Có lời hứa chính thức của Tam Thanh Điện, hơn nữa còn tuyên bố cho toàn thiên hạ, vậy sau này bọn họ không cần lo lắng chuyện đắc tội với một tông môn Đại La Thiên rồi bị diệt môn, ít nhất có ở trên ước thúc bọn họ.
Sở Hưu mỉm cười nói: “Nếu Tam Thanh Điện đồng ý, vậy nói tới chuyện thứ hai.”
Nói đoạn, Sở Hưu lấy đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung ra nói: “Chuyện thứ nhất là vì toàn bộ võ lâm hạ giới, còn chuyện thứ hai chỉ là vì mình Sở mỗ mà thôi.
Rõ ràng chư vị rất muốn đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung, vì sao lại phải cự tuyệt? Đây là lần thứ hai ta yêu cầu trao đổi, chư vị còn muốn cự tuyệt không?”
Hoắc Cung Bật còn định nói gì đó, nhưng lần này Trịnh Thái Nhất cực kỳ ngang ngạnh ngắt lời hắn, trầm giọng nói: “Được, ta đáp ứng điều kiện này, xong chuyện ta sẽ cho người tới Tam Thanh Điện ở Đại La Thiên, mang tinh huyết của vị năm trăm năm kia tới.”
Qua chuyện lần này, Trịnh Thái Nhất đã hiểu rốt cuộc Sở Hưu hung ác tới mức nào.
Rõ ràng chỉ là một tranh đấu nho nhỏ, hai bên hoàn toàn có thể làm người đứng sau đánh cờ, Huyền Thiên Cảnh và Thiên Sư Phủ có thể làm quân cờ cho họ tùy ý đấu đá.
Kết quả Sở Hưu thì hay rồi, y không làm quân cờ cũng không làm người đánh cờ mà trực tiếp dùng cách thô bạo nhất lật ngược thế cuộc, mọi người cởi trần gặp mặt, đúng là không nói đạo lý.
Lần này nếu Tam Thanh Điện vẫn cự tuyệt, ai mà biết Sở Hưu sẽ gây ra chuyện gì.
Dù sao giao dịch này là cả hai bên cùng có lợi, Tam Thanh Điện bọn họ cũng không phải chịu thiệt quá lớn.
Sở Hưu cười ha hả nói: “Chân nhân thật thống khoái! Còn một chuyện cuối cùng, nếu thật sự đáp ứng, ta sẽ lập tức dẫn người rút lui.”
Hoắc Cung Bật không nhịn được nổi giận nói: “Sở Hưu! Một lần hai lần là đủ rồi, ngươi tưởng Tam Thanh Điện chúng ta dễ bắt nạt lắm à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Chuyện thứ ba chỉ là để chấm dứt mà thôi.
Kẻ cầm đầu của chuyện này là đệ tử chân truyền của Tất Du Trần, Phùng Vũ.
Trong Huyền Thiên Cảnh, ai cũng có thể tha, chỉ có hắn, phải chết!”
Tất cả mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn về phía Phùng Vũ đã bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương, thậm chí bây giờ còn đang hộc máu.
Người của võ lâm hạ giới muốn hắn chết, dù sao kẻ ức hiếp Chu Tước Các chính là hắn.
Huyền Thiên Cảnh đã bị đánh tàn phế, hai vị Võ Tiên còn sót lại cũng muốn hắn chết. Chính vì hành động ngu xuẩn của hắn mới khiến Sở Hưu nắm được nhược điểm, có cái cớ.
Tuy với thái độ của Sở Hưu, không có Phùng Vũ thì Sở Hưu cũng tìm được nhược điểm khác, lấy cái cớ khác, nhưng ai bảo ngươi tự chui đầu vào rọ?
Thậm chí các đệ tử Huyền Thiên Cảnh khác cũng suy nghĩ như vậy.
Con qngười vốn ích kỷ, chết mình ngươi mà mọi người được sống, vậy mời ngươi học theo sư phụ, ngoan ngoãn chịu chết đi.
Thậm chí ngay cả Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật cũng nghĩ như vậy.
Chuyện này đã rối loạn, Tam Thanh Điện không muốn dây dưa với Sở Hưu nữa.
Cho nên hai người bọn họ lẳng lặng nhìn Phùng Vũ, hy vọng hắn giống Tất Du Trần, tự có trách nhiệm, tự gánh nhân quả của bản thân, đổi lấy đường sống cho Huyền Thiên Cảnh và kết thúc mọi chuyện.
Dưới mắt mắt mọi người, Phùng Vũ đã sụp đổ.
Hắn không phải Tất Du Trần, trên người ngươi không có nhiều trọng trách như vậy.
Thậm chí Phùng Vũ vẫn luôn so sánh bản thân với Hứa Quy Sơn của Tam Thanh Điện, cho rằng nếu mình ở Tam Thanh Điện, mình còn xuất sắc hơn đối phương.
Kết quả bây giờ thì sao, chẳng có gì cả, hắn còn phải chết? Hắn không muốn chết!
Phùng Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, hắc thủy xung quanh hóa thành biển máu, lực lượng khí huyết thiêu đốt điên cuồng, hóa thành một cầu vồng đỏ máu định chạy khỏi nơi này.
Đúng lúc này, Lục Giang Hà cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, giơ tay kết ấn, Huyết Thần Ma Công được hắn thi triển tới cực hạn.
Biển máu quanh người Phùng Vũ lập tức chảy ngược, bao phủ lấy thân thể hắn, lập tức nổ tung!
Một tiếng nổ khẽ vang lên, thi thể Phùng Vũ rơi xuống dưới đất, đã thành xác khô.
Lục Giang Hà cười đắc ý: “Trước mặt Huyết Hải Ma Tôn - Lục Giang Hà ta mà còn dám chơi khí huyết? Đúng là ngây thơ! Bản tôn...’
“Rút lui!”
Thấy Phùng Vũ bỏ mạng, Sở Hưu trực tiếp vung tay ngắt đứt trò làm màu của Lục Giang Hà, trực tiếp dẫn các võ giả hạ giới rút lui.
Lục Giang Hà: ". . ."
Tam Thanh Điện vẫn khá uy tín, sau khi đáp ứng Sở Hưu đã lập tức cho người mang từ Tam Thanh Điện ở Đại La Thiên hơn một trăm năm mươi giọt tinh huyết, đổi đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung từ chỗ Sở Hưu.
Sau khi nhận được những thứ này, Sở Hưu không trở về phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo mà trực tiếp tới Côn Luân Sơn bế quan.
Trước đó Sở Hưu định nhân cơ hội này bước lên lục trọng thiên đỉnh phong.
Nhưng bây giờ ngoài tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu còn lấy được long đan và một phần long hồn của Thương Long, cho nên Sở Hưu quyết định về Côn Luân Sơn bế quan, mượn lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa luyện hóa long đan, xem xem có thể trực tiếp bước lên thất trọng thiên không.
Ở phân điện Nam Man, với thực lực dưới trướng Sở Hưu cũng không cần lo lắng điều gì, tất cả Võ Tiên lão làng đều tập trung ở đó.
Hơn nữa Sở Hưu phát động toàn bộ võ lâm hạ giới ra tay, tuy chuyện này rất lớn nhưng cũng làm cho các tông môn ở Đại La Thiên kinh hãi, khiến họ không dám làm ẩu.
Hiện giờ bọn họ đã hiểu tác phong hành động của Sở Hưu, nhưng lần này bọn họ mới biết phong cách điên cuồng và cách hành xử hoàn toàn không thể phỏng đoán theo lẽ thường của Sở Hưu.
Kẻ điên không đáng sợ, đáng sợ là kẻ điên này còn có thực lực và thế lực cực mạnh, chuyện này khiến người khác rất e ngại.
Trừ phi các cảnh giới cửu trọng như Đạo Tôn trở về, bằng không dưới hạ giới tạm thời không có ai trị được Sở Hưu.
Cho nên nhân thời gian an ổn này, Sở Hưu bèn bế quan trong Côn Luân Ma Giáo một lần.
Trên đỉnh Côn Luân, bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa.
Đây không phải lần đầu Sở Hưu luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, có thể nói lần này là đầu xuôi đuôi lọt, mỗi giọt tinh huyết dung nhập vào thân thể là một lần lực lượng tăng vọt.
Hơn một trăm năm mươi giọt tinh huyết, trực tiếp tăng cường cảnh giới của Sở Hưu lên Võ Tiên lục trọng thiên, nhưng không cách nào tiến thêm bước nữa.
Sở Hưu khẽ lắc đầu, tình hình như vậy vẫn trong dự liệu của y.
Tuy lực lượng trong tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã hết sức cường đại, nhưng theo Sở Hưu thấy nó hơi kém ở khoản bộc phát.
Sở Hưu lấy long hồn và long đan ra. Lúc này linh hồn Thương Long đang giãy giụa không ngừng, nhưng hồn phách của nó đã suy yếu tới cực hạn, bất luận giãy giụa ra sao cũng không cách nào trốn khỏi lòng bàn tay Sở Hưu.
Ném long đan vào Vô Căn Thánh Hỏa, đồng thời vòng tay Lục Đạo Luân Hồi của Sở Hưu bắt đầu xoay chuyển không ngừng, mài mòn triệt để ý chí của long hồn.
Hiện giờ Vô Căn Thánh Hỏa đã được Viên Cát đại sư liên thủ với Triều Hoàng bố trí một đại trận, có thể điều động lực lượng trong đó luyện luyện chế binh khí đan dược, ít nhất tác dụng đã không kém hơn Vô Căn Thánh Hỏa năm trăm năm trước.