Thật ra ở Đại La Thiên có không ít người tinh thông đạo này, nhưng hầu hết đều là người trong Đạo môn, cũng là người của Tam Thanh Điện.
Bây giờ Sở Hưu vừa trở mặt với người ta, làm sao lại tới cầu cạnh Tam Thanh Điện cho được?
Viên Cát đại sư không cần nghĩ ngợi nói thẳng: “Thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự, Hư Tĩnh và người của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Tiêu Ma Kha.”
Sở Hưu đưa mắt nhìn Viên Cát đại sư, có phải gần đây tên này rảnh rỗi quá mức nên đầu óc trên mây rồi không?
Cho dù y có tìm ra hai người này, không khéo bọn họ thà tự sát đương trường chứ chắc chắn không làm việc giúp Sở Hưu.
Thấy ánh mắt bất thiện của Sở Hưu, Viên Cát đại sư chợt phản ứng lại, vội vàng nói: “Giáo chủ thứ tội, để ta nghĩ xem.”
Một lát sau, Viên Cát đại sư đột nhiên nói: “Có rồi! Có rồi!
Huyền Thành chân nhân của Thúy Tiên Sơn, ngươi chuyên nghiên cứu bí pháp đạo tàng, cũng có trình độ rất cao trong đạo về bói toán.
Tuy ta mới tiếp xúc với hắn một lần, nhưng mặc cảm không bằng.
Thậm chí ta dám chắc, lý giải của hắn về mặt đạo pháp không kém hơn Lục Trường Lưu, Lăng Vân Tử, thậm chí cả loại cường giả Đạo môn đương thời như lão thiên sư!”
Sau khi nói xong, Viên Cát đại sư lại bổ sung: “Nhưng phải nói rõ chỉ là đạo pháp mà thôi, không ai biết võ công của hắn ra sao, toàn bộ giang hồ không có mấy ai từng thấy hắn xuất thủ.”
Sở Hưu gõ đầu, Huyền Thành chân nhân? Sao y cảm thấy cái tên này quen tai vậy?
“Sao ta chưa từng nghe tới cái tên này? Hắn có lai lịch ra sao?”
Viên Cát đại sư nói: “Ngài chưa nghe cũng rất bình thường, vì bản thân hắn vốn không có danh tiếng gì.
Huyền Thành chân nhân vốn là tán tu, hơn nữa còn là nửa đường xuất gia làm đạo sĩ.
Nghe nói trước khi xuất gia hắn đã trải qua cuộc sống rất khó khăn, bị cha mẹ trục xuất khỏi gia môn, vợ chạy theo người khác, hình như con trai cũng không phải của hắn, đủ loại bất hạnh, lưu lạc tới mức làm đạo sĩ trong đạo quan.
Từ đó trở đi hắn ngao du khắp các đạo quan ở Đông Tề, Tây Sở, Bắc Yên, thậm chí cả khu vực hải ngoại, trao đổi đạo pháp với người khác, nhưng chỉ là đạo pháp chứ không bao gồm võ đạo, ta cũng quen hắn lúc này.
Khi gặp hắn, đạo pháp của hắn đã gần như đại thành, trừ lúc nhàn rỗi tùy tiện tìm một đạo quan nhỏ khai đàn giảng đạo, ngoài ra hắn gần như không có bất cứ dấu vết nào trên giang hồ.
Cho nên đừng nói là ngài chưa từng nghe nói, e là cả Phong Mãn Lâu cũng không có thông tin về người này.”
Nghe Viên Cát đại sư nói xong, trong đầu Sở Hưu lại xuất hiện một bóng người.
Đó là lúc y còn trẻ, giao tranh với các tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, khi ở Đông Tề đã gặp một lão đạo sĩ giảng giải về Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên, tuy không phải công pháp nhưng lại rất có ích cho Sở Hưu, có thể nói là đã gián tiếp giúp y đột phá.
Sở Hưu giơ tay vạch một vạch giữa không trung, lực lượng quy tắc vặn vẹo hóa thành hơi nước, thân hình Huyền Thành đạo nhân trong trí nhớ của y xuất hiện bên trong.
“Ngươi đang nói tới người này à?”
Viên Cát đại sư vội vàng gật đầu nói: “Đúng là hắn, giáo chủ cũng biết Huyền Thành chân nhân?”
Sở Hưu mỉm cười khó lường: “Đã từng gặp, thậm chí ta và hắn còn có một chút nhân quả, coi như một cố nhân.
Ngươi có biết bây giờ hắn đang ở đâu không?”
“Biết, mấy năm trước Huyền Thành chân nhân đã ẩn cư trên Thủy Tiên Sơn, thậm chí rất ít khi khai đàn giảng đạo.”
Sở Hưu vung tay lên nói: ”Bảo Đường Nha đi cùng ngươi một chuyến, tới Thủy Tiên Sơn, mời Huyền Thành chân nhân ra ngoài, thái độ phải khách khí một chút.”
Viên Cát đại sư gật nhẹ đầu, dẫn Đường Nha đi mời người.
Sở Hưu lại vuốt cằm, cảm giác khá kỳ dị.
Cố nhân gặp lại, cũng coi là một loại duyên phận, không biết vị Huyền Thành chân nhân kia có còn nhớ y không?
Thúy Tiên Sơn nằm trong một khoảng rừng núi ở phía bắc Đông Tề, tuy tên rất dễ nghe nhưng thật ra không phải phong thủy bảo địa gì, chỉ là một ngọn núi nhỏ bình thường mà thôi.
Mấy năm trước có lão đạo sĩ dẫn theo mười mấy tiểu đạo sĩ tới đây, xây dựng đạo quan trên núi, trồng một ít cây giống, lại xem bệnh miễn phí cho bách tính ở các thôn xung quanh, cho nên ngọn núi hoang nho nhỏ này mới có chút hơi người.
Trên đỉnh Thúy Tiên Sơn, một đạo quan mộc mạc bằng gạch đá, Huyền Thành chân nhân mặc một đạo bào rộng rãi màu trắng bằng bông vải sợi đay, tay trái cầm đạo kinh, tay phải cầm một bình trà, ngồi ngay ngắn trước cửa đạo quan bắt đầu phân phó công việc hàng ngày cho các tiểu đạo sĩ.
“Thường Ninh, hôm nay ngươi quản lý trong đạo quan, nếu có khách khứa tới dâng hương thì con đoán xâm cho họ. Nhớ kỹ, phần lớn mọi người chỉ muốn nghe lời tốt, không muốn nghe chuyện không tốt, nếu giải xâm được kết quả không tốt, con phải nói năng uyển chuyển một chút.
Thường Tĩnh, con dẫn vài sư huynh đệ xuống Tam Lý Thôn một chuyến, gần đây thôn xóm bọn họ có nhiều người nhiễm bệnh, chắc là bệnh truyền nhiễm, mang chút thuốc đi xem thử, đi sớm về sớm.
Còn Tiểu Lục Tử, Tam Nguyên Chu Quả ở vườn sau cần xử lý một chút, chắc đã chín rồi, sau khi hái uống lại hái một số vật liệu Tụ Linh Đan, đi luyện chế. Nếu con không tự tin luyện chế thành công thì nhờ tam sư huynh của con hỗ trợ.”
Một tiểu đạo đồng hơn mười tuổi gật nhẹ đầu, đột nhiên nghi hoặc nói: “Sư phụ, có ai sắp trúc cơ à?”
Huyền Thành chân nhân lắc đầu nói: “Không phải là cháu trai của lão thôn trưởng Lý Gia Thôn, vốn là người yếu ớt bệnh tật bẩm sinh, lần trước tới nhờ ta xem, e là không sống được quá ba tháng.
Luyện chế một viên Tụ Linh Đan cho nó, sau khi ăn vào tẩy tủy phạt mao, cuối cùng sẽ ra sao phải xem tạo hóa.”
Huyền Thành nhìn về phía các đệ tử khác, nói: “Những người còn lại, không có chuyện gì thì hoặc là quét dọn vườn thuốc ở phía sau, hoặc là đi học thuộc đạo kinh, một tháng sau sẽ kiểm tra, không qua được là ăn đòn đấy.”
Lúc này dưới núi lại có không ít võ giả áo đen đi lên Thúy Tiên Sơn, ai nấy đều mang sát khí.
Dẫn đầu là một gã cao to một mắt vẻ ngoài hung ác, hắn cầm một thanh quỷ đầu đao đỏ máu, nghênh ngang đi tới hỏi: “Các ngươi có biết ta là ai không?”
Các tiểu đạo sĩ xung quanh thấy vậy, ánh mắt đầu sợ hãi, chỉ có Huyền Thành chân nhân đứng ra, lắc đầu nói: “Không biết.”
Gã cao to kia cười ha hả nói: “Không biết? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết!
Ta chính là trại chủ của Huyết Lang Trại trên Hắc Phong Lĩnh, người trong giang hồ gọi ta là Cuồng Sát Huyết Lang - Trần Quảng.
Nghe nói trên Thúy Tiên Sơn các ngươi có một cây Tam Nguyên Chu Quả? Trong đạo quân của các ngươi không có mấy võ giả, trồng loại thiên tài địa bảo này có tác dụng gì?
Ta thích cái này, cũng chẳng muốn cướp của đám đạo sĩ nghèo kiết xác các ngươi, cho các ngươi một trăm lượng bạc, bán cây Tam Nguyên Chu Quả ấy cho ta, lấy bạc đi mua thịt ăn chẳng tốt hơn ôm một cái cây nát à?”
Các tiểu đạo sĩ xung quanh đều lộ vẻ tức giận.
Thế này có khác gì cướp đoạt?