Sở Hưu này đúng là kẻ điên, từ một chuyện nhỏ mà khuếch đại tới vô hạn, ra tay là ngươi chết ta sống, không hề có cử chỉ thăm dò nào!
Nếu biết sớm, cho dù Tất Du Trần định đối địch với Sở Hưu, hắn cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng, lên kế hoạch hủy diệt triệt để Sở Hưu, chứ không phải như hiện tại, bị Sở Hưu đánh cho trở tay không kịp.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.
Hôm nay Huyền Thiên Cảnh chắc chắn phải bị hủy diệt, không riêng gì Sở Hưu muốn diệt, toàn bộ võ lâm hạ giới cũng không bỏ qua cho Huyền Thiên Cảnh.
Từ khi hạ giới tới giờ, uất ức và phẫn nộ mà võ lâm hạ giới tích lũy đã bộc phát.
Tuy Sở Hưu là người châm ngòi chuyện này, mọi thứ đều theo sắp xếp của y, nhưng đúng như Sở Hưu đã nói với Tất Du Trần lúc trước, y chỉ là người rút đao.
Chuyện đã tới nước này, Sở Hưu rút đao ra là không thu lại được.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị giết chết Tất Du Trần, kết thúc mọi chuyện, y lại đột nhiên ngừng tay, chắp tay nhìn lên không trung.
Hai lão đạo sĩ mũi trâu của Tam Thanh Điện lại định chơi trò này à? Đợi hai bên đánh gần xong mới xuất hiện trong thời khắc mấu chốt, đương đương tự đắc giả làm cao nhân?
Thân hình Hoắc Cung Bật và Trịnh Thái Nhất biến mất trong một áng mây, nhìn Sở Hưu bên dưới không tiếp tục ra tay, hai người đều thấy ngại ngùng.
Thật ra suy nghĩ của bọn họ đúng như suy đoán của Sở Hưu, định đợi tới lúc mạng sống của Tất Du Trần như chỉ mành treo chuông rồi mới ra tay.
Thật ra lúc trước Tất Du Trần bị Sở Hưu áp đảo, bọn họ đã đến, nhưng khi đó bọn họ còn chưa ra tay.
Vì bọn họ phát hiện, Tất Du Trần còn giấu diếm thủ đoạn khác.
Tuy bọn họ đã biết trước xưa nay Huyền Thiên Cảnh không thành thật, nhưng bọn họ cũng muốn xem xem, rốt cuộc Tất Du Trần giấu tài tới mức nào.
Kết quả vừa xem, sắc mặt bọn họ đã biến thành đen kịt.
Phong ấn lực lượng trong pháp tướng Huyền Thiên Đế Quân, thực lực bát trọng thiên đỉnh phong nhưng nhất quyết giả mạo bát trọng thiên sơ kỳ.
Còn có linh hồn Thương Long từ vạn năm trước, không ngờ bọn họ cũng bảo lưu được, thậm chí đã bồi dưỡng tới mức gần hoàn chỉnh.
Những thứ này được lưu lại để đối phó với ai, không cần nói cũng biết.
Bọn họ đoán Huyền Thiên Cảnh sẽ không thành thật, nhưng không ngờ bọn chúng lại không thành thật tới vậy.
Cho nên lúc trước bọn họ cố tình không ra tay, đợi tới lúc Sở Hưu ép Huyền Thiên Cảnh phải lật hết lá bài tẩy của mình ra, bọn họ mới xuất hiện như chúa cứu thế, ngăn cản Sở Hưu, khiến Huyền Thiên Cảnh cảm động rơi nước mắt, sau đó kiếm lấy danh tiếng.
Kết quả bây giờ lại bị Sở Hưu gọi ra, như vậy giống như Tam Thanh Điện có tâm địa đen tối.
Hoắc Cung Bật và Trịnh Thái Nhất nhìn nhau, đã bị người ta vạch trần rồi, còn giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì, hai người đành phải hiện thân.
“Chư vị, dừng tay đi, hôm nay đã chết rất nhiều rồi.”
Trịnh Thái Nhất thở dài một tiếng, âm thanh lập tức vang vọng khắp chiến trường.
Sở Hưu vung tay, cho người dưới trướng tạm thời lui lại.
Đương nhiên có rút lui hay không cũng không quan trọng, sau trận chiến lần này toàn bộ Huyền Thiên Cảnh đã bị đánh tới tàn phế, năm Võ Tiên cũng chết mất hai.
Nhưng rất thần kỳ là Phùng Vũ kia vẫn sống được dưới hai nắm đấm sắt của Trần Thanh Đế, sức sống đúng là ngoan cường.
Sở Hưu nhìn hai người trước mặt, cười lạnh nói: “Chết đủ nhiều rồi? Hai vị mà xuất hiện muộn một chút thì bọn chúng sẽ chết sạch rồi, cho nên mới nói hai vị xuất hiện rõ là không đúng lúc.”
Hoắc Cung Bật nhướn mày: “Sở Hưu, lần này ngươi thắng, ngươi uy phong rồi, toàn bộ Huyền Thiên Cảnh đều bị ngươi đánh cho tàn phế, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Nể mặt Tam Thanh Điện chúng ta, dẫn người rút lui đi, tranh chấp giữa hai giới xóa bỏ, sau này đối xử công bằng, cùng phát triển thời đại võ đạo hưng thịnh!”
“Đánh rắm!” Sở Hưu lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Hoắc Cung Bật như không thể tin vào tai mình, hắn cau mày nhìn Sở Hưu: “Ngươi nói cái gì?”
Không phải lỗ tai của Hoắc Cung Bật không tốt, mà hắn thật sự không ngờ, đã tới địa vị cảnh giới như Sở Hưu mà còn nói những lời thô bỉ như vậy.
“Ta nói ngươi đánh rắm!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Tam Thanh Điện các ngươi coi những người khác là kẻ ngu ngốc, chỉ có các ngươi thông minh thôi à?
Chuyện đã tới nước này rồi, võ lâm hạ giới và Huyền Thiên Cảnh thiếu chút nữa lưỡng bại câu thương, các ngươi lại đứng ra cứu vớt?
Thanh danh lợi ích gì các ngươi cũng chiếm, thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Thế ngươi còn muốn thế nào nữa?” Hoắc Cung Bật lạnh lùng nói.
“Ta muốn trên thế gian này không còn Huyền Thiên Cảnh!”
“Không thể!”
Hoắc Cung Bật đứng ra lạnh lùng nói: “Giới Đạo môn sao có thể để mặc cho ngươi giết chóc?”
Ai cũng biết Huyền Thiên Cảnh chỉ nghe lệnh Tam Thanh Điện.
Tuy Huyền Thiên Cảnh có phần không thành thật, nhưng ngoài sáng thì Tam Thanh Điện cũng nhất định phải bảo vệ Huyền Thiên Cảnh.
Thực ra tình huống này đã là kết quả tốt nhất đối với Tam Thanh Điện.
Tuy bọn họ còn chưa lấy được đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung trong tay Sở Hưu, nhưng những tâm tư của Huyền Thiên Cảnh đều đã bại lộ, còn bị người ta đánh cho tàn phế.
Sau đó Tam Thanh Điện bảo vệ Huyền Thiên Cảnh, thậm chí còn có thể hợp nhất, thanh danh lợi ích gì cũng được hưởng, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng đáng tiếc, Sở Hưu sẽ không để bọn họ toại nguyện.
Sở Hưu cười lạnh hai tiếng ‘ha ha’ rồi lạnh lùng nói: “Giới Đạo môn không thể để người khác tùy ý giết chóc, vậy võ lâm hạ giới chúng ta có thể tùy ý bị ức hiếp à?
Người đứng đầu Bắc Vực, chí tôn trong Đạo môn, Tam Thanh Điện các ngươi còn uy phong hơn cả Huyền Thiên Cảnh, còn bá đạo hơn!
Có lẽ võ lâm hạ giới không phải đối thủ của Tam Thanh Điện, nhưng bây giờ có giao chiến cũng không tiếc!
Giết!”
Sau tiếng hô chói tai của Sở Hưu, những võ giả hạ giới đang dừng tay lại xung phong.
Được Sở Hưu dẫn dắt, bọn họ đã đánh Huyền Thiên Cảnh tới tàn phế, thậm chí có thể nói hiện tại đám người này đã giết tới đỏ mắt, cho dù đối thủ là Tam Thanh Điện thì đã sao? Giết hết!
“Sở Hưu! Ngươi to gan lắm!”
Hoắc Cung Bật không thể tin nổi, thậm chí Sở Hưu không hề nể mặt Tam Thanh Điện, trắng trợn giết chóc ngay trước mặt hắn.