp đổ, toàn bộ Vạn Kiếm Tuyệt Vực cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thất truyền vô số trân bảo kiếm thuật.
Thời Trung Châu, Thiên Hạ Kiếm Tông từng tìm kiếm một lần, kết quả là không tìm được, chẳng lẽ hòa thượng trước mặt biết manh mối về Vạn Kiếm Tuyệt Vực?
“Ngươi biết Vạn Kiếm Tuyệt Vực ở đâu?”
Hòa thượng Long Đồ lắc đầu nói: “Đương nhiên không biết, thậm chí bây giờ ta còn không biết rốt cuộc nơi đó có còn tồn tại không hay là bị phá hủy hoàn toàn trong không gian, không ai dám chắc được.
Nhưng ta biết tung tích một thanh kiếm gãy được lưu truyền từ Vạn Kiếm Tuyệt Vực.
Thanh kiếm gãy đó có kiếm khí được bồi dưỡng không biết bản nguyên năm, ta không phải kiếm tu nên không cầm được thanh kiếm này, nhưng Mộ tông chủ có thể.
Chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta đối phó với Sở Hưu, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy thanh kiếm này. Sau chuyện này nó cũng thuộc về Thiên Hạ Kiếm Tông.”
Mộ Bạch Sương im lặng cả nửa ngày, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Không biết điều khiến hắn đồng ý là hận thù đối với Sở Hưu hay là sức hút của thanh kiếm này.
Trong lúc hòa thượng Long Đồ tới Thiên Hạ Kiếm Tông lôi kéo, người của Phạm Giáo cũng tới thẳng Thiên Ma Cung, chuyện này khiến Viên Không Thành giật nảy mình.
Thiên Ma Cung và Phạm Giáo vốn không có bất cứ quan hệ nào, cho nên bây giờ Phạm Giáo đột nhiên tới Thiên Ma Cung của hắn là có ý gì?
Chẳng lẽ là vì hắn từng hợp tác với Sở Hưu, cho nên bây giờ Phạm Giáo tới tính sổ?
Không đợi Viên Không Thành mở miệng hỏi thăm, Lâu Na Già đã trầm giọng nói: “Vô Thượng Thiên Ma đang ở đâu?”
“Lại là tiểu bối ở đâu ra, tìm bản tôn có chuyện gì?”
Một làn khí đen lượn quanh, thân thể nguyên thần của Vô Thượng Thiên Ma lại xuất hiện trong đại điện.
Lần trước hắn bị Sở Hưu liên tục dùng Thập Tự Liên Hoa Ấn đánh cho tan mất không ít lực lượng nguyên thần, cho nên thời gian vừa qua hắn luôn ở lại trong Thiên Ma Cung tu luyện, muốn khôi phục lại lực lượng.
Đương nhiên Viên Không Thành sẽ không đồng ý cho hắn lấy tính mạng võ giả Thiên Ma Cung ra để khôi phục thực lực, chỉ là mỗi người thả một chút máu cho đối phương, để hắn chậm rãi luyện hóa.
“Trước đó Sở Hưu tới tìm ngươi hỏi chuyện về Nguyên Thủy Ma Quật, cuối cùng ngươi chỉ đường cho bọn chúng đến đâu? Mau nói ra.”
Vô Thượng Thiên Ma vừa bị Sở Hưu đánh đập một trận, bây giờ còn đang cực kỳ uất ức.
Còn lúc này giọng nói của Lâu Na Già lại mang ý chất vấn, chuyện này khiến Vô Thượng Thiên Ma thầm tức giận.
“Làm càn! Ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám nói chuyện với bản tôn như vậy? Cho dù là tổ tiên của Phạm Giáo các ngươi năm xưa thấy bản tôn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời!”
Viên Không Thành biến sắc, hình như hắn quên không nói cho Vô Thượng Thiên Ma, ngươi không thể trêu chọc Sở Hưu, càng không thể trêu chọc vị này!
“Không biết điều!”
Lâu Na Già hừ lạnh một tiếng, giơ tay kết ấn, pháp tướng bốn tay mơ hồ hiện lên sau lưng, bốn cánh tay dung nạp thiên địa, như một thế giới riêng lẻ, giam cầm Vô Thượng Thiên Ma vào trong.
Một đóa kim liên nở rộ trong thế giới đó, bộc phát ra phật quang chói mắt, chớp mắt đã tịnh hóa toàn bộ ma khí sương đen xung quanh Vô Thượng Thiên Ma.
Nghe nói thần Brahma sinh ra trong một đóa kim liên, còn trong Phạm Giáo, Shiva Điện đại diện cho cái chết, cho hủy diệt, Vishnu Điện đại diện cho tạo hóa, cho cân bằng.
Còn lực lượng của Brahma Điện lại là sinh cơ và tịnh hóa, tuy thuộc tính hoàn toàn tương phản với Vishnu Điện nhưng lại cực kỳ bộ dạng, khiến Vô Thượng Thiên Ma lập tức rú lên thảm thiết, nguyên thần vừa chữa trị xong lại bị trọng thương.
“Ta nói! Sở Hưu tới Tây Mạc! Cụ thể ở đâu thì ta cũng không biết, Sở Hưu cũng phải tìm kiếm ở Tây Mạc thì mới xác định được vị trí của Nguyên Thủy Ma Quật!”
Lâu Na Già hừ khẽ một tiếng: “Nói sớm chẳng khá hơn à, lãng phí thời gian.”
Dứt lời, Lâu Na Già thản nhiên rời khỏi.
Lúc này Vô Thượng Thiên Ma đã thoi thóp, gắng gượng chống đỡ Nguyên Thần cực kỳ suy yếu, khó nhọc lắm mới lên tiếng trút bực dọc: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đám tiểu bối đáng chết này! Sớm muộn gì các ngươi cũng phải trả giá đắt!”
Lần này Viên Không Thành không nói gì mà dặn người lấy giấy bút đến, sau đó viết một loạt danh tự, giao cho Vô Thượng Thiên Ma.
“Đây là cái gì?”
“Đây đều là những người mà tiền bối không trêu chọc nổi, lần sau gặp những người này tốt nhất nên nói năng khách khí một chút.”
...
Tây Mạc, Kiếm Vương Thành.
Lần này Sở Hưu tới Kiếm Vương Thành, lại phát hiện Phương Thất Thiếu đã tiếp nhận chức vị tông chủ Kiếm Vương Thành, mà tin tức này không hề có manh nha gì trên giang hồ.
Nhưng khi thấy Sở Hưu, Phương Thất Thiếu lập tức chạy tới kể khổ.
“Sở huynh, ngươi cũng biết mà, làm tông chủ đúng là chẳng phải người, hôm nay thì chỗ này có chuyện, mai thì nơi đó có biến, làm gì cũng phải suy nghĩ ưu tiên cho Kiếm Vương Thành.
Các ngươi đại chiến trong võ lâm Trung Nguyên khiến ta nóng cả mắt, cho dù không tham gia thì đứng ngoài xem cũng được. Kết quả ta chỉ có thể đứng đây đếm cát, nghe đám buôn tin giang hồ kể sách.”