Đám người Thiên La Bảo Tự ở phía sau cảm thấy không đúng, vội vàng ra tay, muốn phá vỡ kén máu này.
Nhưng ngay khoảnh khắc bọn họ xuất thủ, kén máu lại chủ động nổ tung, đánh bay Tế Thịnh ra ngoài, máu tươi bắn ra khắp nơi, sắc mặt Tế Thịnh cũng tái nhợt.
“Thế này mà ngươi bảo là không tính là nhân vật gì?”
Tế Thịnh căm tức nhìn Hư Vân, nếu không phải Tế Thiện thiền sư đã căn dặn, phải đối xử tốt với các võ giả gia nhập sau như Hư Vân và Rama, không khéo hắn đã chửi mắng.
Hư Vân há miệng nhưng không thể nói được thành lời.
Vì trong số những người dưới trướng Sở Hưu, đúng là danh tiếng Lục Giang Hà không phải lớn nhất.
Đặt ở năm trăm năm, mọi người chỉ nhớ tới Độc Cô Duy Ngã, nhớ tới Tứ Đại Ma Tôn, nhưng khi đó Côn Luân Ma Giáo có bao nhiêu đường khẩu, bao nhiêu thế lực phụ thuộc, bao nhiêu Ma Sứ? Không có một trăm cũng phải chín chín.
Cho dù Lục Giang Hà là mạnh nhất trong số những người này, nhưng đúng là danh tiếng của hắn rất khó lưu truyền tới hậu thế.
Nhưng điều này không nghĩa là Lục Giang Hà là loại tầm thường.
Huyết Thần Ma Công của hắn có tới tám phần mười là hắn tự sáng tạo, hai phần mười mới là Độc Cô Duy Ngã cải tiến.
Có thể nói võ đạo của hắn đều là hắn tự khai phá, đi lên muốn một con đường võ đạo hoàn toàn độc lập, đặt ở đâu cũng là tông sư khai tông lập phái.
Còn võ đạo Đại La Thiên, tuy hưng thịnh nhưng phần lớn Võ Tiên vẫn đi theo con đường võ đạo của người khác.
Biển máu bốc lên sau lưng Lục Giang Hà, hắn chỉ vào đám người Tế Thịnh cười lạnh nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ, bản tôn chính là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà. Tránh cho lát nữa có bị chém đầu cũng không biết mình chết dưới tay vị cường giả nào!”
Lục Giang Hà nói câu này quá thu hút thù hận.
Người của Thiên La Bảo Tự lập tức bị chọc giận, bọn họ chưa từng thấy ai phách lối như vậy.
Sau khi Tế Thịnh sắc mặt âm trầm vung tay, tất cả các võ giả Thiên La Bảo Tự đều lấp lóe phật quang, xông thẳng ra ngoài.
Thương Thiên Lương rất bất đắc dĩ lắc đầu, hắn rất hiếu kỳ không biết Lục Giang Hà bị phong ấn năm trăm năm có phải là nằm ngủ không, nếu không làm sao sống được?
Nhưng bây giờ Lục Giang Hà đã thu hút thù hận, bọn họ cũng phải xông tới.
Ba người Thương Thiên Lương tuy chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, nhưng bọn họ đều có căn cơ nội tình thâm hậu, cho nên không có chuyện lực lượng bất ổn.
Lã Phụng Tiên cầm Phương Thiên Họa Kích Vô Song trong tay, ma khí đen nhánh ngưng tụ thành chiến giáp quanh người, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân được hắn thi triển tới cực hạn, trường kích đập xuống, bất giác dẫn dắt lực lượng quy tắc xung quanh, cực kỳ tiếp cận thần thông.
Trước mặt hắn là một Võ Tiên nhị trọng thiên của Thiên La Bảo Tự, nhưng lực lượng hoàn toàn không phải đối thủ của Lã Phụng Tiên, bị hắn đánh cho không còn sức hoàn thủ.
Võ giả kia gầm lên một tiếng, quanh người hiện lên Phạm văn màu vàng, bao phủ quanh người, rõ ràng là Bất Diệt Kim Thân, tuy còn chưa tu luyện tới đại thành nhưng đã không phải là yếu.
Đúng lúc này, Lã Phụng Tiên ngưng tụ toàn bộ khí huyết quanh người, khí huyết nóng rực sôi trào như ngọn lửa, lực lượng đó ngưng tụ trên hai cánh tay hắn, khiến ma khí đen nhánh của Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân bị phủ một màu đỏ bừng.
Ngay sau đó, một kích giáng xuống, giữa không trung vang lên tiếng gầm thét kịch liệt. Không gian bị xé rách rung động, lực lượng cực hạn thậm chí rung chuyển tiểu không gian chưa hai di tích này, khiến cả bên ngoài cũng chấn động.
Võ giả Thiên La Bảo Tự thi triển Bất Diệt Kim Thân biến sắc, tay kết Vạn Phật Ấn ngăn trước mặt. Nhưng ngay tiếp đó, trước mặt lực lượng cực hạn, đòn thế Vô Song có thể sánh ngang thần thông, Vạn Phật Ấn cũng vỡ vụn, Bất Diệt Kim Thân cũng tan nát, thân thể hắn bị đòn thế của Lã Phụng Tiên đánh bay ra ngoài.
Võ giả kia vừa bay ngược vừa hộc máu, cánh tay Lã Phụng Tiên cũng có vết máu, nhưng hắn lại ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng lực lượng cảnh giới Võ Tiên, khống chế không tốt, ra tay quá nặng.
Thương Thiên Lương ở phía khác thấy cảnh này không khỏi lắc đầu nói: “Đúng là hậu sinh khả úy.”
Theo Thương Thiên Lương thấy thực lực của Lã Phụng Tiên đã là xuất sắc trong thế hệ trẻ, thậm chí ngay bản thân hắn cũng thấy xấu hổ.
Đương nhiên Thương Thiên Lương không so sánh với Sở Hưu, trong mắt hắn Sở Hưu đã là loại biến thái, không có giá trị so sánh.
Không muốn bị tiểu bối vượt quá xa, Thương Thiên Lương bước lên một bước, một luồng vận luật kỳ dị tỏa ra xung quanh.
Sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên. lĩnh vực Khô Vinh của hắn đã ảnh hưởng cả thời gian và không gian.
Một quyền đánh ra, Võ Tiên đối diện hắn kinh hãi phát hiện lực lượng của mình không ngừng tiêu tán.
Nói chính xác hơn không phải tiêu tán mà là lực lượng quanh người hắn trôi đi nhanh gấp mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần so với người khác.
Vừa ra tay, lực lượng của hắn đã bị thời gian trôi qua làm cho tiêu tán, cuối cùng khiến cho lực lượng suy yếu, thậm chí không còn uy hiếp gì.
Còn Thương Thiên Lương xuất quyền lại khiến hư không vặn vẹo, quy tắc xung quanh cũng bắt đầu biến ảo, khiến cho thân hình võ giả kia như bị giam cầm trong đó, không cách nào trốn thoát.
“Vỡ cho ta!”
Võ Tiên của Thiên La Bảo Tự quát lên một tiếng chói tai, khí huyết hùng hồn xộc thẳng tới trời, pháp tướng Phật Đà hiển hiện sau lưng, nhưng lại xen lẫn một chút sắc đỏ.
Nếu quy tắc đã bị vặn vẹo, vậy trực tiếp bỏ qua quy tắc, dùng lực lượng đơn thuần đối phó.
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Sao bây giờ tính khí võ giả đều nóng nảy như vậy? Vừa gặp mặt đã định liều mạng rồi?”
Sau khi Thương Thiên Lương dứt lời, hắn giơ tay kết ấn, một luồng sức mạnh kỳ diệu lan tỏa.
Hoa tàn hoa nở, bốn mùa tuần hoàn.
Thương Thiên Lương từ khi ra ngoài đến giờ vẫn luôn trồng rau, đây không chỉ là hoài niệm hay chấp niệm đối với hoàn cảnh của Lục Đô, mà còn là con đường võ đạo mà hắn luôn kiên trì.
Không có cương khí ngập trời, cũng không có lực lượng cường đại tới mức dẫn dắt quy tắc.
Cứ như là bốn mùa tuần hoàn, là đại đạo của thiên địa hàng lâm trước mặt võ giả Thiên La Bảo Tự kia, khiến đối phương không cách nào né tránh, cũng không tìm được chỗ nào né tránh.
Trước lực lượng đó, hư ảnh phật đà mà hắn vừa ngưng tụ đã bắt đầu vỡ vụn, tiếp đó tiêu tán.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Võ Tiên kia đã trở nên ngạc nhiên, lực lượng này không giống như thuộc về Thương Thiên Lương, mà còn như thuộc về thiên địa này.
Sức người thì có thể chống cự, có thể nghịch chuyển, nhưng lực lượng thiên địa thì lấy gì mà ngăn cản?
Chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi, các võ giả dưới trướng Sở Hưu như Thương Thiên Lương đã chiếm thượng phong hoàn toàn, có thể nói là áp đảo toàn bộ võ giả của Thiên La Bảo Tự.
Lúc này ở bên ngoài, Sở Hưu ung dung nhìn Tế Không sắc mặt khó coi, điềm nhiên nói: “Tế Không đại sư, vận may cá cược của ngài có vẻ không được tốt, lần này ngài lại thua rồi.”