Chung Thần Tú xuất hiện ở đây, Sở Hưu hoàn toàn không thấy ngạc nhiên.
Dùng sao Chung Thần Tú xuất quỷ nhập thần đã quen rồi, ngày nào đó hắn đột nhiên xuất hiện ở Đại La Thiên, Sở Hưu cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng lúc này Ninh Huyền Cơ lại đánh giá Chung Thần Tú, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, như đang suy nghĩ gì đó.
Chung Thần Tú đột ngột xuất hiện khiến các võ giả Đại La Thiên lập tức nhíu mày.
Vì hai bên có chung nguồn gốc, lại thêm có Ninh Huyền Cơ nên bọn họ vẫn giữ thái độ khách khí với các võ giả và thế lực ở hạ giới, tuy chỉ là khách khí ở mặt ngoài.
Hơn nữa bọn họ xuống hạ giới là để làm việc, bất luận là khai tông lập phái hay chiêu mộ đệ tử đều cần phối hợp hay hợp tác với các tông môn hạ giới, cho nên dù là loại người tính tình không tốt như giáo chủ Phạm Giáo cũng không lập tức hô đánh hô giết.
Kết quả Chung Thần Tú vừa tới nơi đã nói bọn họ không nên tới nơi này, khiến các võ giả Đại La Thiên cảm thấy khá bất mãn.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, mọi người ở đây không ai lên tiếng, vì bọn họ phát hiện có vẻ như mình không nhìn ra tu vi của Chung Thần Tú.
Bọn họ đã là Võ Tiên cửu trọng thiên đỉnh phong, không ngờ lại không thấy của tu vi của người trước mặt. Chẳng lẽ hắn cũng là cửu trọng thiên? Hạ giới còn có người khác bước vào cửu trọng thiên?
Không đợi Đạo Tôn phản ứng lại, gương mặt giáo chủ Phạm Giáo bắt đầu vặn vẹo, mặt ác bắt đầu chiếm thượng phong, cười gằn với Chung Thần Tú nói: “Không nên tới? Trên trời dưới đất, không có chỗ nào là bản tọa không thể tới!
Chúng ta có nên tới không còn chưa tới phiên ngươi đứng đây bình phẩm!”
Trước đó giết Phạm Giáo định ra tay với Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu lấy Độc Cô Duy Ngã ra uy hiếp, buộc phải dừng lại.
Tinh thần hắn vốn không ổn định, lúc này đang nghẹn một bụng lửa giận, kết quả lời nói của Chung Thần Tú lại khiến lửa giận trong lòng hắn bùng cháy.
Đạo Tôn khẽ cau mày, đang định bảo giáo chủ Phạm Giáo đừng xúc động, phải thăm dò lai lịch của đối phương, nhưng lúc này không ngờ giáo chủ Phạm Giáo đã ra tay.
“Muốn ngăn chúng ta, phải xem năng lực của ngươi ra sao đã!”
Sau khi giáo chủ Phạm Giáo dứt lời, hai bên thiện ác trên mặt hắn phân hóa.
Tay trái tỏa ra ngọn lửa diệt thế lạnh lẽo, hóa thành cung tên hiển hiện trong tay, một tay cầm cung, mũi tên dài ầm ầm bắn ra. Những nơi nó đi qua tất cả lực lượng đều bị xóa bỏ, bao gồm cả quy tắc, thậm chí là không gian!
Đây không phải Diệt Tam Liên Thành Tiễn mà Sở Hưu quen thuộc mà là mũi tên diệt thế chân chính!
Còn tay phải giáo chủ Phạm Giáo lại cầm một thanh trường kiếm hình thù kỳ dị, quanh co khúc khuỷu, bên trên khắc hoa văn kỳ lạ.
Xuất kiếm chém ra, vạn vật đều bị phân hóa thành lực lượng nguyên sơ, phản bản quy nguyên, không ngờ còn dính tới một phần lực lượng tạo hóa bản nguyên.
Thấy cảnh này, ánh mắt Sở Hưu lập tức co rụt lại.
Tuy trước đó giáo chủ Phạm Giáo luôn có vẻ điên điên khùng khùng, trông như không được bình thường.
Nhưng lúc này hắn ra tay lại khiến Sở Hưu có cảm nhận trực quan về sự cường đại của hắn.
Lại loại võ đạo cường đại tiếp cận bản nguyên lại bị hắn tùy tiện nắm giữ, một loại là diệt, một loại là tạo hóa.
E rằng lĩnh ngộ của hắn đối với lực lượng quy tắc đã tới mức cực kỳ tinh thâm.
Điểm đáng sợ thật sự của cảnh giới Võ Tiên cửu trọng thiên không phải ở tích lũy lực lượng của bọn họ, mà là lĩnh ngộ của bọn họ đối với quy tắc.
Đối bên cùng nắm giữ một loại quy tắc, nhưng đối phương lĩnh ngộ sâu hơn ngươi, có lẽ đối phương chỉ nói một câu thôi, quy tắc mà ngươi khống chế sẽ lập tức sụp đổ, đây mới là lực lượng mang tính áp đảo.
Cường giả cửu trọng thiên đỉnh phong xuất thủ, uy thế không khác nào trời sập.
Nhưng đối mặt với mũi tên diệt thế này, Chung Thần Tú chỉ nhẹ nhàng giơ ngón tay, giữa không trung lập tức nổi gợn sóng.
Như nước hồ bình tĩnh bị dao động, dưới gợn sóng đó không ngờ mũi tên diệt thế lại bắt đầu vặn vẹo, cứ như lực lượng có thể khiến cả quy tắc không gian tịch diệt vốn đã là hư vô.
Tiếp đó gợn sóng đó bình ổn lại, mũi tên diệt thế cũng trực tiếp biến mất, tựa như nó vốn không hề tồn tại!
Ánh mắt đám người Đạo Tôn và Mạnh Tinh Hà hơi đổi, loại lực lượng này là quy tắc không gian được diễn hóa tới cực hạn!
Ngay sau đó, Chung Thần Tú tiện tay ngoắc một cái, trông như không bắt được gì, nhưng mọi người lại cảm thấy đó là một thanh kiếm.
Chung Thần Tú nắm lấy một thanh kiếm, cả thiên địa này hóa thành một thanh kiếm trong tay hắn, đâm về phía giáo chủ Phạm Giáo.
Dùng thiên địa làm kiếm, không có kiếm ý, không có kiếm khí, nhưng giáo chủ Phạm Giáo lại rên lên một tiếng, bị lực lượng hư không cường đại trực tiếp chém bay ra ngoài. Đối mặt với uy thế hùng hồn của thiên địa, bất cứ quy tắc nào cũng là vô dụng.
Mộ Bạch Sương ở phía sau vẻ mặt kinh hãi, đó là kiếm pháp gì?
Cho dù là La Sơn lúc trước ra tay cũng không thể tiện tay ngoắc một cái là biến cả thiên địa thành kiếm như vậy.
Vị cường giả hạ giới này, thậm chí chỉ riêng trình độ kiếm đạo đã vượt qua cường giả kiếm đạo đệ nhất Đại La Thiên là La Sơn!
Giáo chủ Phạm Giáo bị chém bay ngược lại nhưng vẫn không dừng tay, hắn giơ ai tay kết ấn, hóa thành ba mặt bốn tay.
Pháp tướng Brahma, khống chế tạo hóa.
Pháp tướng Shiva, khống chế hủy diệt.
Pháp tướng Vishnu, cân bằng hai loại lực lượng, khiến sinh diệt tách rời.
Ba cái đầu, ba pháp tướng nhưng lại như hợp thành một thế giới!
Mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo, không gian phương viên trăm trượng, tất cả mọi lực lượng quy tắc đều bị ba loại lực lượng này cưỡng ép điều khiển. Chỉ trong chớp mắt, phạm vi trăm trượng như hóa thành một thế giới, một thế giới riêng của giáo chủ Phạm Giáo, trong thế giới này hắn chính là thần
Nhưng không đợi giáo chủ Phạm Giáo chủ động triển khai thế công, ấn ký màu đỏ trên trán Chung Thần Tú lại đột ngột vặn vẹo.
Ấn ký màu đỏ tách ra, không ngờ lại để lộ một con mắt.
Đó là một con mắt dọc màu đỏ tươi, không mang chút tình cảm nào, bên trong chỉ có sự tĩnh lặng khiến ngươi ta tuyệt vọng.
Ngay khi mọi người chứng kiến con mắt dọc đó, trái tim đều đập nhanh hơn một chút, như tuyệt vọng vô biên vô tận thẩm thấu tới tận đáy lòng ngươi.
Con mắt dọc đỏ tươi tỏ ra ánh đỏ thông thiên triệt địa, mọi thứ đều bị cắt đứt, cho dù là cả một thế giới, đứng trước mặt nhó cũng trở nên yếu ớt như đậu hũ, tất cả đều bị cắt đứt, đánh thẳng về phía giáo chủ Phạm Giáo.
Giáo chủ Phạm Giáo gầm lên một tiếng, bốn tay kết ấn, lực lượng tam thần của Phạm Giáo hợp nhất, nhưng chỉ khiến tốc độ của ánh sáng đỏ hơi chậm lại một chút chứ không thể ngăn cản nó lan tràn.
Đúng lúc này, Đạo Tôn đột nhiên giơ tay kết thành một đạo ấn, một chữ phun ra khỏi miệng: “Trấn!”
Chỉ trong chớp mắt, thiên địa vây công, khí huyền hoàng ngưng tụ, hóa thành đạo ấn ngăn trước ánh sáng đỏ, tuy không cách nào hủy diệt nó nhưng lại có thể tạm thời trấn áp.